Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trí Mạng Khe Hở

Phiên bản Dịch · 2435 chữ

Sự cơ động phạm vi nhỏ của hắn trong nháy mắt lại đề thăng một cấp số, mỗi một bộ vị trên người cơ hồ đều kéo ra vài tàn ảnh.

Giống như là ảnh ngược trong nước, sau khi ném một viên đá nhỏ vào thì trở nên rất khó phân biệt.

Lý Diệu giãy từ trong thế công hung mãnh như gió táp mưa sa của số chín, thân hình lóe lên, giống như là một con cá chạch trơn tuột, vô cùng nhẹ nhàng lướt về phía sau.

Nếu không phải là số chín tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không thể tin được là có người có thể điều khiển tinh khải cỡ siêu lớn linh hoạt như tinh khải loại nhẹ.

Không đợi số chín phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc, Lý Diệu phát động phản kích!

Hai túi kiếm trên vai hoàn toàn mở ra, giống như mãnh thú há cái miệng to như chậu máu đầy răng nanh, toàn bộ phi kiếm trong nháy mắt bay ra khỏi núi, hung hăng bắn tớt chung quanh Số chín!

Số chín hừ lạnh một tiếng, phóng ra toàn bộ sâu dụ kiếm, đồng thời mở hỗ thuẫn linh năng tới cực hạn.

Linh năng của hắn hùng hậu hơn xa Lý Diệu, có thể chọn dùng đấu pháp gần như là vô lại này.

Nhưng mà, phi kiếm vừa không bị sâu dụ kiếm quấy nhiễu, cũng không đánh trúng hỗ thuẫn linh năng của hắn, mà là trốn vào bên trong sa mạc chung quanh hắn rồi nổ tung, làm bốc lên bão cát bụi, so với lốc xoáy vừa rồi thì còn mãnh liệt hơn!

Đại bộ phận tinh nhãn của Số chín đều bị che mắt, căn bản không nhìn được những gì phát sinh chung quanh.

Bên tai cũng toàn là tiếng bão cát vù vù, hoàn toàn che giấu hướng đi của kẻ địch.

Bỗng nhiên.

Một trận kình phong đập vào mặt, giống như là một con cự thú âm hiểm từ trong sa mạc nhảy ra, lao thẳng tới mạch máu ở phần cổ của hắn.

Số chín thậm chí có thể cảm nhận được cơn đau như kim đâm từ trong mạch máu truyền đến.

- Đây là kế hoạch của ngươi à?

Số chín mỉm cười, cánh tay phải giơ lên, lập tức truyền đến một tiếng nổ, bắn ra hoa lửa điện.

Lại một thanh chiến phủ điện từ bay lên, bắn về phía sau, cắm vào trong sa mạc.

- Dùng cuồng sa để nhiễu loạn ngũ cảm của ta, sau đó dùng rìu bay phát động một kích trí mạng, kế hoạch cũng không tồi, nhưng nào có dễ như vậy!

Trên tay chân của chiến khải Lôi Phủ có bốn thanh chiến phủ, chọn dùng kết cấu kiểu trút bỏ, vào thời khắc mấu chốt có thể bay ra đả thương người, uy lực so với phi kiếm còn mạnh hơn.

Số chín có thiên phú dị bẩm, hình thể cao lớn, từ lúc tiến vào doanh trại huấn luyện tới nay, vẫn luôn lựa chọn chiến khải Lôi Phủ làm tinh khải chuyên dụng của mình, sao mà không biết điểm này?

Hắn đã sớm tính toán được đây là cơ hội giành chiến thắng duy nhất của Lý Diệu!

Hai thanh rìu bay từ trong cát vàng bay tới, số chín không buồn nhìn, hai tay lần lượt thay đổi đan nhau tạo thành hai đạo hư ảnh. Trực tiếp tách ra rồi đồng thời đâm ra, trong nháy mắt đã bay ra hơn ba mươi mét.

- Bắt được ngươi rồi!

