Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơ con bướm xinh đẹp

Phiên bản Dịch · 1636 chữ

Ban đêm.

7 h.

Mọi người trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn rất nhanh thức dậy, viện trưởng sẽ triệu tập các bệnh nhân bệnh tâm thần tụ tập ở phòng nghỉ, cùng xem thời sự.

Đã từng có người cho rằng làm như thế không tốt, dễ dàng xảy ra tranh chấp.

Mà lại, người bị tâm thần thì có thể thời sự đang phát cái gì chứ, nếu như bọn hắn có thể hiểu thì đã không ở bệnh viện tâm thần.

Nhưng cuối cùng, viện trưởng Hách thẳng thừng từ chối kiến nghị của tất cả mọi người, quyết định buổi chiều tổ chức cùng xem thời sự 7h. Theo như hắn nói, coi như người bệnh tâm thần thì thế nào? Bọn hắn cũng có quyền biết đến nơi họ sống có những chuyện gì đang phát sinh.

Phòng nghỉ.

Trong màn hình truyền đến thanh âm quen thuộc.

Mỗi bệnh nhân đều ngẩng đầu, nhìn TV không chớp mắt.

Trong màn hình, nữ phóng viên tóc ngắn niềm nở xuất hiện.

"Các ngươi nhìn kìa, vợ của ta xuất hiện."

"Đó là con gái của ta, ta một tay phân một tay nước tiểu nuôi nàng lớn."

"Ta hẹn với nàng đánh một trên bên hồ vào đêm trăng tròn, nàng không dám đến, kẻ yếu."

Trương lão đầu hỏi: "Ngươi biết nàng không?"

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Ta biết."

"Ai?" Trương lão đầu hỏi.

"Bạn gái của ta."

Ngay lập tức, Trương lão đầu cùng Lâm Phàm không nói gì, đối mặt nhau.

Qua một hồi lâu, Trương lão đầu gật đầu, "Ta tin tưởng ngươi."

Người nữ chủ trì: "Chào buổi tối, các vị khán giả!"

"Hôm nay là thứ 7 ngày 29 tháng 2, hoan nghênh . . ."

Trương lão đầu mở tay áo, cực kỳ nghi hoặc, đồng hồ Rolex giá trị mấy trăm vạn trên tay hiển thị là ngày mùng 7 tháng 3, đâu phải ngày 29 tháng 2 đâu.

Hắn đứng dậy đi tới trước mặt một người đàn ông mang kính mắt thật dày, vỗ bờ vai của hắn, "Này! Ta mới mua đồng hồ ở chỗ ngươi, thời gian cùng trên TV không giống nhau, ngươi xem một chút, có phải hư rồi không."

"Để ta nhìn xem." Tên đeo kính mắt từ trong túi áo lấy ra một cái kính lúp, nhắm vào cổ tay Trương lão đầu nhìn kỹ một lúc, "A, nhầm rồi, bây giờ ta lập tức chỉnh lại cho ngươi. Ngươi yên tâm đi, ngươi là khách VIP mấy trăm vạn của Rolex, có bất kỳ vấn đề gì, ta đều sẽ xem xét miễn phí cho ngươi."

Sau đó liền thấy tên đeo kính dựng thẳng lên một ngón tay.

Le lưỡi, nhổ chút nước bọt lên.

Sau đó ma sát lên cổ tay Trương lão đầu, rồi lấy ra một cây bút viết xuống '29'.

"Đã sửa xong."

Trương lão đầu nghiêng đầu nheo mắt nhìn kỹ, rất là hài lòng, gật đầu, "Không sai, đúng là đồng hồ tốt."

Trong TV tiếp tục phát tin tức.

Bời vì mãi vẫn không thấy bóng nữ phóng viên, đám bệnh nhân bắt đầu loạn lên, chuẩn bị trở về phòng đi ngủ.

Lâm Phàm cũng chưa hề có ý định rời khỏi chỗ ngồi, hắn vẫn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn.

« Tà vật cấp bảy ở Thái Sơn đã bị cường giả nước ta chém giết, thi thể chở về viện nghiên cứu đặc thù, tiến hành giải phẫu, hy vọng có thể phát hiện nhược điểm của tà vật, tìm ra điểm có thể công kích, đối phó bọn chúng. »

« Tiếp sau đây là tin tức khác, một trong các trường cao học tốt nhất nước ta, cao học Mao Sơn tuyển nhận học sinh cả nước, chưa đầy 20 tuổi cũng có thẻ tới báo danh tại các điểm tuyển sinh. »

Rất nhanh, chỉ nửa giờ sau, bản tin thời sự kết thúc.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu trở về phòng bệnh số 666, hai người nằm trên giường bệnh của mình, nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh.

"Ta phát hiện, ta giống như bị lừa." Trương lão đầu nói ra.

"Chuyện như thế nào?" Lâm Phàm hỏi.

"Ta phát hiện ta mua đồng hồ giống như là hàng rởm, luôn trục trặc, hắn lừa ta hơn mấy trăm vạn, ta rất khó chịu, nhưng mà ta đánh không lại hắn, ta chỉ có thể chịu đựng, ô ô ô. . . Ta khó chịu." Trương lão đầu mũi sụt sịt cả khóc cả nói.

"Có sữa đậu nành không? Ta muốn uống sữa đậu nành." Lâm Phàm nói ra.

"Có, ta lấy cho ngươi." Trương lão đầu mở ngăn tủ bên giường ra, lấy ra một túi sữa đậu nành từ trong hộp giấy, "Cho, Sprite."

