Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin lỗi cậu, vì đã làm tổn thương tới lòng tự trọng của cậu

Phiên bản Dịch · 1633 chữ

Lớp 12 ban (2) xảy ra chuyện lớn như vậy dẫn tới rất nhiều thầy trò vây xem.

Bọn hắn đến bây giờ vẫn cảm thấy khó hiểu.

Đang yên đang lành sao đột nhiên lại ngã trên mặt đất, thật quá thần kỳ.

"Các ngươi nói người ban 2 có phải bị người ngoài hành tinh bắt cóc nghiên cứu không? Ta vừa mới nhìn thấy có người lúc bị nhân viên y tế khiêng đi còn đang co quắp."

"Ừm, rất có thể là như vậy."

"Ta thấy trong tiểu thuyết viết, bộ dáng bọn hắn lúc đó càng giống như độ kiếp thất bại hơn."

"Ngươi khoác lác cái gì, ngươi nghĩ đây là thế giới tu tiên sao?"

Lúc Lâm Phàm đi đến cửa lớp học thì phát hiện rất nhiều đồng học đều nhìn hắn, hắn gật đầu cười với bọn họ, xin chào các bạn học. . .

Đinh linh linh!

Chuông vào học vang lên.

Các bạn học đang vây xem lập tức giải tán.

Trong phòng học vắng vẻ chỉ có một mình Lâm Phàm lẳng lặng ngồi đó.

Yên tĩnh khiến hắn cảm giác như trở lại Thanh Sơn.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm bảng đen, từ từ nhắm mắt lại, hắn cảm giác trong thân thể có cỗ khí đang chảy, hắn vận chuyển thuận theo cỗ khí kia liền phát hiện thân thể sẽ cảm thấy rất dễ chịu.

Thiên Chùy Bách Luyện Pháp.

Khiến hắn phát hiện việc tu hành là có thật. Mặc dù không biết Thiên Chùy Bách Luyện Pháp từ đâu tới, nhưng thân thể đúng là đã trở nên tốt hơn, trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Cộc cộc!

Có tiếng bước chân truyền đến.

"Trần Dương, tại sao em lại ở chỗ này?" Chủ nhiệm lớp biết được lớp xảy ra chuyện lớn liền vội vàng chạy tới. Vừa đưa các học sinh đưa đến bệnh viện xong, nàng liền đến lớp kiểm tra một chút, tìm hiểu nguyên nhân xảy ra chuyện này.

Nhưng không ngờ là sẽ thấy Trần Dương ngồi một mình ở chỗ đó.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Thưa cô, em đang chờ học tiếp ạ."

Chủ nhiệm lớp: ". . ."

Nàng phát hiện Trần Dương có chút kỳ lạ, cụ thể là lạ ở chỗ nào, nàng cũng không nói ra được, chỉ biết là rất kỳ quái.

"Trần Dương, ngươi biết bọn hắn là vì nguyên nhân gì mà bị như vậy không?" Chủ nhiệm lớp hỏi.

Lâm Phàm nghĩ nghĩ, có lẽ là như thế này, "Em cũng không biết, lúc em quay đầu lại nhìn liền phát hiện bọn họ đều nằm trên mặt đất. Không nghĩ đến học tập quá mệt mỏi sẽ mệt mỏi thành như vậy, thật quá khó khăn."

"Vậy em cứ ở đây tự học trước." Chủ nhiệm lớp nói, nàng hiện tại phải đến bệnh viện nhìn tình huống xem thế nào. Thân là chủ nhiệm lớp, xảy ra chuyện như vậy, khó tránh khỏi trách nhiệm. Nếu không giải quyết tốt chắc chắn sẽ bị phế bình, thậm chứ không được chọn vào danh sách bình chọn giáo viên ưu tú.

"Vâng ạ." Lâm Phàm gật đầu, cầm sách lên từ từ đọc.

Tại bệnh viện.

Các y tá nhìn thấy nhiều học sinh được đưa tới như vậy, đầu muốn nổ tung. Nghe nhân viên trên xe nói, cả lớp học toàn quân bị diệt, không hiểu sao những học sinh này không đọc sách cho tốt, lại đi chơi cái trò nguy hiểm gì mà thành tình trạng như vậy.

Chẳng giống tinh thần học tập trước kia của bọn họ, chỉ hận không thể làm bạn cùng sách, làm gì còn thời gian suy nghĩ tới chuyện khác.

"Y tá, đem quần áo của bệnh nhân này cắt ra." Bác sĩ phân phó nói.

Dương Tử Thiên mơ hồ tỉnh lại, hắn nghe nói có người muốn cắt quần áo của hắn, lập tức khó nhọc mở miệng: "Không cần cắt đồ của tôi, quần áo của tôi là Armani. . . Rất đắt."

Nói xong câu đó, hắn liền hôn mê.

Y tá nghe vậy kém chút gầm hét lên, Armani, lại không cắt, chỉ sợ sau đó phải đốt cho cậu một đống áo giấy hiệu Armani.

Trung học Sáng Duy.

Đinh linh linh!

Chuông tan học vang lên.

Lâm Phàm buông sách giáo khoa xuống, đi ra khỏi phòng học. Hắn tự học vài cuốn sách, phát hiện nội dung trong sách rất hợp lý. Từ trong sách, hắn hiểu được một cái đạo lý, muốn tu hành thì cần học thêm nhiều tri thức.

Giữa hai bên nhìn như không có bất cứ liên hệ nào, nhưng mọi thứ trên thế gian này đều là có liên hệ với nhau.

