Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn không xứng làm bệnh nhân tâm thần

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

"Hóa ra thế giới bên ngoài là như vậy."

Lâm Phàm đứng trong cư xá nhìn hoàn cảnh chung quanh, cho tới bây giờ hắn chưa từng rời đi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Hắn phát hiện vẫn là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn khá tốt.

Nơi này quá an tĩnh.

Lấy lại tinh thần.

Đi về hướng trạm xe buýt, đứng tại bến xe lẳng lặng chờ đợi.

Tích tích!

Xe buýt đi qua đường 666 ngừng lại.

Lâm Phàm lên xe, bỏ hai khối vào hòm.

Lái xe nhìn thấy Lâm Phàm là học sinh, hảo tâm nhắc nhở: "Đồng học, ngươi có thẻ học sinh, dùng thẻ quét là được."

"À." Lâm Phàm gật đầu.

Tích!

"Thẻ học sinh."

Lái xe mắt giật giật, nhìn không hiểu thao tác của đối phương, rõ ràng đã bỏ vào hai khối, còn quét thẻ làm gì?

Tên nhóc này, đầu óc không có bệnh đi?

Được rồi.

Lời hai khối tiền, tâm tình đắc ý.

Xe buýt chậm chạp lăn bánh.

Lâm Phàm ngồi tại chỗ, rất nhanh, liền có một cô bé đáng yêu lên xe. Tóc buộc đuôi ngựa, đeo ba lô, đứng vịn vào lan can, thân thể nhỏ yếu của cô theo nhịp lay động của xe buýt mà lắc lư theo.

"Ngồi ở đây đi." Lâm Phàm nói ra.

Cô bé nhiều nhất là học lớp hai mà thôi, cười lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền, "Cảm ơn, đại ca ca."

"Ừm." Lâm Phàm gật đầu.

Xe lại đi lại ngừng, không biết qua bao lâu.

Đùng!

"Dương Dương của chúng ta đang làm gì đó?" Có người đập vào bả vai của Lâm Phàm, khí lực không nhỏ, dường như là cố ý dùng lực.

Lâm Phàm không để ý đến đối phương.

Không quen biết.

"Trần Dương, ngươi cũng dám phách lối sao, nhìn thấy ta mà dám không để ý, không chào hỏi ta sao?"

Trương Hạo rất khó chịu, bình thường Trần Dương nhìn thấy hắn đều giống như thấy ông nội, giống như cháu trai bị dọa, sợ hãi rụt rè, một câu nói nhảm cũng không dám nói.

Câu nói dài nhất chắc là... các ngươi đừng đánh ta, ta sợ đau.

Lâm Phàm căn cứ vào ký ức trong đầu.

Biết cái tên để tóc dài Trương Hạo này chính là một trong những kẻ đã bắt nạt hắn.

Chung lớp.

Ngày hường hay doạ dẫm hắn.

Lúc tan trường thường ngăn Trần Dương lại, không nghe lời liền hung hăng đánh một trận.

"Không phải đã sai ngươi giành ghế ngồi cho ta sao?"

"Hôm nay ngươi sao không chiếm chỗ này cho ta?"

Trương Hạo gặp Lâm Phàm lờ đi hắn, liền tức giận dùng sức xoay người Lâm Phàm, chuẩn bị dùng ánh mắt tức giận để Trần Dương biết, ngươi đây là đang tìm đương chết.

Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm.

Trương Hạo bị hù dọa một chút, cũng không phải ánh mắt Lâm Phàm kinh khủng đến cỡ nào, mà là quá hờ hững, bình tĩnh không có một tia gợn sóng.

"Trần Dương, ngươi có phải bị bệnh không."

Trương Hạo thẹn quá hoá giận, nghĩ lại hắn là đại ca trường học, lại bị một ánh mắt của đối phương làm cho hoảng hốt. Nếu để cho người khác biết, vậy còn lăn lộn trong trường thế nào.

Nhưng vào lúc này.

Cô bé ngồi chỗ đó yếu ớt nói: "Lúc nãy vị đại ca ca này đem chỗ ngồi nhường cho ta."

Trương Hạo tự nhiên sẽ không cùng học sinh tiểu học phân cao thấp.

Chung quanh nhiều người lớn như vậy.

Nếu như bị người quen nhìn thấy, trở về nói cho ba hắn, chắc là phải bị đánh một trận.

Trương Hạo hung hăng nhìn thoáng qua Trần Dương, nắm nắm đấm, lắc lắc, ý tứ rất rõ ràng, ngươi tan học chờ đó cho ta.

Đột nhiên.

Bên kia đầu xe truyền đến tiếng kinh hô.

"Giết người."

"Có tên bệnh tâm thần giết người."

Đám người chen chúc một phía, rõ ràng, đều đã bị dọa sợ.

Một người đàn ông cầm một con dao phay, la to, "Ta chém chết các ngươi, ta chém chết các ngươi."

Lâm Phàm nhìn về phía tên đó.

Khẽ lắc đầu.

Không có mùi vị quen thuộc, không phải cùng một loại người, tên đó không phải người bị bệnh tâm thần, xem ra những người ở đây có hiểu lầm gì đó đối với bệnh tâm thần.

"A!"

Trương Hạo nhìn thấy người cầm trong tay dao phay kia đi tới, bị hù ngồi liệt trên mặt đất, liều mạng bò về phía trong đám đông.

