Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình trạng sẵn sàng phòng thủ

Tiểu thuyết gốc · 2345 chữ

Thiên Kiếm Môn.

Những bông tuyết đầu đông đã bắt đầu tạo hình rơi nhè nhẹ xuống. Một làn gió lạnh kéo những hạt trắng xoay chuyển trong không trung như những nàng tiên đang nhảy múa. Cảnh tượng khiến con người đời trước vốn ở vùng nóng ẩm không khỏi suy tư.

Mùa đông đã đến, kéo theo một cảnh tượng hư ảo và hùng vĩ.

Cộng thêm điều tuyệt vời nhất?

*Không còn muỗi. Có lẽ cái giá băng khiến bọn chúng chết hết cả. *

Tuy thế, nhưng căn phòng ấm áp của cặp tình nhân bây giờ trống chỉ còn lại một người khiến An Bình có chút xúc động. Minh Tịch cùng tông chủ và những người quan trọng đi cũng đã khá lâu nhưng chưa thấy tin tức gì trở về.

Có lẽ truyện tu tiên quan trọng tuyệt mật gì đấy, kẻ yếu kém như An Bình không được tham gia. Mong không phải việc đánh nhau, cảnh đầu rơi máu chảy.

Chỉ hy vọng nàng bình an…

Dưới những mái ngói âm dương phủ trắng, nam nhân vừa suy nghĩ vừa đi cùng tên “đồ đệ“ Định Mông của mình đến ngoại vụ phòng.

Con tắc kè bông bằng một cách nào đó chuyển màu da thành trắng nằm phè phỡn trên vai anh như một cục mây trắng ấm. Tắc kè hoa mới chuyển màu được thôi nhỉ? Không ngờ tắc kè bông ở dị giới cũng thật là ảo.

Hôm nay có chuyện quan trọng, sư nương Quang Anh của đường môn Quang Ảnh đã ra thông báo, một phần ba nhân lực của Thiên Kiếm Môn sẽ được điều động đi diệt Bách Quỷ Dạ Hành vào ba tuần nữa.

Ba tuần, một khoảng thời gian chuẩn bị đủ dài cho mọi người xuất chinh.

Cả môn có số lượng người lớn như một đại học tầm trung, cỡ mười lăm ngàn người. Đợt này huy động hơn năm nghìn người trong ba tuần, kích cỡ cả một lữ đoàn nhỏ để thảo phạt yêu thú thì không nói cũng thấy được mức độ quan trọng của nó đến dường nào.

Trên lý thuyết, một tông môn có thể gửi những người mạnh nhất đi diệt thú triều, nhưng độ mạnh yếu của thú triều không ai đoán trước được, chỉ có thể gửi trinh sát đi do thám từ xa, trường hợp tệ nhất, nếu tất cả những người quan trọng nhất của một tông đều bỏ mạng trong một trận sẽ làm tông môn bị phá hủy. Chưa kể việc nếu lớp trên lấy hết kinh nghiệm thực chiến, thì làm sao đệ tử cấp dưới có thể ngộ đạo mà tu luyện.

Thế nên những dịp thú triều được xem như là một buổi săn bắn, dã ngoại nguy hiểm với nguy cơ cao bỏ mạng dưới tay yêu thú. Vì vậy, một số người khôn ngoan đã nhanh chóng đi chuẩn bị trước bằng cách mua những dụng cụ cơ bản.

Để lại hậu quả là giờ một đám đông chen chúc trước phòng ngoại vụ.

Việc chuẩn bị, nếu không trả trước bằng tiền, thì sẽ phải trả sau bằng máu.

Bên ngoài ngoại vụ phòng là cửa hàng tạp hóa nhỏ bán đầy đủ thứ tu tiên linh tinh, ở đấy có rất nhiều món đồ chơi lạ, nhưng chủ yếu An Bình đến thường chỉ để mua mực và vở. Lần này thì khác, anh cùng Định Mông đến để mua đồ chuẩn bị cho việc đi thảo phạt yêu thú.

