Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không làm rõ ràng, ta sẽ mất ngủ

Phiên bản Dịch · 1659 chữ

Bệnh viện.

Y tá sau khi đổi băng vệ sinh trở về phòng bệnh thì phát hiện hai bệnh nhân bệnh tâm thần biến mất, nàng gấp đến xoay tròn.

Tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm được.

Hỏi thăm Trương Hồng Dân thì biết được bọn hắn rời đi lúc mình đi đổi băng vệ sinh, nàng mới biết bệnh nhân tâm thần cũng thật chó, còn biết cơ hội nữa cơ đấy.

Nàng hậm chí hối hận tại sao lại là con gái, tại sao phải đổ máu mỗi tháng chứ. . .

Không tìm được thấy bệnh nhân tâm thần, nàng gấp đến muốn khóc.

Nàng nhờ đồng nghiệp hỗ trợ tìm kiếm, đồng nghiệp liền an ủi nàng, không cần phải gấp gáp, có lẽ bọn hắn muốn đi nhìn chim nhỏ.

Chim nhỏ?

Y tá rất bất đắt dĩ, có lẽ trong mắt các đồng nghiệp, bệnh nhân tâm thần đều lớn gan.

Chỉ là hai vị này không phải bệnh nhân tâm thần người bệnh bình thường.

Đúng lúc này.

Xa xa nơi hành lang có hai bóng người đi tới, nhìn kỹ lại, đó không phải là hai bệnh nhân nàng một mực đi tìm sao?

Hai người bọn họ nắm tay, mặt mày tươi cười. Nhìn kỹ thêm một chút liền có thể phát hiện ra bọn hắn có chút không hòa hợp với những người xung quanh.

Y tá muốn chạy qua hỏi thăm bọn họ, các các ngươi đến cùng đã đi nơi nào.

Vừa nâng chân nhỏ lên lại nhớ đến bọn hắn là bệnh nhân tâm thần, chân không tự giác hạ xuống.

Đầu óc ta có bệnh sao, đi hỏi bệnh nhân tâm thần đi đâu để làm gì?

Chỉ cần bọn hắn trở về là tốt rồi.

"Phiền phức nhường đường một chút." Trên mặt Lâm Phàm nở nụ cười nói.

Y tá đứng tại cửa phòng phản xạ có điều kiện dịch chân sang bên cạnh. Nhìn bọn hắn trở lại phòng bệnh, nàng liền không suy nghĩ nhiều nữa.

Sau khi trở lại phòng bệnh, Trương lão đầu nằm tại trên giường bệnh, mở tay áo ra nhìn Rolex trên cổ tay. Cảm nhận được khi chất xa hoa quý tộc của đồng hồ, tâm tình hắn liền đắc ý.

Lâm Phàm muốn mang đồ ăn ngon về cho cô nhóc, chỉ là cô nhóc đã ăn xong rồi.

Vậy chỉ có thể đưa mỹ thực cho độc nhãn nam.

"Mời ngươi ăn đồ ăn ngon này."

Lâm Phàm đi đến bên giường độc nhãn nam, đem hộp cơm bằng nhựa plastic cho hắn, lạnh nhạt nói: "Ăn ngon lắm, ăn xong rất có tinh thần."

Độc nhãn nam không muốn để ý đến hai vị bệnh nhân tâm thần này.

Hắn không có bất kỳ hứng thú nào đối với bệnh nhân tâm thần.

Cũng chỉ có thể trách bản thân quá ngây thơ.

Chỉ sau khi giao lưu mới có thể phát hiện, giao lưu với bệnh nhân tâm thần chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Kết quả cuối cùng chỉ có một, tâm tình của ngươi như muốn nổ tung còn đối phương lại thản nhiên hỏi ngươi. . .

Ngươi thế nào?

"Không ăn."

Độc nhãn nam không muốn tiếp xúc quá thân mật với bọn hắn, đồ ăn bệnh nhân tâm thần đưa cho ngươi có thể ăn sao?

Trời mới biết bên trong có bỏ thêm cái gì.

Thật sự là ăn rất ngon mà, ngươi nếm thử mà xem. Lâm Phàm mở hộp cơm ra, liền có một mùi thơm phiêu tán ra không khí.

Độc nhãn nam ngửi được mùi thơm, tinh thần đại chấn.

Hương vị thơm quá.

Hai người bệnh tâm thần này từ đâu lấy được nó?

"Chờ một chút, cho ta nhìn một chút."

Độc nhãn nam đúng là có chút đói. Nguyên bản lúc Trương Hồng Dân mua cơm cho con gái liền hỏi thăm độc nhãn nam có muốn ăn cơm không. Độc nhãn nam thân là lãnh đạo cơ quan đặc thù, một trong số ít cường giả của thành phố Diên Hải, há có thể giống người bình thường nằm trên giường bệnh ăn cơm hộp của bệnh viện?

Đó là vũ nhục đối với cường giả.

Lâm Phàm đưa đũa cho độc nhãn nam, sau đó liền leo lên giường bệnh của chính mình ngồi xếp bằng, vẫy vẫy tay với cô bé, lại tươi cười ngây ngốc mặt đối mặt với cô bé.

Hắn có thể từ trong mắt cô bé nhìn ra ánh sáng thân mật ôn hòa, ngây thơ trong sáng, không có một tia ô nhiễm nào.

Cô gái nhỏ rất ưa thích nụ cười của Lâm Phàm, giống như mặt trời vậy, thật ấm áp.

Độc nhãn nam kẹp đứa gắp lên một miếng thịt, không nghĩ tới lại là thịt rắn. Mà hắn cũng không nghĩ đến phương diện tà vật, bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt cái ực, đúng là rất thơm, chất thịt cũng không tệ.

