Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệt! Không phải vừa nói là đáng yêu sao

Phiên bản Dịch · 1744 chữ

"Người nhà các ngươi đâu?" Người phụ nữ hỏi, bệnh nhân tâm thần rất đáng thương. Ở đâu cũng bị kỳ thị, mọi người tránh không kịp. Cũng có người rất quá đáng, gặp người bệnh tâm thần liền trêu đùa, giễu cợt bọn hắn.

Nhìn thấy người bị bệnh tâm thần xấu mặt liền sẽ rất vui vẻ.

Xây dựng vui vẻ cho mình trên thống khổ của người khác.

Nàng từng một lần nhìn thấy tận mắt, một thanh niên bắt nạt một nữ bệnh nhân tâm thần, xé nát búp bê tinh thần của người bệnh nhân. Nhìn thấy nữ bệnh nhân tâm thần nằm rạp trên mặt đất, một bên gào khóc một bên chắp vá lại các mảnh vỡ con búp bê, hắn lại đứng một bên ôm bụng cười ha ha.

Kết quả cuối cùng chính là người bệnh tâm thần nữ kia dùng tay dùng miệng cắn xé người thanh niên kia đến nát bét. Khung cảnh rất máu me, rất nhiều người vào liền nôn.

"Hắn là người nhà của ta."

"Hắn là người nhà của ta."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu lẫn nhau chỉ vào đối phương, sau đó nhìn nhau cười một tiếng, bộ dáng tươi cười rất xán lạn.

Cô ta lấy ra 100 khối đưa cho Lâm Phàm, "Cầm đi, ta mời các ngươi ăn cơm, ở cửa bệnh viện có một quán ăn nhanh, đưa tiền cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ sẽ đưa đồ ăn cho các ngươi."

"Chúng ta không cần tiền." Lâm Phàm lắc đầu nói.

Trương lão đầu nói: "Đúng, chúng ta không cần tiền."

Lâm Phàm nhìn xem người phụ nữ trước mặt nói: "Ta có thể nhìn ra, so với chúng ta ngươi càng cần hơn tiền."

Người phụ nữ cười, "Làm sao mà ngươi nhìn ra được, tỷ tỷ kiếm tiền dễ dàng hơn so với các ngươi nhiều. Cầm đi, không cần khách khí với tỷ tỷ, gặp được các ngươi, còn có thể trò chuyện nhiều như vậy, cũng là một loại duyên phận."

Ào ào!

Có âm thanh rất nhỏ truyền đến.

Người bình thường căn bản không thể nghe được, coi như nghe được cũng chỉ là xem như âm thanh lá cây mà thôi.

"Đằng kia có cái gì đó." Lâm Phàm chỉ vào nhánh cây cách đó không xa nói ra.

Trương lão đầu ngẩng đầu nhìn lại, "Ta không thấy gì cả, là cái gì thế?"

Người phụ nữ nọ cũng tò mò nhìn, một mảnh tối om, căn bản không nhìn thấy bất kỳ vật gì.

Lâm Phàm đi vào trong rừng cây, nhặt một hòn đá trên đất lên, nhắm ngay vào nhánh cây trên đỉnh đầu.

Hưu!

Ném mạnh hòn đá nhỏ.

Bao nhiêu lá cây rơi xuống, ngoài ra không còn đồ vật nào khác.

Huyền Xà quấn quanh ở trên nhánh cây rất phẫn nộ, nó không nghĩ đến nhân loại này vậy mà ném đá về phía nó. Cả nhà nhà ngươi đều phải chết, không biết ta là tà vật Huyền Xà sao?

Nếu như không phải sợ mất đi vị trí ẩn thân tốt như thế này, ta tuyệt đối một ngụm nuốt các ngươi vào bụng.

Lâm Phàm trông thấy có gì đó quấn quanh nhánh cây, hơn nữa còn có ác ý đối với hắn, thế là hắn lại ném mạnh một viên đá nhỏ.