Tuy rằng thị giác và thính giác đều bị nhiễu loạn, nhưng linh ti của số chín lại cảm giác được một bóng người mơ mơ hồ hồ.

Đối thủ dường như không đoán được hắn lại tới gần nhanh như vậy, đang tay chân luống cuống vúng nốt một thanh chiến phủ điện từ cuối cùng.

Số chín gầm lên một tiếng, dùng hết toàn lực hung hăng đâm tới, hất văng đối thủ bay ra hơn mười mét, thanh rìu bay cuối cùng cũng rời tay mà ra.

- Bốn thanh chiến phủ điện từ đều rơi vào khoảng không. Phi kiếm mini cũng bắn không còn thanh nào, ngươi chỉ có thể để mặc cho ta dày xéo thôi!

Số chín gầm lên liên tục. Phát sau mà đến trước, bốn thanh chiến phủ điện từ tạo thành cối xay sắt thép nghiền nát tất cả, hoàn toàn bao phủ Lý Diệu vào bên trong.

- Rắc rắc rắc!

Lý Diệu hoàn toàn không có sức hoàn thủ, mảnh vỡ của tinh khải bay đầy trời, bị số chín dỡ cho thất linh bát lạc, vô cùng thê thảm.

Hắn dường như không chống đỡ được. Hai đầu gối mềm nhũn, cả người ngã quỵ xuống đất.

Số chín không quan tâm, chiến phủ giơ lên cao, hung hăng bổ tới đỉnh đầu hắn.

Tất cả im bặt.

Trần ai lạc định, giữa tịch dương và cát vàng. Hai bộ tinh khải không nhúc nhích, giống như một hình ảnh tuyệt mỹ.

Chiến khải Lôi Phủ Lý Diệu điều khiển quả thực bị tháo dỡ thành tám khối, toàn thân trên dưới không có một mảnh nào còn nguyên vẹn.

Ở không ít nơi lộ cả ra da thịt, ngay cả mũ giáp cũng bị lột bỏ một nửa, liên tục bắn ra những tia lửa.

Chiến khải Lôi Phủ Số chín điều khiển thì trừ dính cát ra, lại hoàn hảo không tổn hao gì, không hề có vết thương, chỉ có...

Dưới sườn bên trái có một lỗ thủng nhỏ.

- Người sắt thắng rồi, tên gà mờ kia thảm quá!

- Ngay cả đầu cũng bị lột mất một nửa, chậc chậc chậc chậc, có cần hung hãn vậy không, quả thực chính là ngược đãi, chà đạp, đồ sát!

- Người Sắt Chu Chính Hào này thật không hổ là là mãnh nam số một trong doanh trại huấn luyện, ngay cả khi dối diện với một tên gà cũng không chút lưu tình, đánh ra toàn bộ thực lực!

- Nhưng, hắn vì sao không nhúc nhích?

Không ít học viên, đều bị sự cường hãn của số chín và sự thê thảm của Lý Diệu khiến cho rung động, nhao nhao nghị luận.

Sau một thoáng, số chín đã động.

Tinh khải cơ hồ là hoàn hảo không tổn hao gì sau khi rung nhẹ một cái thì chậm rãi nghiêng đi.

Đầu tiên là là quỳ một gối xuống đất, tay phải vô lực giơ lên, muốn chém Lý Diệu thêm một búa.

Sau đó thì "Rầm" một tiếng, cả người ngả chổng vó.

- Phập!

Số chín trong Tinh khải bị bắn ra, lăn lộn trong sa mạc.

- Số một trăm, chiến thắng!

- Số chín, thất bại, đào thải!

Khi thanh âm cay nghiệt vô tình từ trong Truyền Âm phù truyền đến, tất cả học viên đều khiếp sợ đến cực điểm, trong cổ họng như bị kẹt một viên đá, ngay cả hai chữ "vì sao" cũng không thốt ra được.

Ngay cả Long Thiên Nguyệt luôn yên lặng quan sát, không hề có một chút dao động cảm xúc nào cũng từ chỗ ngồi đứng bật dậy, trong mắt lộ ra thần thái khác thường.

