Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu luyện nan

Tiểu thuyết gốc · 1462 chữ

Trần Linh ngồi bán già trên giường tre, chân phải để trên chân trái, bàn tay phải nắm bàn tay trái đặt trước bụng. Mắt hắn như nhắm như không, hai mắt lim dim nhìn xuống dưới.

Theo như Hoá Linh Công mô tả, ban đầu công phu chỉ cần hơi khép mắt lại, sau này khi người tu tập quen dần, thì khi hoàn toàn nhập định tự nhiên sẽ lim dim, không cần cưỡng ép, miệng ngậm, công pháp này không yêu cầu phải cong lưỡi vì ảnh hưởng tới nhập tĩnh.

Đã hơn hai tháng kể từ lúc Trần Linh học được bộ công pháp này từ chổ của miếng hổ phách, hiện tại hắn đã xác định rõ ràng, đây chính là công pháp tu luyện trường sinh thuật.

Hoá Linh Công phân làm 7 tầng, ứng theo đó mỗi tầng sẽ phải đả thông một loại kinh mạch trong cơ thể, Trần Linh đã thông hiểu được toàn bộ pháp quyết của tầng đầu tiên.

Hiện tại hắn đang bắt đầu giai đoạn đả thông kinh mạch đầu tiên, vậy mà đã hơn hai tháng, Trần Linh vẫn không có một bước tiến nào.

Khi đã qua giờ ăn sáng, Trần Linh mở mắt, thở ra một hơi thật dài, đưa toàn bộ năng lượng trong cơ thể theo kinh mạch trở lại đan điền. Vậy là hôm nay cũng là một ngày thất bại, hắn biết đây đã là giới hạn của tinh lực.

"Rõ ràng là trong cơ thể có tồn tại năng lượng, vậy mà khi dẫn động theo pháp quyết, đả thông kinh mạch lại không hề nhúc nhích"

Hắn chắc chắn đã vượt qua giai đoạn Cảm Ứng Thiên, vậy thì chẳng lẽ nguyên nhân là do tuổi tác hắn đã cao?

Trong những ngày vừa qua, buổi sáng Trần Linh phụ giúp Mạc đại phu, lại học thêm tri thức y đạo, buổi chiều đến thư phòng để học thêm kiến thức về thảo dược, thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch, huyệt đạo toàn thân để bổ trợ cho việc tu luyện theo công pháp Hoá Linh Công.

Phải nói, khi nhìn thấy một lão già như Trần Linh lại ham mê học hỏi, dạo gần đây lại nhanh nhẹn tháo vát như trẻ ra thêm mười tuổi, vị Mạc đại phu này kinh ngạc không thôi. Bất quá vì nghĩ nơi này không khí trong lành lại sống thoải mái ít bon chen thế tục, và cũng có khi nhờ y thuật của chính mình cao minh, nên Trần lão nhân kia mới hồi phục nhanh chóng.

Nghĩ vậy nên việc Trần Linh ở đây, vừa chứng tỏ mình có năng lực cải tử hoàn sinh, lại có thêm người bầu bạn, cũng làm cho Mạc đại phu trong lòng luôn luôn thoải mái, dù sao cuộc sống trong am hầu hết nhờ đồ lễ bái của thôn dân dưới núi, nên cũng khá sung túc cho hai người.

Trong thời gian này, thông qua những thôn dân lên núi lễ bái hoặc là bệnh nhân của Mạc đại phu, Trần Linh cũng hiểu biết sơ bộ về khu vực quanh Tiên Cước Sơn, thì ra sinh ý dưới núi thập phần phồn hoa. Ngay dưới chân núi đã có một trấn nhỏ, mà cách núi chỉ hơn mười dặm chính là Đốc Châu Thành, chính là một trong những thành lớn nhất nhì của Nam Quận.

Tuy nhiên, Trần Linh đã không còn nằm trong cái lứa tuổi ham mê chốn phồn hoa phố thị, nên hắn suốt ngày vẫn quanh quẩn trên núi nghiên cứu học tập, tu luyện công pháp, nhiều nhất là đi hái dược cùng Mạc đại phu mà thôi.

Trần Linh cũng biết, sức khoẻ của hắn tuy đã tốt hơn đôi chút, nhưng dù gì cũng không sai biệt lắm so với trước kia. Mà để giải quyết được vấn đề này chính là hắn phải chuyên tâm đả thông kinh mạch, hoàn thành đệ nhất tầng của Hoá Linh Công.

Mà khi vấn đề thọ nguyên có cơ hội được giải quyết, sức khoẻ tăng lên, Trần Linh cũng đã ném phăng cái ý định an hưởng tuổi già đã nhem nhóm trong đầu hắn từ khi mắc bệnh đến nay. Căn bản là do Trần Linh quá suy kiệt, chỉ biết giữ lại từng hơi thở sống cho qua ngày.