Vẫn không đánh trúng.

Huyền Xà le le lưỡi, nhân loại, ngươi quá phận rồi đấy, đừng tưởng ta không dám ăn ngươi, ngươi có gan lại ném một lần nữa thử xem.

Đùng!

Tảng đá nhỏ đánh vào đuôi Huyền Xà, có chút đau đau, vảy rắn đều bị đánh rớt ra.

Trong khoảng thời gian này gặp phải rất nhiều kinh lịch khiến Huyền Xà đối với nhân loại cực kỳ oán hận, bây giờ đuôi lại lọt vào đả kích, khó mà chịu đựng được nữa. Nó bật thân thể lên, há miệng ra nhắm ngay cổ Lâm Phàm, muốn một ngụm cắn chết nhân loại trước mắt này.

Tốc độ Huyền Xà rất nhanh, nhanh như thiểm điện, lóe lên trong bóng tối.

Lâm Phàm giơ cánh tay lên ngăn cản, cơ bắp theo bản năng căng cứng. Huyền Xà cắn một miếng lên cánh tay, xoạt xoạt một tiếng, răng rắn vỡ nát. Thân thể thật dài quấn quanh cánh tay Lâm Phàm, bắt đầu rút lại, muốn xoắn nát cánh tay Lâm Phàm.

"Rắn, đây là rắn." Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Trương lão đầu nói: "Thật là dài."

Lâm Phàm cười, "Bộ dạng giống như trên TV miêu tả, thật là đáng yêu. Không, so với trên TV còn đáng yêu hơn."

"Đúng vậy." Trương lão đầu vỗ tay, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con rắn như trước mặt, thật sự là đáng yêu.

Trong đầu Huyền Xà xoẹt qua một suy nghĩ.

Đáng yêu?

Lại có con người nói ta đáng yêu.

Ta rốt cuộc gặp được đúng người.

Huyền Xà thả lỏng thân thể, ôn hòa quấn quanh cánh tay Lâm Phàm, học theo bộ dạng của đồng bạn, phun lưỡi liếm láp lòng bàn tay nhân loại.

Ngươi nói không sai, ta, Huyền Xà thật ra rất là đáng yêu.

Quả nhiên con người đối với một tồn tại đáng yêu đều không có bất kỳ sức chống cự nào.

"Ngứa quá, hắn liếm ta." Lâm Phàm vui vẻ nói ra.

Trương lão đầu ngả tay ra trước mặt Huyền Xà, hắn cũng muốn bị liếm. Sau khi bị liếm một chút liền vui vẻ nói: "Hắn cũng liếm ta, thật là ngứa."

Huyền Xà thấy hai tên nhân loại vui vẻ như vậy liền càng thêm ra sức.

Trong lòng thì âm thầm đắc ý, hừ, đừng tưởng mỗi các ngươi có thể trở nên đáng yêu, được nhân loại yêu thích. Huyền Xà ta chỉ là không gặp được đúng người mà thôi. Nhìn hai tên nhân loại ngu xuẩn này đi, thật vui vẻ. Chờ thời cơ chín muồi, ta liền một ngụm nuốt các ngươi, ban thưởng cho các ngươi thật tốt.

Hai chân người phụ nữ run rẩy, nàng rất sợ hãi. Nàng không tưởng tượng được sẽ có loài rắn dài như vậy quấn quanh trên nhánh cây.

Nếu như không phải gặp được bọn hắn, nghĩ đến cảnh con rắn dài như vậy rơi xuống trên người, hậu quả khó mà lường được.

Phía ngoài bệnh viện có một hẻm nhỏ dơ dáy bẩn thỉu, có rất nhiều người nhà bệnh nhân thường xuyên nằm viện ở lại chỗ này.

Mặc dù đều là nhà trệt, nhưng giá cả tiện nghi.

Lúc này, từ trong một gian phòng có mùi thơm phức bay ra.