Nguyên Dã Thạch từng cười nhạo Lý Diệu thì ra sức vò đầu, không hiểu tên gà mờ Lý Diệu này rốt cuộc là thắng thế nào.

Trong cát vàng, học viên số chín Người Dắt Chu Chính Hào đang ngẩn người ngồi đó.

Ánh mắt nghi hoặc giống như muốn bắn thủng tinh khải ở đối diện, lôi đối thủ ra hỏi cho rõ ràng.

Tinh khải đối diện cũng như hoa sen chậm rãi nở rộ, Lý Diệu trong tình trạng kiệt sức đi ra, lảo đảo đi được mấy bước rồi ngã xuống bên cạnh Chu Chính Hào.

Môi khô khốc vẽ ra một độ cong, cười với hắn.

Chu Chính Hào đọc ra ý tứ của nụ cười này.

Đó là đối thủ vì trận chiến đấu sung sướng thích thú vừa rồi, biểu lộ ra kính ý với hắn.

Chu Chính Hào năm nay hai mươi tám tuổi, thân cao hai mét, nặng một trăm bảy mươi lăm kg, mặt chữ nhật, râu quai nón, là một cuồng nhân không hơn không kém.

Sự tôn kính hoặc là khinh bỉ của đối thủ không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với hắn.

Hắn chỉ muốn biết, mình rốt cuộc làm sao mà t

- Vì sao?

Hắn dùng ánh mắt gần như là khẩn cầu nhìn Lý Diệu:

- Ta rõ ràng đã dỡ cho ngươi thất linh bát lạc. Ngay cả đầu cũng bị gọt mất một nửa, vì sao ngươi vẫn có thể phát động công kích được phát động công kích?

- Chiến khải Lôi Phủ không phải một loại tinh khải cỡ siêu lớn mới luyện chế, mà là trên cơ sở của tinh khải hạng nặng chiến khải Lôi Đao, trang bị thêm các loại khuôn khối công phòng mà luyện chế ra theo hình dáng của nhân loại, khung sườn chủ thể vẫn chọn dùng kết cấu của chiến khải Lôi Đao.

Lý Diệu bị ánh mắt nóng rực của đối thủ đả động.

Ánh mắt này cơ hồ giống hệt như lúc hắn tu luyện điên cuồng.

Hắn nghiêm túc giải thích:

- Ngươi dỡ xuống chỉ là các khuôn khối công phòng treo ngoài, cùng với tấm chắn của chiến khải Lôi Phủ mà thôi, chưa gây tổn hại tới khung sườn chủ thể.

- Về phần đầu, đúng là bị ngươi gọt mất một nửa, mất đi tuyệt đại bộ phận tinh nhãn cùng với pháp bảo dò xét đo lường.

- Có điều tinh não chủ của chiến khải Lôi Phủ là thiết kế ở nửa dưới phần đầu, chỉ bị ngươi gọt đi lớp vỏ ngoài, không ảnh hưởng tới sức tính toán, vẫn có thể miễn cưỡng vận chuyển.

Chu Chính Hào trầm mặc nửa ngày, cắn răng hỏi:

- Cho dù ta không tiêu diệt ngươi. Nhưng, ngươi sao có thể lập tức miểu sát ta?

- Đây là chỗ thiếu hụt trong thiết kế của chiến khải Lôi Phủ, hoặc là nói là khuyết điểm trời sinh.

Lý Diệu nói:

- Bởi vì chiến khải Lôi Phủ lắp thêm quá nhiều khuôn khối công phòng, điểm tiếp nối giữa các khuôn khối làm không quá hoàn mỹ, ở bộ vị dưới nách trái tồn tại một khe hở rất nhỏ.

- Khe hở này có thể mở rộng phạm vi hoạt động tay của khải sư, đề thăng uy lực của chiến phủ điện từ tới cực hạn.

- Hơn nữa bình thường mà nói, dưới nách trái là một bộ vị rất khó công kích đến.

