Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dòng Điện Kích Thích Pháp. . . Toàn quân bị diệt

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

"Trương Hạo, mày điên rồi sao."

Dương Tử Thiên phát hiện Trương Hạo hình như rất sợ Trần Dương, một cái thằng đàn bà có gì mà phải sợ sệt.

Đúng là gặp quỷ.

Khóe miệng Lâm Phàm nhếch lên nở nụ cười, vỗ nhè nhẹ bả vai Trương Hạo, sau đó trở về chỗ ngồi.

"Trương Hạo, mày cùng Trần Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dương Tử Thiên hỏi.

Trương Hạo không muốn nói, hắn không muốn đem chuyện hồi sáng nói ra, mẹ nó quá khủng bố rồi, đây là Trần Dương hắn quen sao?

Bị người ngoài hành tinh nhập rồi?

Tiết 1 là tiết ngữ văn.

Giáo viên Ngữ văn cũng là chủ nhiệm lớp bọn hắn, là một người phụ nữ trung niên, nhìn rất già dặn, nhưng thật ra lá gan lại rất nhỏ, lại hay làm bộ rất nghiêm túc, dùng hết sư uy nghiêm để uy hiếp học sinh.

Chỉ có học sinh ngồi ở bàn sau mới biết được, chủ nhiệm lớp chính là miệng cọp gan thỏ, thật ra rất yếu, thường bảo bọn hắn đến văn phòng rồi tận tình khuyên bảo, nói, không yêu cầu các ngươi học tập, chỉ cầu các ngươi lên lớp đừng quấy rối.

Lý Tuyết sớm đã trở về, nàng ngồi bên cạnh Lâm Phàm, rụt rụt đầu, tuyến 38 đã sớm xoay chuyển, nàng giống như đà điểu, thở mạnh một tiếng cũng không dám.

Đôi khi Lâm Phàm cười với nàng biểu đạt thiện ý một chút, đều hù Lý Tuyết run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, không có chút máu.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, tay cầm sách, đẩy đẩy cặp kính dày dặn nói: "Trần Dương, đọc thuộc lòng bài học hôm trước."

Lâm Phàm đứng lên nói: "Xin lỗi cô, em không đọc bài cũ."

Chủ nhiệm lớp kinh ngạc nhìn Trần Dương, trong ấn tượng của nàng, Trần Dương là một học sinh ngoan, trừ tính cách bên ngoài có chút yếu đuối, nhưng vẫn luôn có biểu hiện hoàn mỹ.

Có lẽ là lần đầu tiên nghe học sinh ngoan trả lời như vậy, làm nàng cũng có chút ngạc nhiên.

"Được rồi, ngồi xuống đi."

"Cảm ơn." Lâm Phàm ngồi thẳng xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp.

Ánh mắt không có bất kỳ gợn sóng nào lại khiến người ta có chút không rét mà run.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, đã sớm quen bị các học sinh nhìn chăm chú, nhưng bây giờ không biết tại sao, nàng cũng cảm thấy toàn thân run lên.

Không còn cách nào.

Kiên trì chờ đến lúc tiếng chuông tan học vang lên.

"Tan học."

Chủ nhiệm lớp thu dọn đồ đạc, vội vã rời đi, đây là lần đầu nàng một lần bị ánh mắt của học sinh nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên.

Lâm Phàm ngồi tại phía trước.

Trầm tư.

Hắn thích sinh hoạt trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nơi đó có người có thể cùng nói chuyện.

Ở chỗ này, hắn không tìm được người có thể nói chuyện cùng hắn.

Nhìn bạn học trong lớp chạy tới chạy lui, chủ đề nói chuyện đều rất kỳ quái, cảm giác như đang lãng phí thời gian.

Lúc này.

Hắn đi đến phía sau phòng học, ngồi xổm ở bên tường, nhìn chằm chằm ổ điện khảm trên vách tường, giống như trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Hai cái lỗ.

Đen kịt, đen xì.

Đều không nhìn thấy tận cùng bên trong là cái gì.

"Trần Dương, ngươi có phải có bệnh không, ta thấy ngươi nhìn chằm chằm cái này rất lâu, ổ điện có gì đáng xem, ngươi muốn đem đầu ngón tay luồn vào hay sao, sẽ xảy ra mạng." Một vị đồng học nói ra.

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Dòng điện có thể kích thích thân thể con người. Lúc ngươi quen thuộc việc bị dòng điện kích thích, như vậy nói lên ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn. Mà lại, ta có thể nói cho ngươi, chút dòng điện ấy sẽ không gây chết người."

Đồng học nói: "Bệnh tâm thần, nói thì ai không biết nói, ngươi có gan thì thử cho ta xem một chút."

"Được." Lâm Phàm lấy ra chìa khoá, đâm vào trong lỗ.

Đồng học bên cạnh nhìn không chớp mắt. Lúc này có người đập bờ vai hắn, hắn quay đầu cùng đối phương giao lưu vài câu, sau đó lại quay đầu nhìn xem Lâm Phàm, liền thấy Lâm Phàm vẫn ngồi xổm ở nơi đó như cũ.

"Được rồi, ngươi từ từ chơi, đúng là có bệnh."

Hắn vươn tay vỗ bả vai Lâm Phàm, mà ngay lúc bàn tay hắn chạm vào bả vai Lâm Phàm một khắc.