Ngay lúc Lâm Phàm sắp đi ra cửa trường học, một học sinh nữ bện tóc, dáng dấp đáng yêu chạy đến, đứng trước mặt Lâm Phàm thở hồng hộc.

"Cho cậu này."

Tiểu nữ sinh kín đáo đưa cho Lâm Phàm một đồ vật, sau đó liền đỏ bừng mặt vội vã chạy.

Lâm Phàm nhìn phong thư trong tay, phía trên còn có hình trái tim, lúc mở ra, bên trong có một lá thư.

« Trần Dương, cậu là một bạn nam rất tốt, tớ để ý cậu rất lâu rồi, không có người nào nhìn ra sự đẹp trai của cậu, tớ rất thích cậu, hi vọng cậu có thể làm bạn trai tớ. »

« Nếu như cậu trở thành bạn trai của tớ, sau này mỗi ngày tớ đều có thể mua đồ ăn ngon cho cậu. »

« Chờ cậu trả lời, yêu. »

Lâm Phàm nhìn một hồi lâu, lẩm bẩm một mình, "Từng có người nói bệnh nhân tâm thần không xứng có được tình yêu, không nghĩ đến vậy mà lại có người đưa thue tình cho mình, xem ra mình cũng là một người khá hoàn hảo trong mắt vài người."

"Chỉ là xin lỗi."

"Cuộc đời của ta đều dâng hiến cho tu hành."

Hắn đem thư tình cất kỹ, đi về phía cổng chính trường học.

Nhưng mà vào lúc này.

Có người dựng bắt lấy bả vai Lâm Phàm, "Trần Dương, muốn đi đâu thế, cùng đi với bọn tao đi."

Lâm Phàm giơ tay lên che mũi, hắn ngửi thấy một mùi chua chua, cái loại lâu ngày không tắm rửa.

Hắn quay đầu nhìn lại.

Trong đầu nhớ lại, nhớ tới bạn học trước mặt này là ai.

Tóc dài xơ xơ, cao cao, gầy teo, ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo khó thuần.

Hành vi của mình có lẽ sẽ khiến người khác hiểu lầm, Lâm Phàm thả tay xuống, nói xin lỗi: "Xin lỗi bạn học, ta không nên che mũi, hương vị của ngươi thuộc về loại người lâu dài không tắm rửa, không có độc, không có lực sát thương, ta lại làm ra loại động tác này, đả thương lòng tự trọng của ngươi, ta xin lỗi ngươi."

Thanh niên cao cao gầy teo tên là Đường Kiệt, sau khi nghe hắn nói như vậy, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt tràn ngập lửa giận, rất muốn đấm cho Trần Dương một quyền, nhưng nghĩ đến nơi này là trường học, hắn chịu đựng lửa giận trong lòng.

"Ta nhìn, ngươi chính là muốn bị đánh, đợi lát nữa đi ra bên ngoài, xem ta có đánh chết ngươi không."

Mấy tên học sinh hư đi theo Đường Kiệt ôm bụng cười lớn ha ha ha.

Bọn hắn không nghĩ tới Trần Dương lại hung tàn như thế.

Thật là buồn cười muốn chết.

Đường Kiệt sắc mặt tái nhợt, phẫn nộ trừng các đàn em một chút, các đàn em đều bị hù không dám nói chuyện.

Bọn hắn đi theo Đường Kiệt chỉ có một nguyên nhân, mà nguyên nhân rất đơn giản, không muốn lúc đi học ở trường bị đánh, cho nên rất thích đứng bên cạnh những học sinh lưu manh - một tồn tại phong vân trong trường học, loại cảm giác này khiến người ta cảm giác cao cao tại thượng.

Không kẻ nào dám trêu chọc bọn họ, càng không có người nào dám bắt nạt bọn họ.

"Đi, xem lúc ra khỏi trương ta có đánh ngươi không." Đường Kiệt uy hiếp nói: "Nếu như ngươi dám hô lên, ta gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần, cho dù bị nghỉ học, với ta cũng không quan trọng, ta liền mỗi ngày ngồi xổm trước cổng trường, xem ai có thể luôn luôn che chở ngươi."

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Bạn học, ngươi hiểu lầm rồi, ta sẽ không hô lên, cũng sẽ không để ngươi nghỉ học."

"Làm quen lại một chút, bạn học, xin chào."

Hắn vươn tay ra làm bộ dáng muốn bắt tay với Đường Kiệt."

Đường Kiệt khinh thường liếc qua Trần Dương đang nở nụ cười, giống như đang xem tên bệnh tâm thần.

Học sinh chung quanh đi ngang qua liên tục nhìn lại.

Bọn hắn biết Đường Kiệt.

Tiểu Bá Vương trong trường học, nghe nói xã hội đen bên ngoài trường hắn cũng biết.

Ở trường luôn kéo bè kết phái bắt nạt bạn học.

Rất nhiều người đều ghét hắn.

Nhưng mà rất kỳ quái, có rất nhiều người rõ ràng là chán ghét hắn, lại vẫn muốn rút ngắn quan hệ với hắn, giống như muốn nói với người khác rằng họ có quen biết với Đường Kiệt là một việc rất có mặt mũi.

Mà bây giờ, trong lòng bọn họ đang cầu nguyện.

Hi vọng Trần Dương sẽ không bị đánh quá thảm.

------

Bạn đang đọc Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThẩmTiênSinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.