Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm địa lương thiện như ta, may mắn nhất định sẽ tới

Phiên bản Dịch · 1654 chữ

Ảo giác!

Đúng!

Đây nhất định là ảo giác.

"Ta thích ớt anh xào lăn thịt." Trương lão đầu đang tưởng tượng, nước bọt thuận theo khóe miệng chảy xuôi xuống, "Mùi vị đó nhất định rất thơm."

"Ta thích nấu lẩu." Lâm Phàm nói ra ý nghĩ của mình.

"Ớt xào lăn thịt ngon lắm, còn có thịt kho tàu cũng rất ngon."

"Xào càng ngon hơn."

"Thịt hầm đậu hũ cũng được."

Bọn hắn không nhìn đến sự tồn tại của Tang Cẩu mà ngồi nghiên cứu thảo luận đến phương pháp chế biến cún con đáng yêu sao cho ngon. Nói rồi nói, nước bọt rớt đầy miệng, bụng hai người đều kêu lên ùng ục ục.

Trương lão đầu khổ sở nói: "Đáng tiếc chúng ta không có nồi."

"Cũng không có lửa." Tâm tình Lâm Phàm rất mất mát.

Hai người biểu hiện rất thất vọng, nhưng rất nhanh trong lòng liền có cảm ứng, hai người hai mặt nhìn nhau trăm miệng một lời: "Nhưng chúng ta có thể nghĩ biện pháp."

"Hắc hắc!"

"Hắc hắc!"

Bọn hắn nở nụ cười.

Lúc này, Tang Cẩu cảm giác mình nhận đến nhục nhã. Răng nanh bị đánh nát, muốn giãy dụa nhưng đối phương nắm lấy thịt ở gáy của nó, khiến nó không có một chút năng lực phản kháng, há miệng chuẩn bị gầm rú.

Chỉ là. ..

Ô ô!

Lâm Phàm thấy nó chuẩn bị gầm lên làm hắn kinh hãi, vội vàng đem đấm một phát vào trong mồm nó. Yết hầu bị vật cứng ngăn chặn, đồ ăn trong dạ dày cồn cào muốn nôn ra, thật muốn ói.

"Xuỵt!"

"Ngoan ngoãn, đừng kêu lên, như vậy sẽ bị những hộ lý kia phát hiện, bọn hắn thích nhất là bắt ngươi lại rồi nhốt vào ra nơi không thể trốn được, ngươi sẽ rất đáng thương."

Lâm Phàm nhỏ giọng nói với nó dù nó chưa chắc đã nghe hiểu được.

Tang Cẩu rất phẫn nộ.

Thật là m* nó đáng giận.

Ta thế nhưng là tà vật cấp hai, ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy, đưa cái tay bẩn thỉu của ngươi trong miệng ta lấy ra. Tang Cẩu thít chặt yết hầu, muốn đè ép cánh tay của đối phương cho vỡ nát.

Nó rất nhanh liền phát hiện tình huống có chút không đúng.

Cánh tay tên nhân loại này quá cứng, yết hầu của nó bị ma sát đến có chút không thoải mái. Mặc dù nó là tà vật cấp hai tà vật nhưng nội tạng vẫn rất là rất yếu ớt.

Trương lão đầu lục tung căn phòng để tìm bật lửa và diêm, nhưng mà tìm rất lâu cũng không tìm được.

"Không tìm được."

"Thật khó chịu, đồ ăn đáng yêu như vậy ở trước mắt mà chúng ta lại không có biện pháp."

Hắn thật sự rất khó chịu.

Sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lông chó, không mềm mại lắm, có chút cứng rắn, "Cún con à, thật là đáng tiếc, chúng ta không tìm được công cụ nhóm lửa. Nếu như có thể nhóm lửa, chúng ta liền có thể ăn ngươi."

Tang Cẩu hiểu ra, nó trừng mắt mắt chó, hai tên nhân loại trước mắt này vậy mà muốn ăn nó.

M* nó gặp quỷ.

Nó thế nhưng là tà vật, nhân loại sao có thể ăn tà vật, đó căn bản là chuyện không thể nào. Nói một câu có hơi vũ nhục tà vật thế này, nhân loại nhìn thấy máu thịt tà vật, liền giống như nhìn thấy phân một dạng, dù rất mỹ vị, cũng sẽ không cho vào miệng.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Trương lão đầu hỏi.

Lâm Phàm ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Ta đang nhìn bóng đèn."

Trương lão đầu cũng tò mò nhìn xem, nhìn một hồi liền cảm giác có chút hoa mắt, có chút không dễ chịu, "Bóng đèn có gì đáng để xem đâu."

"Ngươi nói xem, điện có thể nướng chín thịt không?" Lâm Phàm hỏi ra một vấn đề rất trọng tâm.

Trương lão đầu vò đầu, coi như phá cái đầu nhỏ của hắn cũng không nghĩ ra được là điện có thể nướng chín thịt hay không.

Lâm Phàm tự nhủ: "Ta nhớ đoạn thời gian trước tu luyện Điện Lưu Tu Luyện Pháp, ta ngửi thấy thịt chính mình trở nên thơm ngon lắm, ta nghĩ nếu như cún con cũng tu luyện, thịt nó nhất định cũng sẽ rất thơm."

"Ta cảm giác có thể thử một lần." Trương lão đầu nói ra.

Trí thông minh của Tang Cẩu cũng không thấp, ngôn ngữ và phong cách hành sự của nhân loại nó đều cơ bản đều có thể lý giải.

Nhưng bây giờ.

