Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi biết mà, ngươi không thể bỏ rơi ta

Phiên bản Dịch · 1505 chữ

“Lấy được chưa?”

“Lấy được rồi.”

“Giấu đi đâu rồi?”

“Đũng quần.”

“Đúng là chỗ an toàn.”

“Ừm, đúng là rất an toàn.”

Trải qua lần bị Trương lão đầu tập kích, thợ sửa chữa rất là cẩn thận, không có việc gì liền quan sát tình huống chung quanh.

Đến bệnh viện tâm thần rất nguy hiểm.

Nếu như không phải tiền công cao, hắn còn lâu mới tới nơi này.

Không còn cách nào.

Muốn có ăn, đến bệnh viện tâm thần thì có sao? Còn có thể tự dưng đập chết mình sao?

Lúc trước, hắn đã nghĩ như thế.

Còn hiện tại. . .

Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Phải nhanh làm xong, nhận tiền, ăn xong bún cay thập cẩm, rồi trở về.

Sau một lúc.

“Ồ!”

Thợ sửa chữa lục thùng dụng cụ, có chút nghi hoặc, chùy ở trong thùng đi đâu rồi? Hắn nhớ rõ ràng là có mang đến, lúc nãy còn nhìn thấy ở đây mà??

Hắn cào tóc, cẩn thận nhớ lại, có phải vừa nãy lấy ra dùng rồi quên bỏ vào không?

Hắn đứng dậy đi tìm.

“Đi đâu rồi?”

“Bệnh viện tâm thần còn có thể có trộm?”

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, ân thanh ngột ngạt, nặng nề trền đến bên tai.

“Âm thanh gì thế?”

Hắn đứng trong hành lang, nhìn về phía cuối hành lang, nếu như không nghe lầm, âm thanh chắc chắn là từ đằng xa truyền tới.

Lòng hiếu kỳ chính là đường tắt đặc thù giúp nhân loại hướng tới tử vòng.

Cũng giống như hắn lúc này, ghe được âm thanh lớn, thì không nhịn được lòng hiếu kỳ.

Thời gian trôi qua.

Âm thanh truyền đến bên tai càng ngày càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.

Hắn có thể cam đoan.

Tiếng động tuyệt đối ở ngay phía trước.

Mãi cho đến khi hắn đi đến trước cửa một căn phòng, tiếng động bên tai càng vang dội.

Hắn hiếu kỳ nhìn vào bên trong.

Vẻn vẹn một lúc, thợ sửa chữa như bị sấm nổ bên tai, toàn thân lạnh run lên.

Trong phòng kéo rèm che, chỉ chừa một khe hở, một tia sáng chiếu vào, khiến căn phòng có chút âm u.

Ánh sáng nhỏ yếu giúp hắn nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn.

Trong phòng có một người đang nằm thẳng cẳng, còn một người đang giơ một vật hung hăng nện lên thân người kia, mà vật kia, chính là cái búa hắn đang tìm.

Ầm!

Ầm!

Máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất.

Trương lão đầu hình như phát hiện có người đang nhìn, từ từ ngẩng đầu.

Trong phòng âm u, một tia sáng chiếu xạ vào miệng cùng cằm của Trương lão đầu, hơn nửa thân thể chìm trong bóng tối, như ẩn như hiện.

Trương lão đầu nhếch miệng lên nở nụ cười làm người ta cảm thấy sợ hãi.

”Ngươi thấy rồi.”

Thợ sửa chữa run rẩy, hai chân run run, có chất lỏng chảy xuống từ đũng quần.

Phù phù!

Hắn ngồi bệt xuống đất, từ hiếu kỳ biến thành sợ hãi, trong mắt đầy kinh dị.

“A!”

“Giết người rồi.”

“Bệnh thâm thần giết người.”

“Cứu mạng với.”

Thợ sửa chữa hét to, cả lăn cả bò về phía sau, rõ ràng không có người đuổi theo nhưng lại một mực đụng vào vách tướng hai bên, đụng vào những cửa phòng đang đóng chặt.

Một ít hộ lý không hiểu rõ, nghi hoặc.

Lúc nào lại tới một tên tâm thần, nhìn triệu chứng này, giống như bị chứng vọng tưởng bị hại, loại bệnh này có chút nguy hiểm, tính công kích rất mạnh.

Việc này kinh động đến viện trưởng Hách.

Người ta là thợ nghề tới đây sửa chữa, lại bị dọa thành bộ dạng này, hắn thật muốn xem là người nào lớn mật như vậy.

Chẳng qua lúc đi ngàng qua phòng 666, nhìn thấy phòng trống, hai người bên trong không thấy đâu, sắc mặt đại biến, vội vã chạy tới cuối hành lang.

Táp!

Viện trưởng Hách mang theo hộ lý tiến đến, kéo màn cửa ra, trong phòng lập tức sáng bừng.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu ngồi trên bàn inox dài, hai chân cách mặt đất đung đưa, tay cầm sửa đậu nành uống.

Sữa nhỏ xuống đầy đất.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Hách viện trưởng đứng cách một khoảng an toàn, đề phognf phát sinh tình huống nguy hiểm, hỏi.

