Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nidhogg.

Tiểu thuyết gốc · 1824 chữ

Khi thí nghiệm khoa học An Bình luôn mặc đầy đủ quần áo.

Áo quần thể hiện sự văn minh, lịch sự ràng buộc con người theo những tiêu chuẩn đạo đức, khuôn mẫu. Nếu con người khỏa thân, họ sẽ không còn thấy sự ràng buộc giữa những luân thường đạo lý nữa, tinh thần sẽ được giải phóng, trí tuệ sáng tạo sẽ vượt qua những lằn ranh định mức giới hạn của nhân loại. Lần trước trời tối, khi cảm thấy nóng nực, An Bình lột bỏ đống quần áo trên người, và kết quả là tạo ra lá bùa đen 333.

Một thứ nguy hiểm tinh thần và thể xác con người như thế không thể được tạo ra lần hai.

Đang nghĩ, một cái khăn được đưa đến lau trán đẫm mồ hôi của anh. Định Mông và Bá Xiêm hai người liên tục làm theo những chỉ dẫn của An Bình.

“Kéo”

….

“Dao mổ”

“Cái nào?”

“Size 3”

….

“Đống khẩu trang cùng y phục như thế này có quan trọng không?”

“Im lặng để bùa sư tập trung.”

Cả ba người cùng nhau phối hợp nhịp nhàng, dụng cụ được chuyền tay nhau rồi rửa qua nước, kim chỉ, cọ mực chốc chốc lại được thực hành thoăn thoắt trên một lá phù giấy hình người nhiều lớp. Ở giữa người giấy là một con chuột cống được đem đi làm thì nghiệm khoa học.

Có tiếng động lạ, Định Mông hốt hoảng nói.

“Chúng ta đang mất nó”

“Nhanh, truyền thêm không khí vào nó”

“Sao mà truyền? Hôn nó à?”

“Lấy cái ống trúc đút vào miệng rồi thổi”

Con tắc kè cưng của An Bình như cũng chăm chú mà quan sát đội thực hiện vẽ bùa, mỗi con chuột cống chết sẽ là một bữa ăn ngon dành cho nó. Chú tắc kè nhỏ gần như chỉ quan tâm đến mồi, mặc kệ cho việc nếu làm người giấy thành công có thể thay đổi toàn bộ cách thức hoạt động của Đế quốc, tiến đến một xã hội tiến bộ vượt bậc.

“Tắcccccc Kèeeee….eeeee….eeee…”

“Nhịp tim xuống thấp… Nhịp tim xuống thấp…yếu nhân đã tử vong” Bá Xiêm đốc thúc.

Ba anh em ngồi phệch xuống thở hổn hển. An Bình vuốt mặt con chuột, động viên tổ thực hiện.

“Không cần buồn, mọi người cứ nghỉ ngơi, mẫu mới, lên bàn”

Mỗi lần nói như vậy, một xấp giấy cắt hình người và một con chuột cống được đem lên bàn thực hiện.

….

Cả ba cùng thực hiện liên tục nhiều mẫu trong cả ngày hôm đó. Cho đến khi mẫu cuối, mọi người cùng thắp nhang trước hình tượng các dũng sĩ hi sinh vì sự tiến bộ khoa học- một bức tượng gỗ đục đẽo thô sơ hình những con chuột nối đuôi nhau chạy vòng tròn.

Gần đó là một cái bảng chi chít các ý tưởng, giả thuyết, cùng với ba tên đầu tóc dựng ngược, lấm lem bút mực.

“Thế này thì sau, thay vì dẫn đống lệnh chạy trên đan điền của nó, ta cho lệnh chạy theo não con chuột”

Một học giả lên tiếng, hai lòng bàn tay giơ xong xong ra phía trước phát biểu luận điểm.

“Như thế thì chúng ta có một con chuột giấy, không phải là người giấy. Vì nó có não chuột, nó sẽ suy nghĩ như một con chuột.”

Một kẻ khác lên tiếng phản bác.

“Nếu chúng ta dùng linh hồn của nó, không phải kết quả cũng sẽ tương tự sao?” Kẻ kia lấy ngón tay gõ gõ đầu.