"Cocacola."

Ừng ực ực!

Bên ngoài rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng còi ô tô vang lên.

Hai người nằm ở trên giường, lẳng lặng uống sữa đậu nành.

Thời gian dần trôi qua.

Tiếng ngáy to vang lên.

Đồng hồ quả chuông treo trên vách tường ở cuối hành lang.

23: 59.

Cạch cạch cạch! Kim giây chạy từng chút từng chút một.

Chuông đồng hồ kêu một tiếng.

Đinh!

24: 00.

Ngày 29 tháng 2 qua đi.

Bước sang ngày mùng 1 tháng 3.

« Dị vực tràng cảnh chính thức mở ra. »

« Lựa chọn mục tiêu: hậu nhân đời thứ 199 của người sáng tạo 'Thiên Chùy Bách Luyện Pháp' - Trần Dương. »

« Nhiệm vụ: Trợ giúp Trần Dương trở thành người không ai dám động đến tại trường học. »

« Thể chất thực lực chuyển di: 100%. »

« Giáng lâm! »

Trời đã sáng!

Lâm Phàm mở to mắt, im lặng nằm ở trên giường, cảnh vật chung quanh có chút lạ lẫm, ngoảnh sang trái phải hai bên nhìn một lúc, mọi thứ đều không giống phòng ở bệnh viện tâm thần.

Chăn mền rất thơm, phòng cũng rất thơm.

Vén chăn lên.

Đi tới trước gương thay đồ.

Mặt hắn biến thành khuôn mặt của một người khác, vẫn là tóc ngắn, trên mặt có chút xanh, rất được con gái yêu thích, mặc áo ngủ hoạt hình mào hồng phấn.

"Hắn là tinh thần có bệnh đi, tại sao có thể mặc loại áo ngủ như này chứ."

Lâm Phàm đứng tại trước gương nhìn một hồi, bên ngoài truyền đến thanh âm.

"Dương Dương, mau dậy đi, ăn điểm tâm, còn phải đi học nữa."

Lâm Phàm trong đầu có thêm rất nhiều ký ức.

Trần Dương!

Học sinh lớp 12 ban (2), bị người khác đặt ngoại hiệu Tiểu Nương Pháo.

Lâm Phàm cởi áo ngủ, mặc vào đồng phục đã xếp gọn bên cạnh, mở cửa phòng đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi đến phòng ăn, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bận bịu đến bận bịu đi, bưng tô cháo nóng hổi bày ra trên bàn.

"Dương Dương, nhìn cái gì đấy? Tranh thủ thời gian ăn cơm, lát nữa còn phải đi học sớm, ba ba buổi chiều sẽ đến trường học gặp giáo viên xem tình huống của con, những bạn học kia thật sự là quá phận quá đáng, Dương Dương nhà ta đáng yêu như vậy, hòa đồng như vậy, thế mà bọn hắn lại có thể ra tay bắt nạt, làm mẹ tức chết."

"Nhưng mà con cũng là con trai, không có khả năng luôn để người ta bắt nạt, phải biết phản kháng biết không?"

Phụ nữ trung niên càu nhàu.

Lâm Phàm ngồi cạnh bàn ăn, nhìn bát cháo trước mặt, không có khẩu vị, nhìn thấy sữa bò bên cạnh liền mở ra, đổ sữa bò vào trong cháo rồi quấy đều.

"Cháo sữa đậu nành."

Trên mặt hắn lộ ra biểu tình vui vẻ, tươi cười, hắn thích nhất chính là sữa đậu nành.

Lâm Phàm bưng bát ùng ục uống vào. Người khác đều nói hắn bị bệnh tâm thần, nhưng hắn biết, bản thân tuyệt đối không phải là tên tâm thần, những người đó mới bị tâm thần. Nhưng hắn cũng không muốn tranh luận cùng những người đó.

Hiện tại đi vào dị vực.

Hắn phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về.

Nhưng mà nhiệm vụ là cái gì?

Làm thế nào mới được tính là hoàn thành?

Không hiểu.

Thôi được rồi.

Hay là đừng suy nghĩ nữa. . .

Lâm Phàm rất nhanh thì uống xong cháo, cầm tiền, căn cứ vào ký ức trong đầu, hắn phải đi đến trường. Vừa đi tới cửa, hắn vừa chuẩn bị mang giày, phụ nữ trung niên thấy vậy, vội vã bỏ xuống mọi việc trong tay xuống, chạy chậm tới.

"Dương Dương, để mẹ đến làm cho, hôm nay mẹ giúp Dương Dương thắt dây giày thành một nơ con bướm xinh đẹp, nhất định sẽ có rất nhiều cô bé yêu thích Dương Dương nhà chúng ta."

"Được rồi, Dương Dương, con nhìn xem, mẹ thắt có đẹp hay không?"

Phụ nữ trung niên chính là mẹ của Trần Dương, mặt mong đợi nhìn chằm chằm Dương Dương, giống như đang chờ hắn khen ngợi.

Lâm Phàm nhìn đối phương, lại cúi đầu nhìn dây giày được thắt nơ con bướm đẹp đẽ, trong lúc nhất thời lâm vào trầm tư, cuối cùng yên lặng gật đầu.

"Đẹp mắt."

Phụ nữ trung niên vui vẻ hôn một cái lên mặt Lâm Phàm, "Mẹ biết ngay mà, Dương Dương nhất định rất yêu thích, dù sao ngươi ngày bé thích nhất chính là nơ con bướm."

"Nhanh đi đến trường đi."

"Đi đường cẩn thận."

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.