Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoá Linh Công

Tiểu thuyết gốc · 1221 chữ

Không biết qua bao lâu, Trần Linh lờ mờ mở mắt.

"Xảy ra chuyện gì?"

Trần Linh chống tay phải đẩy người lòm còm dậy, tay trái khẽ đưa lên thái dương xoa xoa.

Những việc vừa rồi xảy ra quá nhanh, Trần Linh chưa kịp định hình lại thì trong trí óc bỗng xuất hiện ra một loạt câu chữ lạ lẫm.

"A"

Đầu Trần Linh lại nhói lên một hồi đau nhứt, sau khoản thời gian một nén nhang hắn mới hoàn toàn khôi phục tỉnh táo.

Trần Linh chau mày, hắn xưa nay chưa hề đọc hay thấy qua những loại văn bản kiểu này, vừa như kinh cầu lại vừa như thơ văn. Vậy mà đầu óc hắn lại nhớ rõ mồn một, như là đã đọc thuộc lòng từ lâu lắm rồi.

"Thần không rời khí, khí không rời thần, hô hấp tương hàm,..."

"Vì sao trí nhớ ta lại có những câu tối nghĩa như thế này?"

Bất giác, Trần Linh nhìn qua một vật đang nằm trên bàn, miếng hổ phách lúc này đã nằm im lìm, như từ trước đến nay vẫn là như vậy, tựa như vật chết.

"Không lẽ là ngươi đã truyền những câu chữ này vào đầu ta?"

Trần Linh vớ tay lấy miếng hổ phách nằm trên bàn, những chuyện hắn trải qua gần đây tựa như một giấc mơ, hay chỉ có trong viễn tưởng. Từ việc hắn xuyên không đến thế giới này, đến cả việc vừa mới xảy ra.

Như nhớ lại gì đó, Trần Linh giơ tay nhấc chân, xem xét lại toàn bộ cơ thể của mình.

"Quả là cơ thể đã có nhiều hơn không ít khí lực so với trước kia"

Trần Linh lâu lắm mới lại có được nụ cười trên mặt, treo miếng hổ phách lại nơi ngực, khi cảm thấy đầu không còn đau nữa, hắn đứng dậy khỏi giường, lại đi tới đi lui trong phòng.

Miếng hổ phách này trước nay suy xét tới cùng chỉ mang tới lợi ích cho hắn!

Trời vẫn còn tối mịt, Trần Linh lại nhanh chóng mở cửa bước ra khỏi phòng, đi một mạch tới thư phòng của Tiên Cước Am.

Lúc này Trần Linh cũng không ngó ngàng đến những đống sách trên kệ, mà đi thẳng đến góc của thư phòng, hắn tiện tay lấy ra một xấp giấy mỏng rồi cũng không quay về phòng, tiến tới cái bàn gần đó, thắp lên ngọn đèn dầu lại bắt đầu mài mực.

Theo Trần Linh đoán, những câu chữ trong đầu cũng không phải vô nghĩa, nếu là từ miếng hổ phách truyền vào đầu hắn, khả năng cao là muốn chỉ cho hắn một thứ gì đó.

Trần Linh bắt đầu đặt bút viết ra hết từng câu từng chữ nổi lên trong đầu,...

"Tự nhiên nhi nhiên, vô nhất hào tác vi, thần hô khí hấp, thượng hạ tương hỗ,..."

Không biết qua bao lâu, khi Trần Linh đặt bút xuống cũng là tờ mờ sáng, trên bàn đã đầy ấp những trang giấy nhăn nhít chữ, hắn hít một hơi thật sâu, rướn người lên một cái, lại nheo nheo hai mắt, tay cầm lên một mảnh giấy mà hắn thấy khác biệt nhất so với những mảnh còn lại hắn đã viết ra, đưa sát ngọn đèn dầu.

"Khí thần hoà hợp, tinh ngưng khí kết,.."

"Hoá Linh Công? Đây chẳng lẽ, thật sự là Công pháp tu luyện?"

Vì nhiều việc xảy ra, tâm tình Trần Linh đã không còn kinh ngạc nữa mà đổi lại là nghi vấn.