Trong phòng mặc dù đơn sơ, nhưng được sắp xếp rất sạch sẽ, trên vách tường dán rất nhiều giấy khen.

Học sinh ba tốt!

Lớp trưởng ưu tú!

Bên cạnh tủ giường trưng bày một khung ảnh, bên trong có hai người, một người là người phụ nữ lúc nãy, người còn lại là một cô bé mặc đồng phục, vẻ mặt tươi cười.

Phòng bếp ngay trong phòng, trên bếp lò đang đặt một cái nồi sắt, mùi thơm chính là từ bên trong phiêu tán ra. Trong nồi canh có từng khúc thân rắn bị chặt thành từng đoạn, đồng thời có một cái đầu rắn không cam lòng nằm ở trong nồi canh sôi cuồn cuộn.

Lửa không nhỏ.

Tiếng nước sôi ùng ục ục vang lên.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ngồi quanh bàn, mặt mày chờ mong. Mùi hương thật là thơm, giống như mùi cún con đáng yêu hôm trước vậy, đáng yêu nhất định là ăn rất ngon.

Ùng ục ục!

Hai người bọn họ đói bụng rồi, bên mép còn chảy nước miếng.

Người phụ nữ lấy bát tô ra, đổ canh rắn vừa nấu xong vào, thả nắm hành thái vào, bưng lên đặt trên mặt bàn.

Bụng Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đều kêu ục ục, không kịp chờ đợi bắt đầu ăn.

Người phụ nữ không ăn thịt rắn, cô nhớ đến cảnh lúc nãy con bị nhấn xuống thớt gỗ liền không rét mà run, con rắn đó dãy dự, ánh mắt nó rất đáng sợ.

Nàng không biết ánh mắt kia của con rắn là có ý gì.

Có lẽ là đang phản kháng đi?

Huyền Xà: Đệt đệt đệt, không phải nói là đáng yêu sao, tại sao lại muốn chặt ta.

Các ngươi những nhân loại đáng chết này có giỏi thì thả ta ra, cùng ta đơn đấu, hoặc là để cho ta chạy trước 99m, xem ngươi có đuổi kịp ta hay không.

Qua hồi lâu.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu cầm hộp cơm đứng trước cửa phòng, "Cám ơn ngươi nấu cơm giúp chúng ta, cám ơn ngươi, ngươi thật sự là người tốt."

Trên mặt người phụ nữ treo nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút cứng ngắc.

Bệnh tâm thần hoàn toàn chính xác là rất đáng thương.

Nhưng cũng thật đáng sợ.

Nàng đều không biết lấy dũng khí nơi nào, vậy mà lại dẫn bọn hắn trở về, giúp bọn hắn đun sôi thịt rắn.

Có lẽ là vì lương thiện đi.

Bọn hắn đi ra khỏi hẻm nhỏ, ngoài miệng còn dính mỡ đông, nhưng bụng được ăn no ngon lành nên cảm thấy rất vui vẻ.

Trương lão đầu chỉ ăn mấy khối, liền nói ăn không vào nữa, bụng no quá rồi.

Ngoại trừ đóng gói, còn lại đều bị Lâm Phàm ăn hết.

Lúc ăn vào trong bụng rất ấm áp.

Bốn vị nam tử gặp thoáng qua Lâm Phàm, cũng nhìn thoáng qua một chút mà thôi, không quá để ý.

"Ồ! Tà vật vừa mới tỏa ra năng lượng ba động trong mảnh phạm vi này, bây giờ lại biến mất không thấy gì nữa, xem ra phải tìm kiếm từng hộ dạn, hy vọng có thể tìm ra tà vật."

"Trí thông minh của tà vật trở nên cao hơn, biết mượn nhờ nhân loại để ẩn núp, rất phiền phức."

"Cũng không biết hiện tại tà vật kia đến cùng là ở nơi nào."

"Nhớ kỹ, nơi hẻo lánh âm u đều không thể bỏ qua."

"Đã rõ."

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.