Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phách Phong Cắt Sóng

Phiên bản Dịch · 2388 chữ

Mười ngày sau.

- Rầm rầm!

Trên Hoang nguyên vạn dặm không mây, lại truyền đến tiếng sấm.

Giữa một mảng sa mạc, một bóng người đỏ như máu không ngừng vung chiến đao, làm bốc lên từng tầng sóng khí, đánh ra từng trận tiếng sấm.

Là Lý Diệu đang luyện đao!

Ba tháng tu luyện ở doanh trại huấn luyện Lôi Đình, tháng đầu tiên học tập động tác căn bản và thuật điều khiển tinh khải đơn giản.

Tháng thứ hai là phải dung nhập chiêu thức và công pháp của bản thân vào trong tinh khải.

Tháng thứ ba sẽ dưới sự dẫn dắt của giáo quan, tới một số hung địa nguy hiểm nhất sâu trong đất hoang liệp sát yêu thú, khai quật thiên tài địa bảo, trong chém giết máu tanh không ngừng tôi luyện bản thân.

Lý Diệu mặc chiến khải Huyết Đao.

Loại chiến khải còn cổ hơn cả Thất Bộ Nham xà này, ngoại doanh không có nhiều người thích sử dụng.

Lý Diệu thì thích, kết cấu đơn giản, sự vững chắc, độ tin cậy và tính có thể cải tiến của nó, hơn nữa dễ cho hắn phát huy uy lực của chiến đao.

Tổng huấn luyện viên Mao Phong cũng rất tôn sùng chiến khải Huyết Đao, có không ít kinh nghiệm điều khiển chiến khải Huyết Đao, tất cả đều không hề giữ lại truyền thụ cho Lý Diệu, khiến hắn có thể triệt để cảm nhận được mị lực của bộ tinh khải kinh điển này.

Chiến khải Huyết Đao được lắp chiến đao mũi thẳng hạng nặng dài đến 2. 01 mét.

Lại bị Lý Diệu thay bằng một thanh loan đao hình vòng cung dài 1. 97 mét, đồng thời ở hai sườn mở ra hai khe gió, càng có thể phát huy ra ưu thế xuất đao nhanh mạnh của hắn.

- Ầm!

Lý Diệu lại giẫm mạnh xuống đất, linh năng ở bàn chân đánh ra, sóng khí khiến mấy trăm hòn đá nhỏ bắn lên cao, bay ra bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt, chiến khải Huyết Đao hóa thành mấy chục đạo tàn ảnh màu đỏ thẫm, tuyệt đại bộ phận hòn đá nhỏ đều bị bao phủ bên trong.

Căn bản không nhìn thấy động tác xuất đao của Lý Diệu, chỉ có thể nghe thấy những tiếng rắc rắc, hòn đá nhỏ đều thành hai nửa, rơi xuống đất.

- Bùm!

Mấy hòn đá nhỏ cuối cùng thì không chịu nổi sự oanh kích của linh năng, trực tiếp vỡ nát, biến thành bột phấn. Bay lả tả.

Lý Diệu thu đao, trong tinh nhãn của chiến khải Huyết Đao chiếu ra hào quang màu máu. Xem xét bốn phía một vòng, phát ra một tiếng thở dài.

- Ba trăm bảy mươi hai hòn đá nhỏ, lại chỉ chém làm đôi được ba trăm sáu mươi tư viên, sáu viên thì trực tiếp nổ tung, còn hai viên chưa công kích kịp đã rơi xuống đất.

- Cơ thể của ta vẫn không thể phối hợp 100% với tinh khải, sự khống chế đối với lực lượng vẫn không đủ. Không thể đạt tới mức tùy tâm sở dục, thu phóng tự nhiên!

- Ba ngày, cả ba ngày vẫn dừng ở bước này, đây là cực hạn của ta ư?

Lý Diệu có chút bực bội.