Nhìn đám đông những ngoại môn đệ tử áo trắng thô đứng run run chen chút dưới cái giá lạnh đợi lượt mua hàng mà An Bình thở dài.

Sau vụ nổ nhà bếp, cả ba… không, cả hai đều bị vạ lây, An Bình bị buộc đi diệt thú triều, Định Mông bị cắt chức tay sai cho đoàn đấu giá. Việc này khiến tay ấy khóc lóc sướt mướt do không có cơ hội gặp mặt các “thần tiên tỉ tỉ” bên Thiên Âm Môn.

Mặc dù An Bình khá là chắc kèo hắn ta bị cắt khỏi đoàn đấu giá do có nữ nhân ghen tị, bắt đi theo làm massage nô di động.

Đáng đời tên lưỡi dẻo.

Chỉ tức thay, kẻ gây ra sự việc lại được an nhàng đi hưởng thụ hội đấu giá ở Vương Giả Thành. Đúng, Bá Xiêm được cử đi dù cho hắn ta là kẻ chủ mưu vụ “cuồng tu đốt nhà bếp để sưởi ấm”. Lý do? Chính vì tay ấy là tên dính như keo dán sắt, vừa trả treo đá giá, vừa hí hửng phá nồi cơm của người khác mà được chọn làm chủ đoàn.

Nếu thú triều được giải quyết nhanh gọn, thì có thể mọi người sẽ có dịp qua Vương Giả Thành chơi, quậy mấy thứ được đấu giá phút chót.

Nghe tiếng thở dài, những kẻ xung quanh thấy trưởng lão khét tiếng đường môn Minh Tịch đến nhanh chóng dạt ra hai bên như biển đỏ bị Moses chia cắt. u cũng là một cái lợi ích khi làm tay to, không cần phải xếp hàng, dù cho An Bình ra hiệu cho họ cứ xếp hàng, anh sẽ theo đúng lượt của mình.

“Thế, ngoài lều võng, đan dược chữa trị các kiểu thì mình cần gì nữa không? Có cái gì giúp tránh yêu thú không, tị thú đan hay phù gì gì đấy.” An Bình hỏi Định Mông, tay vuốt đầu Nidhogg.

“ Sư phụ, người xem vốn mấy thứ xua đuổi súc vật thì chỉ có tác dụng với… súc vật thôi. Những con yêu thú vốn đã phát hoả làm loạn thì tấn công mọi thứ vô tội vạ, chỉ trừ thú vật đồng loại ra, có dùng mùi đuổi chúng nó thì cũng vô dụng. Cái đáng lo là liệu có linh thú dẫn bày không.”

“Nếu linh thú dẫn bày thì ra sao, không phải mấy con đó có có trí tuệ cao, biết lí lẽ à?”

“Vấn đề chính nằm ở chỗ chúng có trí tuệ cao, điều này khiến cho Bách Quỷ Dạ Hành hoạt động vô cùng khác thường, không biết bao nhiêu tông môn đã bị phá hủy bởi một đợt thú triều quái dị, và…” Định Mông nuốt nước bọt, thường thì mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ, họa chăng hiếm lắm mới có một đợt linh thú dẫn đoàn.

Tuy nhiên không biết vì nguyên do gì, hắn ta cứ thấy bồn chồn trong bụng, nên cố gắng xin không đi thảo phạt. Nào ngờ…

“...Để mà đến lý lẽ với chúng được thì phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm rồi. Chưa kể một việc quan trọng-”

Định Mông chưa kịp hết lời, tay quản tiệm đã lên tiếng.

“Mời trưởng lão cùng đệ tử ngài đến mua đồ, đến lượt rồi.”

Nghe tiếng chủ tiệm, con tắc kè gáy lên một tiếng rồi nhảy phóc khỏi vai An Bình, nó vẫy vẫy bốn cái chân nhỏ, đầu ngước về phía đống nhẫn trữ mà kêu lên vài tiếng. Chủ tiệm định bắt nó lại nhưng bị Định Mông cản.

