Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở Trong Thiên Địa Tu Luyện

Phiên bản Dịch · 2416 chữ

- Ta là từ tình huống mài mòn của chiến khải Lôi Phủ mà nhìn ra được.

Lý Diệu nhẹ nhàng bâng quơ nói:

- Ta là luyện khí sư, tinh khải mà mọi người bình thường sử dụng phần lớn là do ta bảo dưỡng, mà loại tinh khải cỡ siêu lớn chiến khải Lôi Phủ này người sử dụng cũng không nhiều, ngoại doanh tổng cộng chỉ có hai bộ chiến khải Lôi Phủ, một bộ thì cơ hồ là bị cất vào kho, rất ít khi dùng, còn một bộ thì được dùng hằng ngày, nghĩ, chắc chính là ngươi đang dùng.

Chu Chính Hào gật đầu, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Không ngờ Lý Diệu ngoài tu luyện ra còn gánh vác tất cả công tác bảo dưỡng tinh khải.

Lượng công việc chắc nhiều lắm, chẳng lẽ hắn không ngủ à?

Lý Diệu tiếp tục nói:

- Ta khi bảo dưỡng chiến khải Lôi Phủ phát hiện một vấn đề.

- Là tinh khải cỡ siêu lớn, phần chân của nó lắp không ít miếng đệm co dãn được luyện chế từ xương sụn của Phạm Dương Yêu Ngư nhằm giảm xóc, không để sức nặng hơn mười tấn của bản thân lập tức ép sập.

- Nhưng miếng đệm co dãn trên đùi phải của bộ chiến khải Lôi Phủ này tình huống mài mòn lại nghiêm trọng hơn so với chân trái 0. 41%.

- Loại khác biệt này chứng tỏ khi khải sư điều khiển chiến khải Lôi Phủ quen dùng đùi phải để phát lực, cho dù là khi hai chân đồng thời phát lực cũng là đùi phải đánh ra lực lượng lớn hơn một chút.

- Theo lý thuyết, một người tu chân, sự nắm bắt đối với bản thân đã đạt đến cực hạn, trừ phi thi triển chiêu thức đặc thù, nếu không bình thường khi phát lực hẳn sẽ bảo trì sự cân bằng tuyệt đối.

- Ngươi đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, không thể ngay cả kỹ xảo phát lực đơn giản nhất cũng không nắm giữ được, cho nên ta đoán chân trái của ngươi từng bị thương nặng, không thể phát lực bình thường như chân phải.

Trên mặt Chu Chính Hào lộ ra vẻ kích động khó có thể hình dung, nói:

- Đúng vậy, năm ta mươi mốt tuổi từng ở sâu trong đất hoang chém giết với yêu thú, đầu gối trái bị vỡ xương, Còn bị răng nọc của yêu thú truyền vào đại lượng nọc độc, cơ hồ là ăn mòn hết cả chân!

- Ta mất một năm mới khôi phục lại. Tuy rằng thân thể đã phục hồi như cũ, trong lòng lại có ám ảnh. Từ đó về sau khi chân phát lực luôn không phải thông thuận, so với chân phải thì yếu hơn một chút, cái này có thể coi như là tâm ma của ta!

- Điểm khác biệt này cực kỳ nhỏ bé, người bình thường căn bản không nhìn ra được, bạn học Lý Diệu, ngươi một lời vạch trần. Chẳng lẽ có biện pháp gì à?

Chu Chính Hào biết, nếu Lý Diệu đã vạch trần điểm này, khẳng định còn muốn nói tiếp.

Nhiều năm qua, hắn vì cái chân này mà rất nhọc lòng, tìm kiếm hỏi thăm không ít bác sĩ và cao nhân.

Nhưng vết thương ở chân hắn kỳ thật đã sớm khôi phục, chỉ là trong lòng vẫn có một vướng mắc mà thôi.

