Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mảnh vỡ ký ức: Lư Vương

Tiểu thuyết gốc · 1924 chữ

Mảnh vỡ ký ức: Lư Vương

Con yêu thú dẫn đàn rên rỉ những tiếng cuối cùng rồi gục xuống. Toàn cơ thể nó chảy đầm đìa những dòng máu nóng từ các vết cắt ngọt. Mất máu quá nhiều, bây giờ thời khắc của nó đã điểm. Cả đoàn yêu thú Dạ Hành lặng im trong phút chốt rồi đột ngột rung động, cùng nhau hướng thẳng lên trời mà tru tréo. Dàn hòa âm đủ loại sinh vật làm rung động cả cánh rừng bạc trắng.

Chúng đã thoát khỏi sự trói buộc tinh thần với con thú đầu đàn. Tất cả nhanh chóng định tán ra bỏ chạy, nhưng không thể, móng, chân hay cánh vũ đều bị ghim lại dưới một áp lực vô hình.

Dưới áp lực của hắn.

Nhìn vào những ánh mắt hoảng sợ của ngàn vạn yêu thú, hắn thấy được sự phản chiếu của bản thân mình trong mắt chúng. Hắn thấy hình dáng bản thân bên trong những tròng mắt, hắn nhận ra thứ quái vật đáng sợ kia không phải là yêu thú, mà là chính bản thân mình.

“Lư Vương… Lư Vương… xin anh đừng như vậy.”

Một dáng hình ngọt ngào từ đâu đó, một giọng nữ nhân vang xin trong đầu hắn, dừng lại cơn mê muội này…

Từ ngày bị Thiên Di trừng phạt, Lư Vương đã mất đi chức vị trong gia tộc, mất đi tất cả mọi thứ- không, hắn ta đã không mất đi mọi thứ, khác hơn, hắn đã đạt được tất cả mọi thứ, hắn đã có được Táo Táo.

Nàng là một kẻ ngốc, người có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp trong một kẻ thối rữa như hắn. Có thể… do nàng đã trải qua vô vàn đau khổ khi bị bỏ rơi bởi chính cha mẹ mình khi hai người cùng vào hang tu luyện hơn hai mươi năm. Chịu sự hành hạ từ những người họ hàng chung dòng máu nhưng không chung tình cảm.

Cũng như hắn.

Hai đứa trẻ nhỏ ôm lấy nhau, cùng nhau vui đùa dưới những cái tán cây đổ sắc qua năm tháng.

Luuvuong nhìn những mảnh kí ức trong làn máu đỏ hòa vào màu tuyết. Tâm trí của hắn giờ đây tựa như những mảnh vụn. Hệ thống vẫn đang thúc dục hắn, tàn sát, tiêu diệt, nó muốn uống thêm máu tươi.

Tê tái đầu óc, đến cái tên mình hắn cũng không nhớ rõ được. Tuy vậy hắn nhớ rõ những ngày tháng ấy.

Quỳ. Lư Vương quỳ xuống, hắn cúi dập đầu xuống nền gạch.

Một thiên tài như hắn, một kẻ đầu đội trời chân đạp đất. Quỳ lạy xin sự thứ lỗi từ mọi người.

Đá, trứng, những cái phỉ nhổ liên tục hướng đến hắn, nhưng không cái nào đến được tới hắn.

Táo Táo đã ôm trọn lấy hắn ta mà che chở.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm chảy máu. Lư Vương đã hối hận. Kẻ ngu muội không nhìn được ánh sáng từ lẽ phải, nhưng lại được đắm mình trong ánh trăng từ người thương. Hắn nhớ những ngày ấy. Những hình ảnh và âm thanh như một bóng ma luôn chờ trực xộc vào đầu hắn mỗi khi không giết chóc, đồ sát một thứ nào đó. Hắn nhớ sau ngày bị đánh bại…

Một ngày, hắn quỳ lại mọi người.

Hai ngày, hắn tạ lỗi với mọi người.

Nàng vẫn ở bên, hết lòng cầu xin cho hắn một cơ hội.

Ba ngày, những lời nói là thứ gió bay, hắn bắt tay vào hành động.

Một tu tiên giả, một thiên kiêu như hắn, từ bỏ áo gấm, ngày ngày cày cuốc, sửa sang, đến cả hố phân cũng dọn. Chân tay quần áo lấm bùn, xuống ruộng kéo cày cho mọi người, đầu không ngừng cúi xin tạ lỗi.