Từ lúc tiến vào giai đoạn thứ hai tới nay, tiến triển của hắn càng lúc càng chậm, không còn mỗi một giây đều toàn lực tiến lên như giai đoạn một, không có khoái cảm sung sướng khi thăng cấp.

Ba ngày gần đây lại trì trệ không tiến, bất kể có tu luyện điên cuồng thế nào cũng không đề thăng dù chỉ một chút.

Tổng huấn luyện viên Mao Phong nói với hắn, đầy là điều rất bình thường.

Bất kỳ tu luyện nào cũng có bình cảnh, đều tồn tại cực hạn.

Giống như là một thiếu niên, trong thời kỳ trưởng thành bất kể là ăn gì cũng lớn; Sau giai đoạn trưởng thành thì có ăn nhiều tới mấy cũng chỉ có thể cao được thêm vài phần.

Nếu một người lúc nào cũng trưởng thành, mỗi một giây đều có điều đề thăng, cho dù là một phần trăm triệu thôi cũng rất đáng sợ.

Cái Lý Diệu hiện tại cần nhất là nghỉ ngơi một ngày cho tốt, hạ thấp tốc độ và cường độ tu luyện, củng cố lại những gì đã học được trong đoạn thời gian trước.

Lý Diệu thì không tin, chỉ nghỉ ngơi nửa ngày rồi lại một mình chạy đến hoang nguyên luyện đao.

- Rốt cuộc lúc nào, mới có thể chém ra đao chiêu cường đại như Long Văn Huy!

Lý Diệu điều khiển chiến khải Huyết Đao, từ trong túi đựng đồ bên hông lấy ra một hòn đá nhỏ góc cạnh rõ ràng.

Chính là hòn đá mà phó minh chủ Bách Chiến Đao minh, cường giả Kim Đan Long Văn Huy đã tặng cho hắn.

Mỗi một thiết diện đều để lại đao ý cường đại của Long Văn Huy, mỗi một loại đao ý đều ẩn chứa sự huyền diệu vô cùng.

Lý Diệu nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ bước đầu cảm nhận được bộ phận ý cảnh của ba đao trong đó.

Hắn giống như là một đứa trẻ mới học cầm bút lại muốn đi vẽ ra bát mặc sơn thủy của đại sư nghề vẽ.

- Long Văn Huy là cường giả Kim Đan, đao ý của hắn không phải dễ lĩnh ngộ.

- Nhưng ta hiện tại mặc tinh khải, sức chiến đấu tăng phúc tới gấp ba, cho dù lĩnh ngộ được thêm một đao cũng tốt!

- Một đao, ta chỉ cần một đao!

Lý Diệu ngừng thở, lại chạm nhẹ vào mỗi một thiết diện của hòn đá nhỏ.

Cho dù ngón tay cũng bị một lớp giáp bọc lấy, loại xúc cảm vi diệu này vẫn truyền vào trong óc hắn, mà đao ý huyền diệu khó giải thích đó lại như ẩn nấp trong sương mù, tựa như ảo mộng, không thể nắm bắt.

Cất hòn đá nhỏ vào trong túi, Lý Diệu lại bắt đầu tu luyện buồn tẻ.

Xuất đao, gia tốc, chém, thu đao!

Động tác đơn điệu lập lại hết lần này tới lần khác, Lý Diệu hồn nhiên quên mất cả thời gian, tận tình đắm chìm trong thế giới đá và Huyết Đao.

Dùng chiến khải Huyết Đao làm tâm vòng tròn, trong phạm vi một dặm, cả vạn hòn đá nhỏ đã vỡ vụn bị chất đầy.

Khi hắn đã sức cùng lực kiệt, trước mắt biến thành màu đen, ngay cả đứng cũng không vững mới phát hiện đã là hoàng hôn rồi.

Phía sau, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thất kinh.

Tinh nhãn phía sau Chiến khải Huyết Đao ghi lại một cảnh tượng khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Vô số dã thú từ hoang nguyên hội tụ thành một cơn thủy triều cuồn cuộn, chen chúc nhau chạy như điên về phía hắn.