Khác với những mảnh giấy còn lại, mảnh này chứa nội dung không thơ không văn, lại như một tờ chú giải.

Theo như Trần Linh đọc hiểu, thì người tu luyện theo công pháp này, có tác dụng thanh lọc bản thể, gia tăng sức khoẻ, đẩy lùi bệnh tật, đặc biệt sẽ khai mở ra bát mạch khác kinh, tinh thần sẽ vượt trội hơn xa người bình thường.

Mà khi tu luyện đạt được các điều kiện nhất định, lúc đó tinh hoa thiên địa nhật nguyệt hay còn gọi là linh khí sẽ đi theo các mạch khai đã khai, nội nhập cải tạo cơ thể, sẽ thoát thai hoán cốt, không còn chịu ảnh hưởng của các loại bệnh tật mà người thường mắc phải, thọ nguyên cũng sẽ vượt xa người thường.

"Gia tăng tuổi thọ?"

Trái tim của Trần Linh nhảy một cái, hô hấp của hắn nhanh dần, hai bàn tay nhăn nheo run lên bần bật, miệng không kìm được thốt ra giọng khàn đục.

Trần Linh đã không thể nào kiềm chế được cảm xúc khi đọc đoạn này. Phải biết hắn chưa bao giờ suy nghĩ tới chuyện phải buông bỏ hồng trần dù tuổi đã xế chìu, hắn là kẻ khát khao được sinh tồn hơn ai hết.

Nhưng cũng sau vài cái hô hấp, Trần Linh bình tĩnh trở lại, hắn hít một hơi thật sâu, hai mắt nhìn tiếp vào mảnh giấy.

Bất quá, không phải ai muốn cũng tu luyện được, người thường muốn khai mở bát mạch kỳ kinh để tu luyện môn công pháp này, phải trải qua giai đoạn Cảm Ứng Thiên, nói trắng ra là giai đoạn cảm ứng sự tồn tại của thiên địa nhật nguyện linh khí. Nếu không thể cảm nhận được, đương nhiên vô pháp tu tập.

Mà khi thành công vượt qua được giai đoạn Cảm Ứng Thiên, người tu luyện sẽ cảm giác được tia linh khí đầu tiên xông thẳng vào đan điền qua huyệt Quan Nguyên. Sau đó sẽ chuyển thành sinh khí tràn khắp cơ thể, và từ nay sẽ chính thức trở thành người tu chân.

Mà để có thể "Cảm Ứng Thiên" không có một cách nào hướng dẫn cụ thể, đó là tuỳ vào sở ngộ của mỗi người, có khi cũng là một loại cơ duyên.

Trần Linh giật mình, theo như chú giải của "Hoá Linh Công" này, việc sinh cơ tràn ra khắp cơ thể hắn khi chạm vào miếng hổ phách dưới đáy hồ bảy tám phần giống với giai đoạn Cảm Ứng Thiên.

Hắn lại đưa tay sờ sờ vào miếng hổ phách trước ngực, đầu tràn ngập suy nghĩ.

"Chẳng lẽ ta thật sự có thể trở thành người tu chân, thật sự có thể trường sinh ư?"

............

Tiếng gà gáy cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Linh, hắn nhanh chóng trở về thực tại, đã qua một đêm không ngủ, dù cho cơ thể có thêm được tí sinh cơ, nhưng hắn vẫn là một lão nhân 80 tuổi. Cảm giác mỏi mệt nhanh chóng dồn lên đầu.

Hắn đứng dậy, bất giác ngáp một cái. Khi đã thu dọn xong, hắn đưa mắt nhìn sấp giấy "Hoá Linh Công" trên tay.

"Trước mắt không biết công pháp này ta có thể nhớ được bao lâu, tạm thời cứ giữ lại, tìm một nơi tốt cất giữ có lẽ không thành vấn đề".

Trần Linh nghĩ thầm, lại thổi tắt đèn dầu, quay người bước ra khỏi thư phòng,..

Từ nay, Lão Hạt Trần Linh đã chính thức bước lên con đường tu chân.

Bạn đang đọc Tu chân khi 80 tuổi sáng tác bởi ônggiàKhánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ônggiàKhánh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.