Ngày này qua tháng nọ, phút chốc đã hơn sáu năm, hắn cố sức giúp đỡ mọi người, cố hết sức hy vọng tiểu Táo Táo thấy hắn thay đổi con người mình mà cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng con người nhìn chung… là một thứ rác rưởi. Tại sao họ lại không thứ lỗi cho hắn. Một phần người dân, họ hàng, vẫn nhìn hắn như một thứ rác rưởi. Dù cho hắn có thứ lỗi, cầu xin, phủ phục thế nào thì mọi thứ vẫn y như thế. Nếu gương mặt hắn đã từng ngạo nghễ đến đâu, thì bây giờ trên mặt bọn họ cũng y như vậy.

Táo Táo vẫn ở bên, ân cần và hiền hậu. Cơ thể mềm của nàng bao bọc lấy hắn, vỗ về và an ủi những sự khó nhọc.

Mọi sự đau khổ, có thể sẽ không là gì với một thiên tài như hắn, nhưng sự dày vò tâm trí hơn cả, là những cái thở dài của Táo Táo. Nó làm trái tim hắn đau nhức và nghẹn lại. Cho đến ngày đó điều này bùng nổ, hắn nghe được lời nói từ những tên tiểu tốt tự cho mình là thiên kiêu trong gia tộc. Bọn chúng nói Táo Táo phải tự hạ mình làm nhục để bảo vệ hắn.

Để bảo vệ hắn? Một kẻ như hắn không thể tự bảo vệ bản thân? Không thể bảo vệ nàng?

Hắn nhớ mình len lủi qua những bụi cây, hắn nhớ thấy cảnh nàng phải quỳ cúi, hôn giày và ca tụng những tên cặn bã và lũ nương tử của chúng.

Đây không phải là một câu chuyện về sự chuộc lỗi và vượt lên những sai lầm của bản thân. Đây không phải là một câu chuyện về hắn- về Lư Vương.

Tất cả mọi thứ như chống lại hắn, thế giới này đang chống lại hắn.

Mọi sự nhẫn nhục, mọi sự chuộc lỗi của hắn, chỉ mang lại thứ này. Lư Vương như phát cuồng, hắn vận linh khí, nội lực, tất cả những thứ gì hắn có thể. Và- ho ra máu. Mọi khí huyết, đan điền của hắn đã bị ả cẩu nữ tàn phá.

Việc bị đánh như một con chó hoang không đau bằng việc thấy người thương phải chịu khổ như thế. Lư Vương như muốn chết đi, thế giới này đã quá mục nát. Cho đến khi hắn gặp nó- thứ “Hệ thống” có thể giúp hắn xoay chuyển thế giới này thành một thứ hoàn mỹ.

Kẻ quái dị, không, một tu tiên giả hùng mạnh mang một mạng che mặt dài có một ấn ký đỏ, giọng nửa nam nửa nữ, không biết từ đâu tới đến tặng cho hắn thứ gọi là “Hệ thống”. Hắn nhớ giọng cười quỷ dị của kẻ ấy trước khi biến đi mất, nhưng quan trọng hơn, hắn nhớ rõ cảm giác khi nhận được nó.

Một cái chết, từ một thứ nhỏ như một con gà, con thỏ,... mang cho hắn một cảm giác phấn khích thấy lạ, những điểm huyết ma tăng lên khiến hắn như đang thưởng thức một thứ tiên dược.

Hoàn thành một nhiệm vụ, hệ thống tặng cho hắn một số lượng lớn vật phẩm và bí kíp. Kèm theo một lượng nhỏ bột tiên màu trắng có tên kì lạ mà hắn có thể mua để đưa vào trong huyết quản. Tê tái và xung sướng. Và càng xung sướng hơn khi hắn phát hiện nhiệm vụ ngày càng phát triển. Hắn đã đủ mạnh để sát hại cừu nhân, và sát hại cừu nhân hắn làm thực.

Cảm giác lân lân mơ mị khi nhìn thấy những thứ cẩu tặc van xin tha mạng như xưa thật thú vị. Những tiếng phước lành “Ding, Ding” tiết tục vang rền trong đầu hắn.

