Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bàn Tràng Đại Chiến

Phiên bản Dịch · 2363 chữ

Trong cơ thể Lang Chu, dầu trơn và dầu ổn định tinh thạch bắn ra giống như máu tươi văng khắp nơi.

Tám cái chân vung vẩy điên cuồng, nhưng căn bản không với được tới sau lưng.

Dứt khoát co chân chạy như điên, lắc lư kịch liệt, thậm chí va cả vào đá núi, cây cối để hất Lang Vương ra.

Nhưng Lang Vương nếu đã tới được sau lưng Lang Chu, làm sao có thể khiến nó đạt được mục đích.

Bốn cái chân chấn động cắm vào khe hở ở giữa vỏ ngoài của Lang Chu, giống như chuồn chuồn bám lên thân người, bất kể con mồi có giãy dụa thế nào cũng vẫn không nhúc nhích, còn xé từng mảnh thiết giáp xuống, không ngừng khiến vết thương mở rộng ra.

- Thắng bại đã phân!

Bàn tay đang nắm chặt của Tất cả thí sinh đều buông lỏng ra, lòng bàn tay lạnh toát.

Trong nháy mắt Lang Vương nhảy lên lưng Lang Chu, liền đại biểu trận đại chiến phấn khích tuyệt luân này đã tiến vào kết thúc.

Chiến thú hình thái tám chân sợ nhất là công kích tới từ phía trên, bởi vì hạn chế của kết cấu, xoay người đối với chúng mà nói chính là một hồi tai nạn!

- Ba phút năm mươi bảy giây.

Chu Nguyệt Cầm lạnh lùng nhìn lướt qua thời gian, thản nhiên nói với hai gã quan chủ khảo còn lại.

- Thiếu Dương, thắng!

Thí sinh của Đại học Thâm Hải vui mừng khôn xiết, chúc mừng Giang Thiếu Dương.

Giang Thiếu Dương thì nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ mất mát.

Thắng lợi như vậy, thuần túy là thắng lợi trên chiến thuật, dựa vào lựa chọn mấy ngàn loại chiến thuật lưu trữ trong tinh não của Lang Vương.

Mà Lang Chu là một loại chiến thú được cải tiến hoàn toàn mới, chiến thuật Lý Diệu cài đặt cho nó khẳng định là cực ít.

Một khi gặp phải tình huống đột phát sẽ không biết làm sao, không thể ứng đối.

- Thắng không oai.

- Thắng lợi như vậy, không phải là ta muốn!

Giang Thiếu Dương lòng đầy tiếc nuối, thở dài một tiếng, thầm nói.

- Thật hy vọng cho Lý Diệu thêm thời gian mấy ngày để hắn sưu tập đại lượng chiến thuật của chiến thú loại hình nhện, sau khi cải biến thì đưa vào tinh não của Lang Chu, nhất định có thể đề thăng thực lực của Lang Chu rất lớn.

- Có lẽ khi đó. Chúng ta mới có thể thống thống khoái khoái đánh một trận.

Hắn không nhịn được liếc Lý Diệu một cái.

Lại phát hiện trong tiếng thở dài của vô số người, Lý Diệu đứng khoanh tay, trên mặt không vui không buồn, khóe miệng lại hơi cong lên, thần sắc rất thoải mái.

Thái độ này khiến trong lòng Giang Thiếu Dương đột nhiên dâng lên dự cảm xấu.

Lại nhìn vào sân, Lang Vương đã thuận theo xé rách pháo tinh từ bị xé rách hoàn toàn xé toang giáp sau lưng Lang Chu, để lộ ra vết thương ghê người.

Các loại phù trận và bộ kiện đều lộ ra dưới răng nanh của Lang Vương!

- Gừ!

Lang Vương há cái miệng to như chậu máu, một hỏa cầu màu vỏ quýt ở sâu trong yết hầu nhanh chóng bành trướng, linh năng hỏa diễm điên cuồng gào thét, cực kỳ giống tiếng yêu thú rít gào.

Đây là một kích cuối cùng!

Tất cả mọi người nín thở đợi kết cục Lang Chu bị tan thành những mảnh nhỏ.

Đúng lúc này...

- Keng

một tiếng, tựa hồ là trong chém giết cường độ cao, vượt quá sức chịu đựng của kim loại, cái bụng tròn vo của Lang Chu rốt cuộc không chống đỡ được nữa, phần đầu ngực tách ra rơi xuống đất.

- Chất lượng quá kém à?

Tất cả thí sinh đều kinh ngạc đến cực điểm.

Tuy rằng là chiến thú được cải tiến lâm thời, chất lượng khẳng định không ổn định bằng hàng nguyên gốc, nhưng trong chiến đấu, một bộ kiện trọng yếu không ngờ lại tự tách ra...

Tự tách ra!

Không ít thí sinh tâm tư nhanh nhạy đều phát ra tiếng kinh hô.

Bọn họ rõ ràng ngửi được mùi âm mưu.

Ba vị quan chủ khảo cũng trợn tròn cả mắt, bọn họ đều nhìn ra được đây không phải là tình cờ, mà là Lang Chu chủ động tách bụng ra, giống như Lang Vương tách pháo tinh từ ra.