Nó rất muốn nói, nó hoàn toàn nghe không hiểu đến cùng hai người này đang nói cái gì.

Tách mỗi một chữ đều nghe hiểu được, nhưng khi những chữ này ghép lại với nhau nó liền thấy khó hiểu.

"Được, nhìn ta đây."

Lâm Phàm đứng ở trên giường, vẫn không với tới bóng đèn như cũ. Đem ghế nhựa ở bên cửa ra vào chuyển đến, sau đó đứng trên ghế lấy bóng đèn xuống, thế là có thể nhìn thấy được hai cái lỗ thủng thông hướng vực sâu tử vong.

"Cần ta đến hỗ trợ không?" Trương lão đầu hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không cần, tự ta có thể làm."

Sau đó hắn giơ tay lên, xách Tang Cẩu lại càng gần lỗ thủng tử thần.

Tang Cẩu rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, nhân loại muốn giết chết nó. Nó giãy dụa, nó muốn kêu lên, nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, trong lòng nó gầm thét.

"Đệt!"

"Dừng tay a!"

Tư tư!

Lập tức, một dòng điện truyền đến, lông tơ toàn thân Tang Cẩu dựng lên, khói bốc lên thành sương mù nhảy nhót. Nó là tà vật có chút thực lực, nhưng trời sinh vẫn e ngại các dòng điện.

Thân thể Lâm Phàm cũng lung lay.

"Đúng là dòng điện lợi hại, so với điện trong trường học phải mạnh hơn nhiều."

Thời gian dần trôi qua.

Có mùi thịt phiêu tán trong không trung.

Nửa cái mạng Tang Cẩu đều nhanh mất, nó đã triệt để sụp đổ.

"Ồ! Bên này chín rồi, còn bên này vẫn chưa có chín đâu." Lâm Phàm cảm giác rất vui vẻ, Điện Kích Trị Liệu Pháp đúng là lợi hại. Sau đó hắn đổi bên, bắt đầu nướng bên kia.

Tư tư!

Lửa điện chớp lóe, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy hồ quang điện nho nhỏ lóe lên rồi lại biến mất.

Lông chó bị cháy khét đến nổi lửa.

Nhưng mà lửa có thể làm cho thịt càng thơm hơn.

Trương lão đầu chờ mong vạn phần, thơm quá.

Thật là thơm.

Tang Cẩu lúc này chỉ còn một hơi tàn, dòng điện chạy khắp toàn thân khiến nó giờ đã cách cái chết không xa, sinh lực càng ngày càng yếu. Nó đã ngửi được mùi vị đó, thịt của mình hoàn toàn chính xác là rất thơm.

Nó không cam lòng gầm thét.

"Súc sinh!"

Bóng đèn trong bệnh viện tâm thần bóng lấp lóe, lúc sáng lúc tối. Giống như đang đến nhà ma vậy, không khí có cảm giác kinh khủng rờn rợn.

Ca đêm hôm nay lại do Lý Ngang đứng gác.

Tâm tình hắn hiện tại rất tốt, nhân sinh đi đến đỉnh phong. Chú Vương sát vách giới thiệu cho hắn cô bạn gái thật sự là người tốt, ôn nhu, đáng yêu. Mặc dù còn chưa ở chung cùng một chỗ, nhưng ngoại trừ một bước cuối cùng kia vẫn chưa làm, còn lại đều đã làm.

Nghĩ đến tại trong rạp chiếu phim tối mờ, hai người nắm tay nhau, cùng xem phim tình cảm.

"Em biết anh muốn cái gì, nhưng em là một cô gái truyền thống bảo thủ, em muốn trong đêm tân hôn giao cho anh một con người hoàn mỹ giao. Mà giờ, em chỉ có thể ban thưởng cho anh thế này thôi. . ."

Lúc Lý Ngang hưng phấn chờ đợi, bạn gái kéo khóa kéo của hắn ra, yên tĩnh cúi thấp đầu.

Trong nháy mắt đó hắn nắm lấy tóc của mình.

Đầu nổ.

Từ đó về sau hắn liền thề, nhất định phải làm việc cho tốt.

Trong hành lang.

"Bóng đèn xảy ra chuyện gì, làm sao lại cứ lấp lóe như thế." Lý Ngang nhìn bóng đèn, sau đó lắc đầu, "Thợ điện bây giờ thật sự là không có tâm, nhất định là do mặt tiếp xúc không tốt."

Hắn không để ý những chuyện này nữa mà đi lại tuần tra trong hành lang.

Phía trước chính là phòng bệnh 666.

Nghĩ đến sự việc phát ngày đó.

Hắn nghĩ nhất định là chính mình nhìn lầm, khẳng định là ảo giác. Nhất định là do làm việc quá sức nên sinh ra ảo giác. Vừa vặn bây giờ đi xem một chút, nhìn xem hai bệnh nhân phòng bệnh 666 có đi ngủ hay không. Nếu như bọn hắn ngủ say, đá chăn rơi xuống đất, hắn sẽ đi vào giúp bọn hắn đắp kín mền.

Hai người bệnh kia đều là người đáng thương.

Một người tuổi còn trẻ liền bị bệnh tâm thần, thật đáng tiếc.

Mà người tuổi tác lớn thì không có con cái, lẻ loi hiu quạnh sống ở chỗ này, thật đáng thương.

"Tâm địa thiện lương như ta đây, may mắn nhất định sẽ tới."

Lý Ngang khoe khoang, dáng tươi cười, đi về hướng phòng bệnh số 666.

Một già một trẻ đã ngủ chưa?

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.