Chạy ở đằng trước là dã thú bình thường.

Phía sau là yêu thú hình thù kỳ quái.

Lý Diệu thậm chí dò xét được vài loại Yêu Binh cường đại.

Bọn chúng không giống như đang bị vây săn mà ngược lại như đang chạy nạn!

Ở phía chân trời truyền đến tiếng chấn động nặng nề.

Giống như một đại quân sắt thép được tạo thành từ cự linh thần, khởi xướng xung phong quyết tử, thiên quân vạn mã, đạp phá thiên hạ.

Rất nhanh, cuối chân trời xuất hiện một con sóng to màu vàng, che trời phủ đất, cuồn cuộn ập đến.

- Bão cát!

Sắc mặt Lý Diệu trắng bệch.

Bão cát, từ cả ngàn cơn lốc hội tụ lại với nhau, quấn theo hàng tỉ tấn cát và đá, hình thành một dòng nước lũ hủy diệt tất cả, là một trong những thiên tai đáng sợ nhất trên đất hoang.

Loại thiên tai này thường thường là do thiên địa linh năng hỗn loạn tạo ra, trước đó không có một chút dấu hiệu nào, căn cứ vào sức phá hoại khác nhau mà chia làm mười cấp.

Cho dù là bão cát cấp mười nhỏ nhất cũng có thể dễ dàng cuốn bay cả người và vật.

Mà bão cát cấp bảy thì có thể cuốn bay cả đoàn tàu tinh quỹ.

Về phần từ cấp năm trở lên, lại là tồn tại khủng bố mà ngay cả người tu chân cũng không muốn đối diện.

Bão cát này nhìn không thấy điểm cuối, màu lại đậm như mực, bên trong còn mơ hồ ẩn chứa lôi điện.

Tuyệt đối là từ cấp năm trở lên!

- Chạy thôi!

Lý Diệu ngay lấp tức lướt đi xa.

Sau lưng hắn, cát bụi đang cắn nuốt tất cả.

Không ngừng có yêu thú cường đại phát ra tiếng gầm rú tê tâm liệt phế, liều mạng giãy dụa, lại vẫn bị cuốn vào trong cát bụi, không phải bị đá to nghiền nát thì cũng bị cơn lốc quấn bay lên chín tầng mây.

Lý Diệu đề thăng tốc độ tới cực hạn, trong màn hình vô số số liệu màu đỏ hiện ra, nhắc nhở hắn mỗi một phù trận động lực đều đang vận chuyển vượt phụ tải, lò phản ứng ở phần bụng nóng rực, giống như là một quả cầu lửa.

- Chạy! Chạy!

Lý Diệu không quan tâm, cắn chặt răng lướt đi thật nhanh!

Uy lực của thiên nhiên vượt xa sức tưởng tượng của nhân loại, sau khi chạy được mấy chục dặm, hắn vẫn bị bão cát đuổi kịp, cuốn vào trong lốc xoáy hủy diệt!

Bên trong bão cát, giống như là một thế giới khác, bởi vì linh năng hỗn loạn. Hình thành những cơn lốc nhiều màu, giống như cự thú hồng hoang có sinh mệnh, phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc, còn có ngàn vạn tia chớp như cự xà lấp lánh trong đó, vượt xa sức tưởng tượng của Lý Diệu.

Vô số quái thạch, dã thú, yêu thú đều bị cơn lốc cuồng bạo tóm lấy, xoay tròn với tốc độ cao trong bão cát, hung hăng va chạm với nhau, tan xương nát thịt, tan thành mây khói.

Tử vong là gần như vậy đấy, giống như là cửa lớn của Hoàng Tuyền, đồng thời rộng mở ra bốn phương tám hướng!

Chiến khải Huyết Đao căn bản không thể đối kháng được với sự giằng xé của cơn lốc.