“Anh bạn nhỏ, chú mày muốn mấy cái nhẫn lấp lánh kia?”

“e” Nidhogg gật đầu lên xuống như tán thành.

Con tắc kè khôn thế nhỉ, mọi người nhếch mày nhìn nó như nhìn món đồ chơi lạ. Mặc cho tắc kè màu trắng ta nhảy múa trên bàn.

“Không được, chú mày mua một thứ quý giá đến như thế thì để làm gì? Cất tiểu cường (gián) vào đó mà ăn dần à?”

“E.ee..e”

“Nói mà ta hiểu ta chết liền”

Con tắc kè bông như đảo mắt vuốt mặt, đập tay liên tục lên bàn. Mỗi cái đập kêu một tiếng e.

An Bình chỉ đảo mắt. “Thôi thôi được rồi, có cái nhẫn nào chứa được tầm quyển sách nhỏ, thì cho mình mua. Đôi khi nếu có việc bận, thì Nidhogg cũng tự biết lấy đồ ăn được, đỡ công.”

“-À, sẵn tiện thì ông lấy tôi cái lều, bốn cân (2.4 kg) thịt khô, không cần đan dược chữa trị, một bộ nồi chảo, một dao, một rìu chặt củi cùng cái xẻng. Uhmm, thêm sáu- bảy cân (4.2kg) ớt nữa.”

Tên kia nhìn trơ mắt.

“Xẻng…ớt… làm cái gì? Kim đan như trưởng lão có cần ăn đâu…?”

“Đồ chơi thôi, cứ sắp vào, và cho tay Định Mông này một bộ tương tự, thêm đan dược ”

“Sư phụ… chúng ta đi thảo phạt yêu thú, thì cần xẻng và ớt để làm gì?”