A đù.

Vận khí này cũng quá đen rồi.

Tên đàn ông cầm trong tay dao phay nhìn thấy cô bé, sắc mặt dữ tợn, chém về phía cô bé, "Ta chém chết ngươi."

Nếu như không có ngoài ý muốn gì.

Như vậy cô bé lớp hai này nhất định sẽ nằm trong vũng máu.

Hành khách chung quanh đều sợ hãi nhìn xem.

Bọn hắn không đành lòng.

Ai tới cứu cô bé đáng yêu này đi.

Phốc!

Tất cả mọi người nhắm mắt lại, không dám quan sát. Nhưng bọn họ cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, bọn họ liền mở to mắt, một màn trước mắt dọa bọn hắn sợ ngây người.

Vị học sinh mặc đồng phục kia, thế mà lại dùng bàn tay bắt lấy lưỡi dao phay.

Tí tách!

Máu tươi thuận bàn tay nhỏ xuống tại mặt đất.

Đến tên cầm dao cũng ngây người.

"Ngươi đang làm gì?" Lâm Phàm lạnh nhạt hỏi.

"Ngươi buông tay cho ta."

Người đàn ông giận dữ hét, căm tức nhìn Lâm Phàm, nhưng nhìn ánh mắt Lâm Phàm, hắn vậy mà cúi đầu, có ý né tránh.

Giống như như là Lý Quỳ giả gặp được Lý Quỳ thật.

Loại khí tràng kia áp chế hắn.

"Ngươi không đau sao?" Người đàn ông hỏi.

Lâm Phàm nói: "Đau."

Người đàn ông gầm thét lên: "Vậy liền ngươi buông ra cho ta."

Lâm Phàm nói: "Ngươi đang làm gì?"

Bầu không khí trong xe an tĩnh lại.

Người đàn ông sững sờ nhìn Lâm Phàm, có lẽ, chính hắn cũng mờ mịt, thậm chí hắn cũng không biết mình đang làm cái gì.

Lái xe run rẩy báo động.

"A!"

Người đàn ông cầm đao ôm lấy đầu la to.

Ta muốn chém người.

Vì cái gì ngươi không cho ta chém.

Lâm Phàm nắm lấy tay cầm của dao phay, dùng chút sức lức, nhẹ nhàng đem lưỡi đao từ trong máu thịt rút ra, máu tươi phù phù chảy ra.

Hắn ném dao phay xuống đất.

Đỡ Trương Hạo ngã dưới mặt đất lên, duỗi tay phải đang chảy máu ra.

"Bạn học ngươi khỏe, nhận thức lại một chút."

Trương Hạo run rẩy thân thể, bờ môi trắng bệch, nhìn sắc mặt lanh nhạt của Lâm Phàm, lại nhìn bàn tay vẫn đang chảy máu kia, trong lòng nhất thời càng sợ hơn.

Nhưng hắn vẫn từ từ vươn tay, khẩn trương nói:

"Ngươi. . . Ngươi khỏe."

Sền sệt, nóng hầm hập.

Trương Hạo sợ hãi.

Hắn tràn đầy cảm giác sợ hãi đối với Lâm Phàm, nhìn thấy bàn tay chảy xuống máu tươi, hắn chẳng biết tại sao lại có chút choáng váng, giống như là choáng váng do sợ máu.

Bo bo! Bo bo! Bo bo!

Tiếng xe cảnh sát truyền đến.

Ngay phía sau xe cảnh sát chính là một chiếc xe cứu thương.

Rất nhanh, cảnh sát liền đem xe buýt khống chế lại, bắt người đàn ông kia lại, liền thấy phù hiệu trong túi quần của hắn.

Người bị bệnh tâm thần.

"Vị bạn học này, cám ơn ngươi thấy việc nghĩa hăng hái làm, để người trên chiếc xe buýt này không gặp phải tai họa, người vừa nãy là người bị bệnh tâm thần, người nhà không trông coi tốt, để hắn chạy ra ngoài."

Cảnh sát cảm kích nói, sau đó nhìn thấy bàn tay Lâm Phàm chảy máu tươi, lập tức gọi y tá đến băng bó.

Lâm Phàm ý vị thâm trường nhìn thoáng qua người đàn ông bị ấn vào trong xe, nói, "Hắn không phải người bị bệnh tâm thần."

Cảnh sát nghe vậy, ánh mắt sáng lên, lạ lẫm lại bí ẩn, "Đồng học, có phải ngươi phát hiện cái gì không? Sao có thể khẳng định như vậy."

"Không có, bởi vì hắn không xứng làm người bị bệnh tâm thần." Lâm Phàm nói ra.

Cảnh sát có chút mơ hồ, nghe không hiểu.

Thôi được rồi.

Những việc này không cần thiết phải truy cứu.

Y ta đang băng bó cho Lâm Phàm bội phục nói: "Đồng học thật kiên cường, chảy nhiều máu như vậy, lại không kêu lên tiếng."

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Ý chí của ta rất mạnh, đau đớn chỉ là một loại tu luyện, ta đã sớm thành thói quen."

Y tá ngây người nhìn xem học sinh này.

Chẳng biết tại sao.

Luôn cảm giác quái quái chỗ nào thì phải.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.