“Uống Cocacola.”

“Uống Sprite.”

Viện trưởng Hách quan sát tình huống xung quanh, không thấy có gì bất thường.

Vị thợ nghề bị dọa đang được hộ lý trấn an, dần dần tỉnh táo lại, hắn bị dọa thật thảm, nhìn sàn nhà không có bất kỳ vết máu nào mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn thề với trời.

Về sau ai mời hắn đến bênh viện tâm thần để sửa chữa, hắn nhất định cho người kia một đấm. Cho dù trả nhiều tiền hơn, lão tử cũng không đi, trừ khi gấp đôi!

“Viện trưởng Hách, công việc này ta làm khồng được, người đem búa trả lại cho ta, ta lập tức rời đi.” Thợ sửa chữa nói ra.

“Búa?”

Hách viện trưởng nhíu mày, đây chính là vật có lực sát thương lớn, nếu để lại bệnh viện tâm thần thì rất nguy hiểm, từng có bệnh nhân cầm búa vung loạn vào đầu hộ công.

Nói là chơi trò đập chuột.

Nếu như chơi thật, vậy nhất định sẽ đầu rơi máu chảy.

Ách viện trưởng nhìn một vòng, cuối cùng dừng mắt tại đũng quần Lâm PhLâ, hít sâu một hơi, từ từ bước tới trước mặt Lâm Phàm, vươn tay ra nghiêm túc nói:

“Lấy đồ ra.”

Lâm Phàm nháy nháy mắt, bình tĩnh nói: “Ta không cầm.”

“Vậy đây là cái gì?” Hách viện trưởng hỏi.

Lâm Phàm cúi đầu, phát hiện tay cầm búa vểnh lên, làm quần cộm lên rất cao.

Lâm Phàm vạch quần ra, cúi đầu nhìn xuống, sau đó thả tay ra, ngẩng đầu lên nói: “Búa.”

“Lấy ra.”

“À.”

Lâm Phàm luồn tay vào quần, đem búa lấy ra.

Các nữ hộ lý ở xung quanh thất vọng.

Thật sự là búa. . .

Hách viện trưởng di chuyển gót chân ra sau, làm tư thế chuẩn bị chạy trốn, “Đem búa để xuống đất.”

“Ngươi qua đây cầm.”

“Nghe lời, để xuống đất đi.”

“Không để, ngươi qua đây lấy.”

Lập tức.

Hai ngươi lâm vào thế giằng co.

Hách viện trưởng cảm giác tính nguy hiểm có chút lớn, cho dù thế nào cũng phải lấy lại búb, nhưng mà bây giờ búa bị một tên tâm thần cầm, lực sát thương có chút kinh khủng.

Hôm nay là 29 tháng 2. . .

Hắn không muốn ngày mai mùng 1 tháng 3, phải nằm trong bệnh viện.

“Được, ta đến lấy.”

“Ta tin tưởng ngươi là đứa trẻ ngoan.”

Hách viện trưởng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ánh mắt ngây thơ kia của Lâm Phàm, nghiêm túc nghiêng người tới, từ từ vương tay ra, tới khi chạm đếm tay cầm búa, nắm chặt búa rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đứa trẻ ngoan.”

Không ai biết trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã trải qua những gì.

Hắn mưới hơn 50 a.

Đáng lẽ đầu chưa nên bạc trắng.

Nhưng nếu tinh thần căng thẳng trong thời gian dài, các ngươi hiểu đi?

Bốp!

Bốp!

Các vị hộ lý vỗ tay.

“Viện trưởng thật tuyệt vời.”

“Viện trưởng đúng thật sự là anh hùng, nếu là ta, ta khẳng định không dám.”

Hách viện trưởng cười, những người trẻ tuổi này vuốt mông ngựa, thật khiến hắn thoải mái.

“Tốt, đều về đơn vị của mình làm việc đi, nguy hiểm đã giải trừ, đồ bị mất cũng đã tìm về, giải tán đi.”

Trong phòng chỉ còn lại Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, hai người uống sữa đậu nành, chân lắc lư lắc lư.

“Hôm nay là ngày mấy” Lâm Phàm hỏi.

Trương lão đầu lật tay áo, nhìn vào đồng hồ vẽ trên tay: “Ngày mùng 7 tháng 3.”

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: “Mười hai tháng tiếp theo ta muốn tạm thời rời đi một thời gian.”

Trương lão đầu nói không ngừng: “A, ngươi muốn rời đi? Muốn đi đâu? Có thể mang ta theo không? Ngươi không thể bỏ rơi ta. Bọn hắn đều không tin ngươi, chỉ có một mình ta tin ngươi.

Nói một hồi.

Trương lão đầu ngồi chổm hổm trên mặt đất, ôm đùi Lâm Phàm, vô cùng đáng thương nói: “Ngươi mang ta theo đi, có được không?

Lâm Phàm cúi xuống nhìn Trương lão đầu, cười nói: “Được, không thành vấn đề.”

Trương lão đầu vui vẻ uống đậu nành.

“Rượu trắng này thật ngọt.”

“Đây là sữa đậu nààn.”

“Cocacola?”

“Sprite”

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.