Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Giao Long

Tiểu thuyết gốc · 2109 chữ

Hoàng Sinh cho dựng trại nghỉ ngơi để binh sĩ hồi phục linh lực. Dù gấp gáp cũng phải có năng lực tự chiến đấu thì mới toàn mạng mà đi tiếp ở Hắc Sâm Lâm này được. Mộc Hà khiêu khích kéo dài thơi gian cho đoàn quân, do đó hắn là người bị thương nặng nhất trên người quần áo rách nát, đặc biệt là trên tay có một vết thương lớn đang rỉ máu do bị chân của con Ma Chu đâm xuyên qua. Quân lính thì khá hơn nhiều, trên người không có vết thượng nặng, chỉ bị hết lực linh lực lúc này đang hồi phục.

Sau khoảng bốn ngày, nhóm Mộc Hà mới bình phục tương đối ổn. Ngay lập tức Hoàng Sinh liền cho dỡ trai tiếp tục hành trình, lúc này Vân Vũ mới dám đi tới hỏi thăm:

"Mộc Hà đội trưởng, ngài đã bình phục chưa ?". Mấy ngày nay để cho Mộc Hà an tĩnh dưỡng thương Vân Vũ thấy hắn bị thương năng nên không dám tới làm phiền. Đến lúc sắp khởi hành Vân Vũ mới tới thăm dò tình hình. Tất nhiên mấy ngày trước cũng lấy ra không ít thuốc trị thương tốt đem cho hắn.

"Không có gì, ta hiện tại đã bình phục tám phần rồi, rất nhanh sẽ khôi phục phục về hoàn toàn. Ngươi ngược lại ngươi cũng cẩn thận một chút".

"Số thuốc kia rất tốt, cảm ơn ngươi Vân Vũ". Mộc Hà biết Vân Vũ có gửi thuốc đến cho hắn, những bình thuốc đó thật sự không tệ, hắn nhận, hảo cảm với Vân Vũ tăng thêm một bậc.

Từ lúc quen biết Mộc Hà có thể coi là người tốt với hắn nhất. Nhiều lần giúp đỡ hắn thoát khỏi phiền phức. Số thuốc kia Vân Vũ biết quân đội đi nhiệm vụ kiểu này xác thực không thiếu. Có thuốc của hắn hay không cũng ảnh hưởng không lớn lắm. Hai người nói qua loa vài câu liền tiếp tục công việc còn dở củabản thân.

Đoàn quân do Mộc Hà chỉ đạo đang cẩn thận thu thập nguyên liệu tốt của mấy con Hắc Sát Ma Chu. Tơ cùng với chân dùng để chế tạo binh khí không hề tệ.

Mấy tuần kế tiếp lộ trình tương đối dễ dàng, nên tốc độ tương đối nhanh. Lúc này đã tầm ba tuần từ ngày bước vào Hắc Sâm Lâm, đám Vân Vũ đã thành công thu hoạch đủ khối lượng nguyên liệu cần thiết thứ hai, là gần ba mươi đầu Độc Hạt, trừ kịch độc ra thì căn bản chúng không hề có công kích mạnh mẽ, tuy nhiên lại hay lẩn trốn nên cũng mất kha khá thời gian để tìm đủ khối lượng.

Cuối cùng chỉ còn một đóa Tam Sắc Liên Hoa là cần thu thập. Từ chỗ của Vân Vũ hiện tại đến đó tương đối xa lại nằm gần cuối vùng ngoài nên tương đối nguy hiểm khiến tốc độ di chuyển càng chậm. Yêu thú càng vào sâu phía vùng trong hình như do ảnh hưởng bởi làn sương đen, chúng càng trở nên mạnh mẽ hung dữ hơn.

Đang lúc suy nghĩ về nguồn gốc của làn sương này thì Hoàng Sinh không biết đã bước tới từ lúc nào lên tiếng:

" Ngươi suy nghĩ vậy mà chăm chú vậy".

Bất thình lình bị hỏi tới, Vân Vũ mới bừng tỉnh. Tuy có hơi lúng túng nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thật thà đáp:

"Tại hạ chỉ đang nghĩ về làn sương đen này. Không biết nó từ đâu ra mà dường như có thể tác động đến mấy con yêu thú".