Mà hắn lại là người cực kỳ cố chấp, không dễ chịu ảnh hưởng của ngoại giới, cho dù là mời "Minh tu sư" tiến hành thôi miên cũng không thể loại bỏ được tâm ma này.

Lý Diệu không ngờ có thể từ mấy miếng đệm co dãn nho nhỏ dã nhìn ra hắn từng bị thương, khiến trong lòng hắn dâng lên một tia hy vọng nho nhỏ.

Lý Diệu nghĩ nghĩ rồi Gật đầu nói:

- Thương thế của ngươi, nếu đã biến thành tâm ma, khẳng định không phải ta có thể giải quyết.

- Có điều, ta cũng có thể từ góc độ của một luyện khí sư đề xuất một đề nghị với ngươi.

- Vấn đề hiện tại của ngươi chính là hai chân phát lực không đều, ở trong chiến đấu sẽ ảnh hưởng tới tốc độ và phản ứng, bình thường giải quyết như thế nào thì ta không biết, nhưng dưới tình huống mặc tinh khải, ta có hai ý kiến.

- Thứ nhất, đổi miếng đệm co dãn ở chân phải chiến khải Lôi Phủ sang một loại tài liệu mềm hơn khác.

- Miếng đệm co dãn có rất nhiều chủng loại, xương sụn của Phạm Dương Yêu Ngư là co dãn trung đẳng, ngươi có thể lựa chọn một loại tài liệu mềm hơn, khi phát lực sẽ hấp thu một bộ phận lực lượng mà chân phải phát ra, bảo trì cân bằng của hai chân.

- Thứ hai, nếu không đổi miếng đệm co dãn mới thì có thể mời một luyện khí sư, luyện chế chiến phủ điện từ trên chân phải của chiến khải Lôi Phủ thành to hơn, nặng hơn một chút; hoặc là luyện chế chiến phủ điện từ ở chân trái của chiến khải Lôi Phủ nhỏ hơn, nhẹ hơn một chút.

- Tóm lại, chính là lợi dụng ngoại vật để đạt được cân bằng.

- Loại biện pháp này, tuy rằng không thể trừ đi tâm ma của ngươi, nhưng ít nhất có thể giúp ngươi phát huy ra thực lực mạnh hơn trên chiến trường!

- Đương nhiên, cụ thể phải sử dụng miếng đệm co dãn bằng tài liệu nào, hoặc là luyện chế chiến phủ điện từ thành bộ dạng thì, những cái này đều phải mời một luyện khí sư cao minh tiến hành quan sát và phân tích hai chân của ngươi trong thời gian dài, tính toán ra sự khác biệt rất nhỏ rồi tiến hành cải tiến.

Chu Chính Hào vui sướng liên tục gật đầu.

Phương án Lý Diệu đề xuất tuy rằng chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc, nhưng lại hóa giải được cái nguy trước mắt của hắn, hơn nữa thao tác sẽ tiện hơn, dễ hơn trừ đi tâm ma hư vô mờ mịt.

Trong nhất thời, nỗi buồn bị đào thải đã mất hết.

Chu Chính Hào thậm chí có chút lấy làm may mắn vì mình trong đấu loại đã gặp được Lý Diệu!

Bị doanh trại huấn luyện Lôi Đình đào thải, vẫn có thể tới doanh trại huấn luyện khác học, hoặc là ở trong thực chiến không ngừng tích lũy kinh nghiệm, có cơ hội trở thành khải sư cường đại.

Nhưng nếu không có Lý Diệu chỉ điểm cho hắn, hắn không biết sẽ phải lo lắng vì vết thương trên chân thêm bao lâu nữa!

- Thật sự rất cám ơn ngươi!

Chu Chính Hào trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:

- Bạn học Lý Diệu, ta thấy ngươi vừa rồi khi ném rìu bay ra, lực lượng đều đủ nhưng lại thiếu một ý cảnh vi diệu, xem ra ngươi bình thường không tiến hành tu luyện rìu bay, chỉ bằng vào sức lực mà ném ra thôi.