- Khe hở này, so với sợi tóc còn nhỏ hơn, trong chiến đấu kịch liệt, cơ hồ là không thể bắt giữ được. Tác dụng đối với đề thăng phạm vi công kích lại rất lớn, cho nên khải tượng luyện chế chiến khải Lôi Phủ sau khi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn giữ lại nó.

- Ta luôn quan sát đường công kích và thói quen của ngươi, phân tích ngươi rốt cuộc dưới tư thế công kích nào mới để lộ ra khe hở này, sau đó lại biến hóa ra mười ba loại tư thế phòng ngự, cuối cùng dùng phần đầu làm mồi nhử, mới khiến ngươi giơ cao chiến phủ, để lộ ra khe hở này.

Chu Chính Hào không nhịn được nói:

- Cho dù bị ngươi tìm được khe hở, nhưng chiến phủ điện từ và phi kiếm của ngươi đều đánh ra hết rồi, lấy gì để đâm xuyên khe hở này?

Lý Diệu kiên nhẫn nói:

- Không phải tất cả đều bắn ra rồi, khi phi kiếm bay ra khỏi túi, ta thuận tay tóm lại một thanh, giấu ở trong lòng bàn tay, vào thời điểm cuối cùng thì đâm vào khe hở này.

- Nếu là ở trên chiến trường chân chính, uy lực của pháp bảo đều đề thăng tới cực hạn, một kích này có thể trực tiếp đâm nát tim ngươi.

- Cho nên, ngươi đã bị phán định là thất bại.

Chu Chính Hào trợn mắt há hốc mồm:

- Khi phi kiếm bay ra, còn có thể 'Thuận tay' tóm một thanh? Sao có thể như vậy được!

- À đơn giản thôi mà!

Lý Diệu nhíu mày nói:

- Đây không phải là còn đơn giản hơn so với huấn luyện bắt khôi lỗi thú mini à?

Chu Chính Hào sửng sốt:

- Huấn luyện bắt khôi lỗi khôi lỗi mini nào?

- Chính là phóng ra một trăm khôi lỗi thú mini cho bay loạn đầy trời, sau đó... Được rồi, coi như ta không nói gì đi.

Lý Diệu bĩu môi, biết mình lại bị huấn luyện viên lừa rồi.

Trừ hắn ra, người khác căn bản là không tiến hành loại huấn luyện dở hơi này.

- Ta hiểu rồi.

Chu Chính Hào cũng là cao thủ, sau khi Lý Diệu vạch trần mấu chốt, rất nhanh đã hiểu được chân tướng, cười khổ nói:

- Ngươi ngay từ đầu đã bị động chịu đòn, chính là để phân tích ra lộ tuyến công kích và phong cách tác chiến của ta, thuận tiện khiến ta thả lỏng cảnh giác, đúng rồi, ta sau khi dỡ hết khuôn khối công phòng trên người ngươi, còn có thể giảm bớt sức nặng của ngươi, giúp ngươi tiến thêm một bước đề thăng tốc độ, có thể phát ra một kích trí mạng!

- Đáng cười là ta tự cho rằng đã nắm giữ được tất cả, giành chắc thắng lợi!

- Trận chiến này, ta thua tâm phục khẩu phục, người quả thật có tư cách ở lại doanh trại huấn luyện Lôi Đình hơn ta!

- Đa tạ ngươi đã giải thích nghi hoặc cho ta, số một trăm, không, bạn học Lý Diệu, thật sự rất cám ơn ngươi, ta 'Chết cũng không tiếc'!

Chu Chính Hào đứng lên, gật đầu với Lý Diệu, sau đó xoay người, một bước một dấu chân, đi ra khỏi sân đấu.

- Đợi đã!

Lý Diệu bỗng nhiên gọi hắn lại:

- Ta muốn hỏi một chút, đầu gối trái của ngươi có phải là bị thương nặng không?

Chu Chính Hào đột nhiên đứng lại, vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại, như nhìn thấy quỷ, cao giọng hỏi:

- Sao ngươi biết?

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 537

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.