Ở trên chiến trường, loại tách rời chủ động này có nghĩa là... Chiến thú muốn mở ra hình thức chiến đấu hoàn toàn mới!

- Không ổn rồi!

Sắc mặt Giang Thiếu Dương trắng bệch, hai tay không nén được mà run rẩy, hầu kết giật giật lên xuống, muốn hét lên với Lang Vương:

- Nhảy xuống! Mau nhảy xuống!

Không còn kịp rồi.

Toàn bộ linh năng của Lang Vương đều tập trung vào phù trận hỏa diễm ở sâu trong yết hầu, chuyển hóa thành viêm lưu cực nóng.

Đây chính là lúc mà tính cảnh giác và lực phòng ngự yếu nhất.

Từ phía sau phần ngực bụng của Lang Chu, trong lỗ hổng vốn nối với bụng. Đột nhiên bắn ra một vũ khí giống như đuôi bò cạp, lay động vô cùng linh hoạt giữa không trung, đâm vào mông Lang Vương.

Phía sau vĩnh viễn là bộ vị yếu ớt nhất của chiến thú.

Trên đuôi bò cạp lấp lánh quang mang màu vỏ quýt, linh năng như thủy triều không ngừng ùa về phía trước, ở trong cơ thể Lang Vương hình thành một đạo viêm lưu cuồng bạo, đốt cháy hết thảy ngũ tạng lục phủ, cuối cùng đột trụ hai tinh nhãn của Lang Vương, trong hốc mắt đen sì trào ra hỏa diễm.

Đuôi bò cạp trực tiếp nhấc Lang Vương lên, nện vào một khối đá to, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Giống như là một cây cự chùy ngàn cân hung hăng đập vào ngực mọi người.

- Đây, đây là...

Lang Chu trong nháy mắt từ con mồi biến thành thợ săn, vung tám cái chân sắc bén đánh tới hài cốt của Lang Vương, triển khai hành hạ đến chết đầy máu tanh, cấu kiện và tinh thạch bay loạn đầy trời.

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không biết phải làm gì.

Cường độ như vậy, linh hoạt linh hoạt như vậy rốt cuộc là dùng tài liệu gì để tạo ra?

Lý Diệu sao có thể trong mười tiếng dùng tài liệu bình thường trong phòng duy tư sửa chữa tạo ra một vũ khí hung hãn tuyệt luân như vậy?

- Đây không phải là vũ khí mới tư luyện chế ra đâu.

Đối mặt với ánh mắt mê mang của mọi người, Lý Diệu giải thích:

- Đây là ta dùng xương cột sống của huyễn lang để cải tạo ra.

- Kết cấu ta thiết kế lại là bắt chước hình thái yêu thú loại nhện, không cần phải sử dụng xương cột sống, dứt khoát cải tạo nó thành đuôi, tăng cường bảo hộ đối với phía trên thân thể trong cận chiến.

- Ngoài ra, bởi vì Lang Chu không có phần đầu rõ ràng, cho nên phù trận hỏa diễm ta vốn lắp đặt ở trong cổ họng của huyễn lang cũng chuyển dời đến tới phía dưới đuôi.

Một khi đâm vào trong cơ thể kẻ địch, phát động công kích từ trong ra ngoài, trực tiếp đốt cháy ngũ tạng lục phủ, so với từ bên ngoài đốt vào thì càng trí mạng hơn.

Giải thích của hắn khiến cho mọi người á khẩu không nói được gì.

Phía Đại học Thâm Hải cũng rơi vào yên tĩnh.

Các thí sinh Vừa rồi còn cao hứng phấn chấn ai nấy đều như là gà bị cắt tiết, trụi lông.

Chỉ có trong phù trận khuếch đại âm thanh vẫn truyền đến những tiếng kim loại khiến da đầu người ta ngứa ran.

Đây là tiếng Lang Chu đang ăn cơm.

...

Ban đêm, nhà khách quân đội.

Liên tục mệt nhọc hơn hai mươi tiếng, tất cả thí sinh đều rơi vào tình trạng kiệt sức, tinh thần tiêu hao cực lớn.

Hơn nữa kết quả cuộc thi và thân phận của bọn họ còn truyền tới hiệp hội để tiến hành chứng thực mới có thể phát giấy chứng nhận và huy chương.

Cho nên các thí sinh nghỉ ngơi ở đây một đêm, chờ sáng mai sau khi đạt được huy chương luyện khí sư đăng kí chính thức thì trở lại thành trấn của mình.

Khi đó bọn họ sẽ thành luyện khí sư đăng kí được người ta tôn kính, tiền đồ vô lượng!

Trên giường lớn màu xanh lục, Lý Diệu nằm chổng vó lên trời.

Thi hết một ngày một đêm, đích xác khiến hắn có cảm giác như đã cháy rụi. Thân thể mệt mỏi vô cùng.

Đại não thì giống như có kim đâm, không phải đau đớn mà là hưng phấn.

- Thành công rồi!