Hoàng Sinh nghe xong cũng hơi bất bất ngờ về hiểu biết của Vân Vũ. Nhưng không thể hiện ra ngoài chỉ đồng tính trả lời hắn:

"Tiểu tử ngươi cũng khá nhạy bén đó, không sai làn sương đen này có thể tác động lên mấy con yêu thú. Thậm chí cả con người nếu tiếp xúc đủ lâu, điều này nếu không phải Kết Đan kỳ hay người thường xuyên quan sát kỹ sẽ rất khó để nhận ra khi ở vùng ngoài này".

"Nguồn gốc quả thực còn chưa biết, tuy nhiên nghe nói Ngạo Kiếm Vương Triều bên kia dường như đã cho người đem người tới thăm dò khu vực trung tâm. Có lẽ một thời gian nữa sẽ biết thôi".

Có thể là do thưởng thức Vân Vũ, lần này Hoàng Sinh nói đặc biệt nhiều, thậm chí còn nhiều hơn tổng các lần trước cộng lại.

"Đạ tạ tiền bối chỉ dạy". Vân Vũ nghe mà ngẩn người tuy nhiên vẫn không quên cúi người tạ Hoàng Sinh một cái.

Hoàng Sinh chi gật gù đáp lại rồi lại tiếp tục quay lại xe.

Vân Vũ thực sự có hứng thú với quốc gia này. Ngạo Kiếm Vương Triều là quốc gia cao cấp, có người nói cho thêm hai ba chục năm nữa có tiến lên Thánh quốc. Trong khi Thiên Thủy Quốc phải vượt qua cuộc chiến mấy trăm năm nữa trong tương lai mới thực sự được công nhận là quốc gia trung cấp là đủ hiểu sự chênh lệch giữa hai quốc gia lớn như thế nào.

Vân Vũ cẩn thận tính toán, ước chừng tầm khoảng mười ngày nữa mới tới nơi. Lộ trình phía trước để an toàn Vân Vũ quyết định đi đường vòng, tất nhiên toàn bộ kế hoạch đều đã được Hoàng Sinh thông qua.

Cả quãng đường Vân Vũ cũng không hề buông lỏng, có lẽ là do làn sương đen mờ mờ như ẩn như hiện này nên Vân Vũ mới có cảm giác căng thẳng như thế. Mãi tới khi tới điểm dừng chân Vân Vũ mới phần nào thấy khá hơn. Đây là lần đầu hắn dẫn người đi xa như thế này.

Lần này Hoàng Sinh chỉ cho dừng lại nghỉ hai ngày, vừa đủ để khôi phục linh lực, điều chỉnh trạng thái nhưng không quá lâu để sinh ra lười biếng, buông lỏng quá tinh thần chiến đấu. Không biết có phải Hoàng Sinh tu vi vừa có tịnh tiến hay là do sắp sửa chiến đấu mà khi thế tỏa ra từ hắn càng thêm mạnh mẽ.

Vân Vũ tất nhiên sẽ không tham gia cuộc chiến. Khi vừa đến nơi, ngoài ý muốn Hoàng Sinh đã lấy ra ba đóa Tử Linh đưa cho hắn bảo:

"Đây là ba đóa Tử Linh hoa giá của cuộc giao dịch này, đến đây coi như ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời đi được. Ở đây ta không chắc có thể bảo vệ hoàn toàn cho an nguy của ngươi".

Vân Vũ nghe xong cũng hiểu ý tứ của Hoàng Sinh, cuộc chiến sắp tới vô cùng khó khắn Hoàng Sinh không thể vì cái mạng nhỏ của hắn mà làm bản thân rơi vào thế bất lợi nên liền chắp tay đáp lễ, cam đoan với Hoàng Sinh.

"Đạ ta tiền bối đã quan tâm. Tại hạ sẽ tự lo cho bản thân, sẽ không gây phiền phức cho tiền bối".