- Kỳ thật vận dụng rìu bay có rất nhiều kỹ xảo, một khi nắm chắc được sự tinh túy, toàn lực đánh ra, uy lực đâu chỉ cường đại hơn phi kiếm gấp mười lần! Ta đối với rìu bay, cũng từng bỏ ra khá nhiều công phu, có kinh nghiệm không được tính là quá thành thục, nếu ngươi không chê ta là bại tướng dưới tay ngươi thì mọi người không ngại trao đổi tham thảo một chút!

Hắn đây là bánh ít đi, bánh quy lại, cũng có ý muốn kết giao.

Trải qua chém giết kinh tâm động phách vừa rồi, Chu Chính Hào có nhận thức sâu sắc về thực lực mạnh mẽ của Lý Diệu, sinh ra ý đồ muốn kết giao.

Mà Lý Diệu không chút giữ lại vạch ra vấn đề của hắn, giúp hắn sửa đổi chỗ thiếu sót, cũng để lộ ra nhân phẩm không tồi.

Hơn nữa Chu Chính Hào biết rằng, Lý Diệu là một luyện khí sư thực lực cường đại.

Một yêu nghiệt vừa giỏi đánh, vừa biết luyện khí, nhân phẩm không tồi, tuổi lại trẻ như vậy, quả thực là ngôi sao tương lai trong Tu Chân giới, đã có duyên gặp gỡ, cớ sao lại không kết giao?

Nhân mạch, bằng hữu của Người tu chân thường thường đều là nhờ vậy mà có.

lời nói của hắn khiến hai mắt Lý Diệu lóe sáng, ra sức lết tới cạnh hắn, liên tục nói

- Thủ hạ bại tướng gì chứ, ta vẫn rất bội phục thực lực của Chu ca. Tinh khải Cỡ siêu lớn không phải là là thứ ai cũng có thể chơi được!

- Ta chỉ là nhờ quen thuộc với kết cấu của tinh khải nên chiếm chút tiện nghi mà thôi!

- Nếu đấu lại, ngươi chú ý bảo hộ phần dưới nách. Ta thật sự không biết phải dùng chiến thuật gì mới có thể chiến thắng được ngươi!

- Ngươi nói không sai. Ta đúng là chưa từng học thuật rìu bay, vừa rồi khi ném chiến phủ điện từ ra, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, một thân lực lượng rõ ràng mãnh liệt cuồn cuồn nhưng lại không thể dồn một trăm phần trăm vào trong rìu bay, đặc biệt có chút khó chịu, xin Chu ca chỉ điểm cho!

Chu Chính Hào cười ha ha nói:

- Lực lượng của ngươi đúng là đã đủ. Tuy rằng thân hình nhỏ như vậy, nhưng sức bùng nổ lại không kém gì ta, đúng là quái vật! Mấu chốt là hô hấp, tần suất hô hấp phải bảo trì sự cộng hưởng vi diệu với tần suất lưu chuyển của điện từ, mấu chốt là thế này...

Hai gã cuồng nhân tu luyện tập trung tinh thần tham thảo.

Chu Chính Hào chỉ điểm phương pháp hô hấp, tất nhiên là khiến Lý Diệu hiểu ra.

Mà một số quan điểm của Lý Diệu trên phương diện phát lực cũng khiến cho Chu Chính Hào ứa mồ hôi, sung sướng như được ăn dưa hấu lạnh giữa tháng sáu.

Hai người càng nói chuyện càng mở rộng, từ thuật rìu bay tới kỹ xảo trong cơ động phạm vi nhỏ khi mặc tinh khải cỡ siêu lớn, rồi đến làm thế để dùng phi kiếm mini hạn chế phạm vi hoạt động của kẻ địch, làm thế nào để dụ kẻ địch tiến vào khoảng cách mà chiến khải Lôi Phủ có thể đột phá.