“Không biết được, vì chúng ta chưa kiểm chứng được.”

“Nếu dùng nguyên thần, không phải chúng ta đang làm những thứ ma đạo sao? Nhốt linh hồn của một sinh vật vào một thứ khác.”

“Đó là lý do chúng ta không đụng đến nó nãy giờ đây, việc chúng ta làm là dùng linh lực sao chép một phần nguyên thần của nó thành một viên đan. Con chuột hoàn toàn không bị tổn hại gì.”

“Mọi sự tiến bộ đều yêu cầu sự hi sinh.”

“Ông im mồm, nhốt linh hồn một thứ vĩnh viễn vào một vật là hành vi trái đạo đức”

“Linh vật, yêu vật vốn là một thứ vô tri vô giác hấp thụ được linh khí mà có được nguyên thần, việc này có sao?”

Cả ba người tranh nhau đề ra giả thuyết, còn một chút nữa là đã ẩu đả nhau. Cuối cùng hộp tay lại chấp nhận thực hiện việc sao chép nguyên thần một lần nữa. Lúc này, họ đã thắp thêm nhang cho trời độ.

Người giấy vẫn không nhút nhít.

Cả ba buồn bực tháo đồ bảo hộ. Vỗ vai an ủi nhau.

“Tắc… Tắc kè… Tắc kè…”

Tiếng kêu quen thuộc khiến cả ba nhà bác học điên quay ngược người lại. Một ngón tay người giấy cử động. Chậm rãi.

Không nói không rằn, cả ba nhìn nhau.

“Híp?”

“Híp!”

“HÍP HÍP HU RA, HÍP HÍP HU RA!” Cả ba reo vang, ôm nhau cười chảy nước mắt.

“CHÉT CHÉT CHÉT”