Lý Diệu ra sức vận chuyển phù trận động lực, muốn lao ra khỏi bão cát, kết quả hai tòa phù trận động lực nổ tung.

Kiên cố tinh khải kiên cố bị hai lực kéo với phương hướng khác nhau giằng xé, kêu răng rắc, tùy thời sẽ bị xé rách.

- Nếu không chạy được thì thôi không chạy nữa!

Tử vong gần trong gang tấc, tim Lý Diệu sắp vỡ ra, đại não trở nên cực kỳ tỉnh táo, mỗi một giây đều như rất chậm, giống như có thể nắm rõ mỗi một chi tiết của bão cát.

- Chu Chính Hào nói không sai, thiên địa này cũng là một doanh trại huấn luyện! Ta sẽ ở trong doanh trại huấn luyện thiên địa này không ngừng thối luyện bản thân, không ngừng tu luyện, không ngừng chiến đấu!

- Cho dù chết, ta cũng phải chém chết bão cát này trước đã!

Hai mắt Lý Diệu đỏ rực, phát ra tiếng gầm như dã thú.

Hắn không chạy trốn, mà là thuận theo phương hướng xoay tròn của cơn lốc, đánh ra phù trận động lực, thể hiện ra tốc độ nhanh nhất, đi tới, đi tới, không ngừng đi tới!

Đây không phải là nước chảy bèo trôi, mà là chém gió chặt sóng.

Một khối đá to bị gió lốc cuốn lên, đập trúng Lý Diệu.

Trong nháy mắt, đao ý trên hòn đá nhỏ mà cường giả Kim Đan Long Văn Huy tặng cho nổ tung ở sâu trong não vực của Lý Diệu, hóa thành từng đạo lưu quang, ùa vào tứ chi bách hải của hắn.

Trong gió lốc tử vong, trong lốc xoáy nhiều màu, Lý Diệu chém ra một đao thế không thể đỡ, bổ nát đá to!

Một con yêu thú phi hành cũng bị cuốn vào lốc xoáy đang ra sức bảo trì cân bằng, ba chân bốn cẳng lao về phía hắn.

Lý Diệu thét dài một tiếng, phù trận động lực nghiêng đi, làm lệch phương hướng, xem lẫn với thế của gió sét, va chạm với yêu thú phi hành.

Loan đao vẽ ra một đường cong gần như là hoàn mỹ, một đao bổ làm đôi con Yêu Binh cao cấp này.

Một cơn lốc màu tím mang theo thế hủy thiên diệt địa ập về phía Lý Diệu.

Lý Diệu liên tục gầm lên, thần hồn bốc cháy, chung quanh chiến khải Huyết Đao bao bọc một tầng hồng mang giống như thực chất, giống như khiến tinh khải biến thành một cự nhân màu máu cao bảy tám mét, mà linh năng quấn trên loan đao lại kích phát ra dài hơn mười mét!

- Gừ!

Sâu trong yết hầu Lý Diệu bộc phát ra một tiếng gầm không hề có ý nghĩa.

Đây là tiếng gầm chiến đấu cất chứa sâu trong huyết mạch, khi tổ tiên của nhân loại chưa biết nói, khi phải đối mặt với bão táp, núi lửa, mãnh thú trong thiên địa tự nhiên sẽ phát ra.

Lý Diệu đón cơn lốc, tiến lên, tiến lên, tiến lên!

Chiến đao kích ra phong mang xé rách thiên địa, chém mạnh vào giữa cơn lốc!

Cơn lốc không ngờ bị linh năng vô cùng cuồng bạo của hắn xé ra một lỗ hổng, khiến hắn từ bên trong trực tiếp xuyên qua!

Lập tức, cơn lốc này hóa thành vô số những luồng gió nhỏ, bị cơn lốc khác cắn nuốt, tiêu tán vô hình.

Cơn lốc cũng bị Lý Diệu chém chết!

Bạn đang đọc Tu Chân Tứ Vạn Niên (Dịch) của Ngọa Ngưu Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 639

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.