Hai người nói tới vong ngã, khoa chân múa tay, thậm chí đến khi huấn luyện viên đưa họ ra khỏi sân đấu vẫn hứng trí bừng bừng, nước miếng bay tứ tung.

- Thật ngại qua, lần này đào thải ngươi, thật hy vọng còn có thể cùng ngươi luận bàn, đọ sức trong doanh trại huấn luyện!

Thật lòng nói một cách thực lòng.

- Có chút tiếc nuối. Có điều không sao cả.

Chu Chính Hào lau râu quai nón, sảng khoái nói. "Phiến thiên địa này là doanh trại huấn luyện của ta. Tuy rằng bị doanh trại huấn luyện Lôi Đình đào thải, nhưng ta vẫn sẽ ở trong 'doanh trại huấn luyện thiên địa' này tu luyện, chiến đấu. Sau này vẫn có cơ hội luận bàn, hy vọng một ngày kia có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu"

- Kên kên Lý Diệu, ta sẽ sẽ nhớ kỹ cái tên này.

Lý Diệu cười:

- Ngoại hiệu Kên kên này là giành cho kẻ địch; nếu coi là bằng hữu, không ngại gọi ta là 'Yêu tinh' đi!

Chu Chính Hào gật đầu:

- Ta cơ hồ là bỏ hết thời gian vào tu luyện, bằng hữu không nhiều lắm, có điều bằng hữu như ngươi bất kể là như thế nào cũng phải kết giao! Cách đấu loại kết thúc còn số thời gian, hay chúng ta cùng tới phòng chuẩn bị xem thi đấu, thuận tiện thảo luận thêm một chút về chiến pháp tinh khải?

- Cầu còn không được!

Hai người nói nói cười cười, đi đến phòng chuẩn bị.

Để lại một đám người xem đang trợn mắt há hốc mồm, vò đầu bứt tai.

Dưới sự che phủ của cuồng sa, bọn họ căn bản không nhìn rõ động tác của hai bộ chiến khải Lôi Phủ, chỉ biết là Lý Diệu luôn bị đánh, sắp bị đối thủ dỡ cho tan xác thì bỗng nhiên hệ thống lại phán định hắn thắng!

Thôi thì thế cũng được, nhưng vì sao, hai người sau khi từ trong tinh khải chui ra, tùy tiện hàn huyên vài câu, Chu Chính Hào liền mừng rỡ như điên, bộ dạng vô cùng cảm kích Lý Diệu.

Lý Diệu đã đào thải hắn mà!

Trong ấn tượng của mọi người, Chu Chính Hào luôn là một người ít nói, luôn vùi đầu vào tu luyện, bất kể người khác nói gì với hắn, hắn luôn lạnh như băng, không phải là người có tính tình tốt.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân gọi hắn là Người Sắt.

Hắn và Lý Diệu sao lại nói chuyện hợp nhau thế, còn khoa chân múa tay, mặt mày tươi cười?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không hiểu được sự huyền diệu trong đó.

Loại tư vị có một tảng đá to treo trong lòng này thật là khó chịu.

Lý Diệu, rốt cuộc dạng người gì, đúng là một tên gà mờ, hay là một con kên kên hung hãn tuyệt luân?

Nguyên Dã Thạch cắn chặt môi, khóe miệng trào ra một dòng máu, quyền đầu nắm chặt, gân xanh lộ ra.

Cố ý mà như vô tình, hắn nhìn lướt qua học viên số một Long Thiên Nguyệt đứng cách đó không xa.

- Có chút thú vị, một tháng sau, trong vòng đấu loại thứ hai ta sẽ tự mình tìm ra đáp án.

Long Thiên Nguyệt cười nhạt, ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng viết cái tên Lý Diệu lên lòng bàn tay.

Sau đó, bàn tay khép lại, bốp một tiếng, bóp nát cả không khí và cái tên đó.

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 604

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.