Sau khi rời thư phòng lúc trời chạng vạng, Trần Linh trở về phòng mình mà không ra ngoài nữa, hắn quyết tâm xem lại phương pháp tu luyện của chính mình.

Từ những điển tịch ở thư phòng, Trần Linh đã phát hiện ra được một cách tu tập nội gia chân khí nhập môn giúp cường thân kiện thể, chiếu theo cách này Trần Linh bắt đầu nội thị, sau đó vận pháp quyết của Hoá Linh Công.

Tia linh khí màu lam trong cơ thể của Trần Linh lúc có lúc không, nếu không cẩn thận, có lẽ hắn sẽ không phát hiện ra.

"Cái này là linh khí của tiên nhân sao?"

Tia linh khí ẩn hiện theo pháp quyết xoay vòng trong đan điền của Trần Linh, sau đó chạy theo một đường kinh mạch trực tiếp đụng vào một chỗ huyệt vị, lại run run mấy cái như muốn đứt ra, sau đó quay trở lại đan điền xoay vòng vòng, vậy là xong một lần khẩu quyết.

"Cái này,... căn bản như trứng chọi đá"

Huyệt vị kia vẫn trơ trơ không có chút động thái gì, nguyên nhân rõ ràng là do tia linh khí kia quá mỏng manh, căn bản không phải đối thủ của lỗ huyệt vị.

"Vì ta sống quá lâu nên da quá dày sao?". Trần Linh cố gắng nặn ra một nụ cười thảm.

Sau khi phát hiện vấn đề, thiếu chút nữa Trần Linh buông bỏ hết mọi cố gắng trong mấy tháng qua. Hắn cho rằng cơ thể này quá già yếu để tiếp tục tu luyện, cái gì mà tu tiên, cái gì mà trường sinh,..

Ngẫu nhiên một ngày, Mạc đại phu lúc đi xuống núi trở về, lại dẫn theo một vị khách, người này tầm bốn năm mươi tuổi, lại ăn vận như một vị thư sinh, tay cầm quạt phe phẩy.

Hai người ngồi trước bàn đá trò chuyện hồi lâu, mãi đến chìu tà, trung niên thư sinh đứng dậy cáo từ, lại lấy ra một tụi nhỏ nặng trịch và một bình rượu không biết từ đâu, để lên bàn đá. Mạc đại phu làm động tác không nhận, nhưng đối phương cứ mãi kỳ kèo, nên đành phải cười cười mà nhận lấy. Trung niên nho bào cũng quay sang Trần Linh cáo từ.

Trần Linh ban đầu cũng không để ý nhiều chỉ đáp lễ qua loa, Mạc đại phu đem túi nhỏ cất vào trong áo, lại xách bình rượu hướng về phía Trần Linh miệng cười cười.

"Người kia là một phú gia dưới núi, tháng trước có mời ta đến bắt bệnh cho phu nhân đang có mang, nay sức khoẻ ổn định nên đến tìm ta báo đáp".

Trần Linh cũng không để ý Mạc đại phu nói gì, hai mắt nhìn chăm chăm vào bình rượu trên tay y.

"Đây là Bách Anh Tửu, chưng bằng trăm vị thuốc quý, giá cả trên thị trường không dưới trăm lượng, bất quá ta biết ăn biết ngủ nhưng tuyệt nhiên không biết uống một giọt rượu nào"

Mạc đại phu thấy ánh mắt của Trần Linh, miệng cười khổ giải thích.

"Nếu vậy bình rượu này,..." Trần Linh hai mắt lại sáng rỡ, hắn không phải là một con sâu rượu, tuy nhiên đã lâu không đụng tới, lại thêm gần đây tâm tình không tốt vì việc tu luyện, thật sự đang muốn mượn chút rượu giải sầu.

"Lão huynh muốn uống?" Mạc đại phu trợn lên hai mắt, nhìn thân hình khô đét của Trần Linh từ trên xuống dưới.

Bất quá, hắn cũng mỉm cười chìa ra đưa về phía Trần Linh..

Mặt trời đã xuống núi, lúc này Trần Linh đang ngồi trên bàn đá cạnh bờ hồ, hai mắt suy tư nhìn về phía bầu trời, bình Bách Anh Tửu đã uống quá nửa.

"Aizz"

Trần Linh thở dài đứng lên, bỗng như nhớ đến điều gì, hắn ngồi xuống thảm cỏ, ngay cạnh bàn đá, mắt lim dim, thử vận chuyển pháp quyết Hoá Linh Công.

"Lại có thể sáng hơn một chút!"

Không biết qua bao lâu, Trần Linh bất ngờ mở mắt, nói lớn bằng giọng khàn khàn, không giấu được nét cười.

Bạn đang đọc Tu chân khi 80 tuổi sáng tác bởi ônggiàKhánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ônggiàKhánh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.