Nhưng thời gian dần trôi qua, hắn phát hiện nhục cảm có vấn đề.

Hắn cũng không nghĩ nhiều.

Có thể là ăn miếng đầu tiên chưa thích ứng được.

"Các ngươi mua ở chỗ nào thế?"

Độc nhãn nam húp miếng canh, dạ dày ấm lên, rất tò mò bọn hắn đến cùng là lấy đồ ăn từ chỗ nào, bệnh tâm thần thế mà biết ăn thịt rắn, tinh thần không đúng nhưng đầu óc cũng không ngu xuẩn.

Lâm Phàm mặt không chút thay đổi nói: "Không phải mua."

Trương lão đầu nói tiếp: "Chúng ta là phát hiện nó ở trong rừng cây, thân thể nó thật dài, hơn nữa còn rất đáng yêu, có đường vân màu đỏ đen, rất đáng yêu."

"Nó đột nhiên xuất hiện rơi trên người chúng ta. Chúng ta thấy dáng dấp nó đẹp mắt nên chắc chắn ăn nó rất ngon, sau đó liền có người nấu nó giúp chúng ta."

Độc nhãn nam cũng không nghĩ sâu xa. Hắn cắn một miếng thịt rắn, lắc đầu cười, không nghĩ đến vận khí hai vị bệnh nhân tâm thần này tốt như vậy.

Cái này cũng có thể gặp được.

Chờ chút. . .

Đường vân màu đen đỏ?

Nguyên bản đang nhai nuốt thịt rắn khoang miệng, tốc độ dần dần chậm lại ánh mắt biến ngưng trọng, hắn cầm đũa kẹp một khối thịt rắn lên đặt lên hộp kim loại, bốn góc có tia sáng phóng ra hình thành hình ảnh lập thể ba chiều, hiển hiện ra các loại số liệu.

Tà vật cấp hai, Huyền Xà.

Miệng độc nhãn nam hơi hé ra.

Chẳng biết tại sao.

Thịt rắn thơm ngon đột nhiên trở nên không còn thơm như trước.

Phi!

Độc nhãn nam phun miếng thịt rắn trong miệng ra, hiện tại hắn rất muốn đi súc miệng đến nát.

Đầu óc của ta có phải có bệnh rồi không?

Tại sao lại ăn đồ ăn bệnh nhân tâm thần đưa chứ?

"A! Sao ngươi có thể lãng phí như thế, đây là đồ hắn không nỡ ăn, tiết kiệm đưa về cho ngươi đó." Trương lão đầu nhìn thấy độc nhãn nam phun thịt rắn ra thì tức hổn hển, mặt đỏ bừng cướp lấy hộp cơm, sau đó đưa cho Lâm Phàm, tức tối nói: "Hắn không xứng được ăn đồ ăn thơm ngon như vậy."

Sau đó lại tức giận trừng độc nhãn nam một cái.

"Ta sẽ không thi châm giúp ngươi mọc mắt ra nữa."

Độc nhãn nam bình tĩnh nhìn Trương lão đầu, nội tâm gầm thét, vậy thì thật cảm ơn ngươi, châm pháp của ngươi ta đã lĩnh giáo hai lần, ta nếu cho ngươi đâm thêm lần thứ ba, ta liền từ trên lầu này nhảy xuống.

Ùng ục ục!

Lâm Phàm uống rắn canh, ăn thịt rắn, thật là ngon. Nếu biết hắn sẽ lãng phí như vậy, hắn nên ăn hết ở đó, ít ra lúc đó còn nóng hầm hập.

Hắn thấy cô bé một mực nhìn hắn, mỉm cười nói: "Em muốn ăn không?"

"Em ăn rất no rồi." Cô nhóc lắc đầu nói.

"Vậy anh ăn hết nha." Lâm Phàm nhìn cô bé, thấy cô gật đầu liền há miệng ngửa đầu đổ hết cơm trong hộp vào miệng, thật là ngon quá.

Độc nhãn nam nằm trên giường bệnh, ngoảnh đầu sang một bên, hắn không muốn để ý tới hai tên này nữa.

Chờ trời vừa sáng liền rời đi.

Trong đầu của hắn nghĩ đến tà vật Huyền Xà, chẳng hiểu sao lại nhớ đến Tang Cẩu, hai đầu tà vật cấp hai tà đều có quan hệ với hai vị bệnh tâm thần này.

Kết cục giống nhau, đều rất kinh người.

Đó là đều bị bọn hắn ăn hết.

Nếu như bọn họ là cường giả, hắn đương nhiên sẽ không kinh ngạc.

Nhưng bọn hắn là bệnh tâm thần tay không tấc sắt.

Hơn nữa, thoạt nhìn bọn hắn đều rất yếu ớt.

Bọn hắn rốt cuộc đã dùng biện pháp gì giết chết tà vật, hơn nữa một chút thương thế đều không có.

Nghĩ đi nghĩ lại.

Độc nhãn nam biết, nếu như không làm rõ chuyện này, đêm này hắn tuyệt đối sẽ mất ngủ. Mà nếu hắn muốn biết bí mật bện trong, hắn chỉ có còn cách tiếp tục trao đổi cùng bệnh tâm thần.

Chỉ là thời điểm nhìn thấy hai người bọn họ.

Hắn vậy mà không biết nên mở miệng như thế nào.

Một vị đem thịt rắn với canh đều uống hết, ngồi xếp bằng trên giường sờ sờ bụng, lộ ra biểu cảm rất an nhàn.

Mà một vị thì tức giận nhìn hắn chằm chằm.

Giống như mình cướp mất đồng hồ Rolex đắt đỏ của hắn vậy.

----------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.