Xì xì xì. ..

Dòng điện truyền tới.

Vị bạn học này liền giống như con rối, run run khoa tay múa chân.

"Mẹ nó! Cố Tuấn Kiệt, ngươi đây là điệu múa gì, cũng quá đẹp trai rồi."

"Ta đang nói chuyện với ngươi đấy."

Một bạn học khác đưa tay đẩy Cố Tuấn Kiệt.

Nhưng tại trong chốc lát đụng vào, dòng điện vô tình giống như nhìn thấy ba ba, lấy tư thế cực kỳ dính người nhào tới.

Lạp lạp lạp á!

Hắn le đầu lưỡi, trợn trắng mắt.

Những bạn học đang nói chuyện trời đất cùng nhau nhìn thấy bạn học phía sau giống như bị điên, liền cười ha hả, bạn học rất có thiên phú nhảy múa, liền học theo nhảy múa.

Một bạn nữ mập mạp mặt tròn nhảy vũ điệu dân tộc, cổ linh hoạt đung đưa trái phải, đi tới trước mặt bạn nam đang bị điện giật kia, ưỡn mông lên chạm một chút.

Xì xì xì. ..

Ô ô ô. ..

Toàn thân bạn nữ mập mạp co quắp, đầu lay động rất biên độ lớn.

. . .

Lâm Phàm trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tập trung nghiên cứu hiệu quả việc dòng điện kích thích thân thể.

"Kỳ quái."

"Hiệu quả tự dưng yếu đi."

"Chẳng lẽ là do ta thường xuyên làm thí nghiệm nên dòng điện đối với ta không có hiệu quả lớn nữa rồi?"

Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Hắn biết, lý luận của bản thân cùng Trương lão đầu rốt cục được chứng minh, đều là thật, tính khoa học của lý luận dưới sự kiên trì của bọn họ, rốt cục có hiệu quả.

Hắn rất muốn cùng Trương lão đầu chia sẻ thành quả.

Nhưng nghĩ đến việc chính mình còn phải ở lại địa phương không biết cũng không thú vị này, hắn liền cảm thấy cô đơn tịch mịch. . . Ta muốn trở về, lúc nào mới có thể để cho ta trở về a.

Lâm Phàm đem chìa khoá rút ra, ngồi xổm ở nơi đó, đem chìa khoá cẩn thận buộc lại, để vào trong túi.

Sau đó lắp lại tấm chắn ổ điện an toàn.

"Ồ!"

Khi hắn chuẩn bị trở về chỗ ngồi, lại phát hiện các bạn học đều nằm trên mặt đất, có người tóc khét lẹt, có người miệng sùi bọt mép, còn có người không biểu sao co quắp toàn thân.

"Quái lạ."

Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn, hắn không thể nào hiểu được những người luôn tự xưng là người bình thường này xảy ra chuyện gì. Ngay cả lúc hắn còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, những đồng loại bị cho là có bệnh tâm thần nghiêm trọng nhất cũng biết là đi ngủ phải nằm ở trên giường.

Mà bọn hắn lại nằm trên mặt đất.

"Học tập đúng là một công việc phí đầu óc."

Lâm Phàm muốn nhập gia tùy tục, không muốn tỏ ra không hợp nhau, nhưng bàng quang truyền đến âm thanh báo hiệu nước đã đầy, phải tranh thủ thời gian đi đổ nước, nếu không sẽ nổ mất.

"Thôi đi vệ sinh trước."

Lớp thứ hai là lớp số học.

Giáo viên số học là một vị rắm thúi người trẻ tuổi, mỗi ngày đều vuốt keo bóng loáng.

Một chữ.

Mẹ nó, chính là 'soái'.

Giáo viên trẻ nhất, cũng là giáo viên nam đẹp trai nhất.

Tuổi từ 15 cho đến 60, chỉ cần là nữ tính, không ai có thể ngăn cản mị lực của hắn.

Cộc cộc!

Tiếng bước chân truyền đến.

Cửa lớp học xuất hiện một bóng người.

"Các bạn học thân mến, tiếp theo chính là môn số học mà các ngươi yêu nhất. . ." Giáo viên số học nhếch miệng lên, bày ra tư thế mà hắn cho là đẹp trai nhất, nhưng rất nhanh, hắn hô lên như heo bị chọc tiết.

"A. . ."

"Xảy ra án mạng, mọi người mau tới đây."

Trong chốc lát.

Dãy phòng học yên tĩnh truyền đến tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.

Qua hồi lâu.

Lâm Phàm sờ sờ vị trí bàng quang, lại sờ lên đại tràng, không chỉ khiến bồn nước cạn, ngay cả tạp chất trong đại tràng cũng bị đẩy ra ngoài.

Tinh thần sảng khoái, thân thể nhẹ nhõm.

Xem ra Dòng Điện Kích Thích Pháp rất có tác dụng đối với việc bài xuất tạp chất.

Khi đang trên đường trở về phòng học, bên tai truyền đến âm thanh.

"Bí bo! Bí bo! Bí bo!"

Từng chiếc cứu thương lóe lên ánh đèn thần thánh, thật nhanh lao ra cổng lớn trường học.

Lâm Phàm lẳng lặng đứng tại lầu bốn nhìn xuống.

Cau mày.

Trường học đáng sợ.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.