Người giấy không miệng nhưng từ đâu phát ra âm thanh kinh dị, co lại như con chuột rồi nhảy xổng đến thẳng ba kẻ cừu nhân.

~~~

Thiên Kiếm Môn, phòng Minh Tịch.

“Ni Sóc, Ni Sóc.” Tiếng gọi của sư phụ, một vài con gián được thả trước mặt hắn. Nhanh chóng vui mừng đớp mồi, Ni Sóc nuốt trọn hồng ân Thiên đạo đã ban phát cho hắn. Một cái xoa đầu ấm áp cộng thêm việc no nê khiến hắn chỉ muốn lăn ra ngủ. Nhưng bây giờ thì chưa, việc ngủ ở một nơi khác khiến hắn nhớ bóng tối và lạnh lẽo. Hắn nhớ việc trồi ra khỏi vỏ trứng cuối cùng, chỉ thấy mình cô độc giữa thế gian.

Hắn nhớ những ngày tháng run rẩy tìm thực phẩm khi những dáng hình áo trắng đứng hai chân liên tục muốn biến hắn thành “dược liệu”. Hắn thấy cảnh đồng loại mình bị giết hại để đem đi ngâm rượu. Những con tắc kè khác mặc cho to lớn hơn hay nhỏ bé hơn đều chịu một số phận chung, sớm vô hồn trôi lơ lửng trong những chung gốm.

Đó là đến khi hăn gặp được đại trưởng lão cùng đại đồ đệ của người. Hắn nhớ lại cảnh thót tim khi hai người đứng dừng lại và nhìn thấy hắn, hắn run lên muốn bỏ trốn do sợ bị tóm như những nhân loại khác hay làm. Nhưng không, nam tử kia mừng rỡ nhấc bổng hắn lên mà nhẹ nhàng xoa đầu, làm hắn nhớ đến việc khi còn ở trong vỏ trứng ấm áp. Hắn đã cắn tay người… giờ nghĩ lại, thật đáng là một tội chết vạn lần. Nhưng người đã quay đi, để hắn vào trong áo và hằng ngày chăm sóc hắn.

Sau đó người đem hắn vào một nơi gọi là đường môn Minh Tịch. Và nó là nơi lớn nhất từ trước đến giờ so với con tắc kè nhỏ bé như hắn. Hắn chạy, chạy thật nhanh, nhảy nhót xung quanh. Vui sướng mà đùa giỡn. Mọi người đã trở nên không còn đáng sợ đối với hắn nữa, tất cả là nhờ trưởng lão và nương tử của người đã ra lệnh.

Nắng ấm, sự an toàn và thức ăn ngon.

Sư phụ thường đi làm việc vào buổi sáng, người trở về khi hoàng hôn buông xuống với ngọn đèn xanh mờ ảo. Đôi khi người ở cùng nương tử mình cả ngày, hai người ôm ấp quyến luyến nhau. Và những ngày ấy, ôi những ngày ấy, thật khiến hắn vui sướng vô cùng.

Họ chơi đùa với hắn, vuốt ve, cho hắn những thứ đồ chơi kỳ lạ. Sự vui sướng tột đỉnh đến mức bộ não nhỏ bé này không thể cảm nhận hết được. Cứ như hai người chính là cha mẹ của mình. Hai người quan trọng nhất cuộc đời hắn.

Nhận thấy sự buồn bã của hắn vào những lúc người phải rời đi, người đã cho phép hắn một chỗ dựa trên vai, từ nay, hắn đã có thể ngao du thế gian rộng lớn này với sư phụ.

Hắn nhớ những ngày nhìn thấy linh khí được sư phụ trả lại cho trời đất, những kỳ công mà người đã tạo ra, đến từng cái vuốt ve ấm áp. Nhưng ngày quan trọng nhất, là ngày hắn hiểu được câu nói.

“Anh bạn nhỏ, mình sẽ gọi cậu là Nidhogg, có chịu không?”

Ni Sóc, Ni Sóc, hắn nhớ lại tiếng kêu trìu mến. Hắn nghe sư phụ kể về một con rồng Bắc Âu hùng mạnh, một kẻ ngoại lệ có thể đứng trên cả Long thần, Long đế. Người đã ban cho hắn một cái tên có sức mạnh.

Nhưng hắn lại quá yếu kém.

Ni Sóc sớm nhận ra mình chẳng khác gì một sinh vật vô tri, những thứ hắn biết được quá ít ỏi. Từ trong trái tim của hắn, sự đam mê thấu hiểu đã nảy nở, hắn ngày ngày nhảy lên vai sư phụ để học hỏi. Để chiêm ngưỡng vũ trụ bao la.

Nhục nhã, thật nhục nhã cho sự yếu đuối của cơ thể này. Nhận thức… ahh, nhận thức của hắn thật mơ hồ. Sự ngu muội trước những bài giảng của sư phụ. Hắn như có thể nghe được âm vang của mình trong tim.

Số phận đang kêu gọi.

Đất trời đang kêu gọi Nidhogg.

Bộ não bé nhỏ nhớ lại những kỳ quan hiện lên từ tay của sư phụ. Người biến những miếng giấy thành một sinh vật có thể cử động, người lý giải những đạo lý cao siêu với những bằng chứng đời thường thuyết phục, chuyển đổi những thứ đắng chát thành mỹ thực muôn màu…

Ni Sóc kéo cánh cửa và bò ra khỏi căn phòng ấm.

Hắn nhảy, chạy, uốn toàn thân mình theo trong gió. Nhanh, sắc bén lướt qua những mái ngói âm dương, vụt đi dưới những bông tuyết đầu đông và ánh trăng sáng huyền ảo.

Đáp xuống căn phòng trống, đôi chân nhỏ bé của một con tắc kè vụng về tập tành vẽ lại những thứ mà sư phụ đã làm, mô phỏng theo kiến thức uyên bác của người…

Nó hoạt động.

Lá phù phát sáng một màu xanh dương ma mị rồi nhanh chóng tắt đi. Tàn dư linh lực như những bông tuyết rơi nhẹ xuống phảng phất.

Hắn thấy máu tràn ngập bốn van tim mình. Đập mạnh. Mọi thứ như xoáy cuồng. Linh khí nhảy múa xung quanh hắn.

Và trong trái tim nhỏ bé của hắn.

Bạn đang đọc Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò sáng tác bởi PinkSword
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PinkSword
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.