“Cái đó rất có lợi, còn lợi như thế nào, đến ngày ấy khắc biết.” An Bình nháy mắt.

~~~

“Chúng ta có cần nghiền hết đống ớt ra thành bột không”

Định Mông hỏi, hắn chạy ra khỏi phòng hành hình, mặt mũi đỏ gay gắt vì mùi ớt. Trên nóc có một con tắc kè cổ đeo một chiếc vòng nối với nhẫn trữ màu ngọc bạch mới mua nhảy múa mái ngói âm dương trắng, mặc cho nhân loại đang chịu cay chua đau khổ.

Một nam tử áo vàng bịt mặt thò tay ra nắm cổ áo hắn lại. Tưởng chừng hi vọng thoát của Định Mông đã hết, nhưng kẻ kia cũng lê lết ra khỏi phòng ho sù sụ.

“Thôi, nghỉ một chút, mình cũng chịu hết nổi rồi, chừa tật chơi ngu, nghiền ớt ai lại đem vào phòng kín nghiền.”

Nói đoạn, anh kéo Định Mông lại, cả hai dẫm lên nền gạch phủ trắng mà đến tòa tháp cao để lấy chút không khí trong lành. Nidhogg thấy vui nên cũng nhảy xuống vị trí đắt địa trên vai An Bình. Trái tim cùng hòa vào nhịp thở của vị đạo sư.

Trong tháp, có một tòa chuông khổng lồ đút bằng đồng đen nằm lạnh lẽo cô độc dưới bầu trời tuyết. Trên thân đại chung có khắc dòng chữ “Báo Nạn Chuông” màu vàng đã thô tróc qua năm tháng.

An Bình thấy lạ, hỏi.

“Thế, Báo Nạn Chuông là dùng để… báo nạn? Nhưng cho ai.”

Định Mông vươn vai, nhảy lên lan can gỗ ngồi lấy đàn tranh ra chơi, mơ hồ đáp.

“Cho Tông môn chúng ta tập họp thành viên lại giải quyết sự cố, ngày mà Báo Nạn Chuông dùng để thông báo cho người khác biết việc xảy ra trong lãnh địa là ngày Tông môn đã tàn.”

Một vài nốt nhạc hòa vang trong không khí, âm tuy thanh nhưng lại chần chừ, cơ hồ như có rắc rối trong lòng.

An Bình vuốt mặt chuông cứng mà hy vọng nó sẽ không bao giờ gõ. Cái lạnh thép truyền từ từ vào lòng bàn tay ấm.

“Vậy làm sao biết khi nào tập hợp khi nào Tông tàn, có kí hiệu nào không?”

Định Mông ngước nhìn An Bình, đáp chậm rãi.

“Có sáu mức chuông tương đương với số lượt đánh, đi từ nếu không đánh thì cả tông môn sẽ ở trạng thái bình thường, một chuông sẽ thông báo cho mọi người tăng cường các biện pháp an ninh ngay lập tức, hai chuông sẽ yêu cầu tất cả vũ trang cho bản thân, chân truyền đệ tử và trưởng lão phải sẵn sàng triển khai xuất quân trong vòng mười lăm phút…”

Định Mông lặng im, để mọi người thấu hiểu tai nạn sẽ như thế nào.

Tay hắn gảy vài nốt nhạc rồi chán bỏ đàn lại vào nhẫn, ngồi nhìn hư không.

Như bất bình với sự tĩnh lặng của trời tuyết bao la. Chiếc đại chung khổng lồ kêu vang một tiếng kinh trời, làm lay động hết cả những hoa tuyết đang xoay chuyển trong gió.

An Bình nhấc tay ra khỏi chuông ngay lập tức, mặt mày cùng Định Mông trở nên xám xịt.

“S-sư phụ, có phải n-người vừa gõ đại chung-” Mặt Định Mông không còn một giọt máu, run run hỏi.

“V-Việc mạo chuông là một tội rất lớn, sư phụ phải biết-”

An Bình mở miệng, cứng họng, người như nghẹn lại, chưa kịp trả lời thì tiếng vang tiếp theo đã trở lời thay anh.

“GONG….”

Âm vang khủng khiếp khiến hai người như muốn té ngã khỏi tháp chuông. Nhưng bây giờ không phải việc để lo cho chuyện đó, cả hai đứng ngơ mặt trước khối đồng khổng lồ, mùi bụi và sắt khiến máu huyết chảy dồn dập trong tim hai kẻ nam nhân.

Tiếng chuông thứ ba cất lên, xé tan thế gian với âm thanh lớn rồi im lặng.

Cả Tông môn mọi khi vẫn thường có thể nghe tiếng cười nói, bây giờ đột nhiên lại tĩnh mịch như không một bóng người.

“T-Tiếng thứ ba có nghĩa là gì?” An Bình tuy hốt hoảng, nhưng cũng nhanh chóng truyền hết linh lực vào thượng đan điền để giữ sự tỉnh táo lạnh.

Định Mông người run bần bật, hốt hoảng chạy về phía phòng mình, để An Bình rượt theo cố gắng truy vấn.

“TẤT CẢ THÀNH VIÊN VÀ THƯỜNG DÂN TRONG LÃNH ĐỊA TÔNG MÔN SẴN SÀNG THAM CHIẾN TRONG VÒNG SÁU GIỜ.” Định Mông hét, đẩy gãy cả cửa phòng hắn để vào bên trong gom đồ đạt. Miệng không ngừng lầm bầm về “ba tuần nữa, ba tuần nữa, tại sao…”.

Minh Tịch vẫn chưa trở về…Thiên Di và những người quan trọng cũng thế…

An Bình đứng lặng im, rồi cũng hối hả vụt đi về phía phòng mình. Nidhogg nhảy khỏi vai chủ, như một mũi tên trắng phóng qua vạn bông tuyết hướng về phía căn phòng bí mật của nó.

Và như thế, tiếng chuông thứ ba đã đánh dấu cho sự kết thúc những chuỗi ngày bình yên của An Bình.

Và là khởi đầu cho một trận chiến đẫm máu.

Bạn đang đọc Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò sáng tác bởi PinkSword
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PinkSword
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.