- Cha à, con thành công rồi, con đã trở thành luyện khí sư đăng kí! Đây chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo ta sẽ cùng đạo sư hoàn thành kế hoạch Huyền Cốt, luyện chế ra Huyền Cốt chiến khải có thể sản xuất với số lượng lớn. Sau đó ta sẽ luyện chế pháp bảo và tinh khải cường đại hơn, từng bước một tiến tới đỉnh phong của luyện khí sư mạnh nhất. Đánh bại Đại học Thâm Hải, thăm dò sự ảo diệu trong tinh hải bao la!

Đang mặc sức tưởng tượng về tương lai tuyệt vời thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa khe khẽ.

Mở cửa ra thì thấy chính là Giang Thiếu Dương.

Tóc của hắn rối tung, làn da xám xịt, mắt thì đỏ rực như máu.

Khí chất cao ngạo khi Lý Diệu lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã mất sạch, thay vào đó là một sự điên cuồng giống như thực chất.

Trong tay hắn cầm một cái ấm to, bên trong đựng trà, nặng chừng mười lít, đã vơi mất một nửa.

- Ngươi không ngủ được nên tới khoa tay múa chân à? Nói đi, chơi thế nào.

Mười ngón tay của Lý Diệu đan vào nhau, tạo ra tiếng răng rắc.

Tuy rằng cơ thể đã rất mệt mỏi. Nhưng quyết đấu giữa luyện khí sư, đặc biệt là với loại cao thủ đứng đầu trong bạn cùng lứa tuổi như Giang Thiếu Dương, Lý Diệu sẽ không cự tuyệt.

Giang Thiếu Dương lại lắc đầu, giọng nói khàn khàn:

- Không muốn đấu, ít nhất là lúc này thì ta không bằng ngươi.

- Ta chỉ có mấy vấn đề, muốn xin Lý sư huynh chỉ điểm một chút.

Đạo sư Giang Thánh của Giang Thiếu Dương và đạo sư Nguyên Mạn Thu của Lý Diệu là quan hệ sư tỷ đệ chân chính, cho nên giữa hai người bọn họ cũng có thể dùng sư huynh đệ để xưng hô.

Có điều Giang Thiếu Dương gọi Lý Diệu là sư huynh, hiển nhiên đã tâm phục khẩu phục thất bại hôm nay, thừa nhận kỹ năng của Lý Diệu cao hơn một bậc.

Lý Diệu thì lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn vẫn rất tán thành thực lực của Giang Thiếu Dương, là một đối thủ ngang sức ngang tài hiếm có trong các bạn cùng lứa tuổi, hắn cũng có ý kết giao một phen, lập tức rót một chén, nói:

- Đừng nói chỉ điểm với không chỉ điểm, thực lực của hai ta kỳ thật ngang nhau, hai chiến thú cũng mỗi con mỗi vẻ, nếu đấu lại thì hươu chết về tay ai cũng chưa biết đâu.

- Nếu là có vấn đề gì trên thuật luyện khí, mang ra mọi người cùng tham thảo nghiên cứu, đương nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh.

- Có điều, ngươi mang theo một bình trà lớn như vậy làm gì?

Giang Thiếu Dương cầm bình trà lên lắc lắc, mặt không biểu tình nói:

- Trận chiến hôm nay là một lần thất bại thảm thống nhất trong đời ta, thua một cách khắc cốt minh tâm!

- Ta quyết định mượn rượu tiêu sầu, say xỉn một phen để phát tiết cảm xúc thống khổ trong lòng.

- Có điều thân là một luyện khí sư, ta không thể để cồn làm tê liệt não và tay.

- Cho nên, đành phải dùng trà thay rượu.

Lý Diệu không nói gì, ngây ra cả nửa ngày nói:

- Vậy ta cùng ngươi uống mấy chén, chỗ ta còn nửa túi lạc, ba cái chân giò hun khói, có ăn không?

- Cũng được.

Lý Diệu lấy ra hai cái cốc dùng một lần, rót đầy cho hai người rồi uống một hơi cạn sạch.

- Rượu ngon!

Hai mắt Giang Thiếu Dương lại càng đỏ hơn, giống như muốn nhỏ máu, hung hăng cắn một miếng chân giò hun khói rồi nói:

- Chua chua chát chát, rất giống với tâm cảnh của ta lúc này!

- Đại ca ngươi vốn là đang uống trà chanh mà.

Lý Diệu thầm nghĩ trong lòng.

- Lý sư huynh, có một việc ta nghĩ thế nào cũng không thông.

Giang Thiếu Dương đặt mạnh cốc lên bàn, nghiêm túc hỏi:

- Ngươi chỉ có mười tiếng, còn tiến hành đại lượng duy tu và cải tiến, sao có thể đặt ra nhiều chiến thuật như vậy, hóa giải mỗi một lần công kích của ta?

- Dựa theo biểu hiện của Lang Chu cho thấy, ngươi trong một hai giờ ít nhất đã cài đặt mấy trăm chiến thuật mới có thể ứng phó với chiến đấu kịch liệt như vậy.

- Đây là chuyện mà ngay cả luyện khí sư Trúc Cơ kỳ cũng không thể làm được.

- Lý sư huynh, ngươi sao mà làm được vậy?

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 645

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.