Một mạng người, mười điểm huyết ma. Hai mạng người, hai mươi điểm huyết ma…

A….aaa… Cả làng này, có phải chăng chỉ là những điểm huyết ma biết di chuyển?

Thứ ma đạo này, thật là thích…

Nó tiếp tục thúc đẩy hắn… Kéo rê hắn, như một nghệ sĩ và con rối thịt.

Nó trực tiếp bơm thẳng Dopamine vào đầu hắn, á phiện vào mạch máu của hắn, LSD vào cơ thể hắn. Khiến con rối nhanh chóng vui mừng chạy theo nhiệm vụ để tận hưởng cảm giác sung sướng.

Dẫu cho cùng, trên đời, không có bữa ăn nào là miễn phí.

Còn về Táo Táo, còn về Táo-…

Tiếng kêu gào thống khổ kéo Luuvuong ra khỏi giấc mơ của hắn. Một con Linh thú bị trói trong một cũi sắt cào cấu thoát ra trong vô vọng.

Thời khắc đã điểm, kế hoạch này, thật sự không thể thất bại được. Cho dù hắn bị cẩu nữ phát hiện và giết chết- đó là nếu ả ta có đủ thực lực để đối phó với hắn ngay bây giờ.

Luuvuong ngước mặt lên trời mà phát ra tiếng cười lớn.

Kế hoạch vẫn sẽ thành công.

Luuvuong xoay đầu nhìn vào tuyệt tác của mình, một con linh thú có trí tuệ cao bị bắt giữ.

Hình dạng bên ngoài của sinh vật này vô cùng kì lạ, thân và cánh hình chim cú, đầu lại có hình dáng như con người, nơi hai chân thì lại thay bằng hai cánh tay người- Một con Chu.

Gương mặt tựa nhân loại vô cùng đau khổ, hai phần tay người thay cho chân cào cấu cũi đã phong ấn đến tróc cả móng mà chảy máu. Linh thú khóc tỉ tê, nhìn thấy Lư Vương thì hoảng sợ nép vào góc cũi.

Một bàn tay chộp lấy cái đầu nó, nhanh chóng bỏ qua tiếng kêu réo của nó mà truyền vào một thứ năng lực quỷ dị.

Năng lực thu hoạch từ hàng vạn xác chết. Từ biết bao nhiêu xương máu của con người, động vật, người thiện, kẻ ác, người già, người trẻ,... Tất cả xoáy vào tạo thành một ấn ký máu trên đầu sinh vật.

Con Chu kêu lên một tiếng gào thét cuối cùng rồi lặng im.

....

Nó đứng dậy. Toàn cơ thể bốc ra một mùi máu tanh ghê tởm.

Toàn bộ những yêu thú đều đứng dậy theo như một bản sau không khác gì. Mỗi cái chớp mắt đều hòa vào như một khiến không khí kinh dị đến lạ.

Con Chu khóc, tất cả yêu thú lập tức tản ra khỏi đàn.

Đây sẽ là một thú triều kì dị.

~~~

Ngắm nhìn những tượng gỗ di chuyển trên bản đồ, một tu tiên giả kỳ lạ với mạng che mặt dài ngồi thả mình dựa vào gốc đại thụ, mặc kệ cho đất cát dơ bẩn. Dáng hình thư thái nhìn vào trận đồ, đôi khi dùng vỏ kiếm kéo những tượng gỗ vào đúng vị trí của nó. Rồi nằm dưới táng đại thụ nhìn trời tuyết mà thưởng hoa.

“Phong hoa tuyết nguyệt, thật là uổng khi nhiều người không có dịp thưởng nha~”

~~~

Lời tác giả: Để xem kí họa Chu, mọi người nên tìm đọc Sơn Hải Kinh được dịch bởi Nguyễn Đức Vịnh từ nguyên tác Hán văn cổ trong bản Sơn hải kinh của Trung Hoa thư cục, tham khảo thêm bản Sơn Hải Kinh khắc in năm Vạn Lịch thứ 28 (năm 1600) đời nhà Minh của Mân Cách cổ trai, bản Sơn Hải Kinh của Nhà xuất bản Cổ tịch Giang Tô.

Bạn đang đọc Từ Bỏ Tu Tiên Về Quê Chăn Bò sáng tác bởi PinkSword
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PinkSword
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.