Với kiến thức của bản thân Vân Vũ tuy phải đi đường vòng hơi xa một chút, tuy nhiên hắn đảm bảo có thể toàn mạng trở ra Hắc Sâm Lâm. Tuy nhiên Vân Vũ chính là muốn nán lại xem Kết Đan Kỳ chiến đấu sẽ khủng bố cỡ nào. Cuộc khảo thí sáu năm trước là lần cuối hắn thấy được một tu sĩ Kết Đan Kỳ tuy nhiên cũng chỉ thấy tí thần thông, đến nay sắp thấy đánh lớn nên cũng có chút chờ mong.

Trước lúc chia tay Vân Vũ rất cảm kích Hoàng Sinh, vốn dĩ vị Kết Đan cũng không cần quan tâm tới tính mạng của hắn làm gì. Vì vậy hắn đem toàn bộ kiến thức mình biết về con yêu thú canh giữ Tam Sắc liên hoa - Giao Long cho Hoàng Sinh rồi cáo từ. Trước khi đoàn quân rời đi Mộc Hà biết tính Vân Vũ nên cũng dặn dò hắn mấy câu:

"Ngươi nếu không ra ngoài, thì nấp ở đâu đó an toàn đợi bọn ta, đừng đi lung tung rất nguy hiểm".

"Đúng thế, Vũ đệ chờ một chút chúng ta sẽ giải quyết con Giao Long này nhanh thôi". Có binh sĩ lên tiếng nói, khoảng thời gian này coi như họ cũng thưởng thức kiến thức Vân Vũ, cộng với tính cách dễ gần hiển nhiên là tạo được mối quan hệ không tệ với quân sĩ

"Đa tạ Mộc Hà đội trưởng. các vị đại ca đã chiếu cố, tiểu đệ sẽ lo được cho bản thân. Mọi người cũng phải cẩn thận". Vân Vũ cảm kích cúi đầu đáp lễ, nhìn bọn Hoàng Sinh tiến tới hang ổ của con Giao Long, bản thân thì tìm nơi thích hợp quan sát tình hình.

Trước cửa hang động của con Giao Long có một hồ sen lớn trắng xóa, xung quanh bao phủ bởi rừng trúc tạo thành một khu biệt lập, hoàn toàn không nhiễm bất cứ làn sương đen nào làm cho Vân Vũ cảm thấy tươi mát, có lẽ là do đóa Tam Sắc liên hoa thanh lọc hết. Khung cảnh trước mắt khiến Vân Vũ mê mẩn, tất cả đều rất giống "Tiên cảnh" được miêu tả trong Thông Thiên sách cũng như tưởng tượng của Vân Vũ. Dòng nước từ hồ sen đều bắt nguồn từ bên trong hang động, chắc chắn đóa Tam Sắc cùng con Giao Long đều đang ở trong đó.

Vân Vũ lúc này đang ở trên đất cao hơn nhìn xuống. Phía xa xa là đám người do Hoàng Sinh dẫn đầu, Mộc Hà đội trưởng ở phía sau, cuối cùng là hai mươi binh sĩ. Trừ Hoàng Sinh ra những người còn lại đều đã vào tư thế chiến đấu, tay cầm vũ khí nghênh địch.

Phút chốc đám Hoàng Sinh đã thuận lợi men theo hồ sen đến trước của hang. Hang ước chừng phải cao tầm ba trượng, rộng sáu trượng. Tuy nhiên dòng nước chảy vào chiếm hết nửa đường vào ở trung tâm, chỉ có thể men theo hai bên đi vào trong, cũng khá thoải mái cho hai mươi hai người đi vào.

Vân Vũ khi thấy đám người lần lượt biến mất sau cửa hang, ánh mặt lộ vẻ chần chừ. Hắn đang phân vân xem nên tiến vào theo hay ở ngoài này chờ thì một tiếng long ngâm từ trong hang động truyền ra, chỉ nghe tiếng ngâm thôi cũng đủ khiến Vân Vũ nổi hết cả da gà, thân thể gần như bất động. Hiển nhiên là do chênh lệch hai cảnh giới lớn lại thêm với sát ý, tuy nhằm vào đám Hoàng Sinh, hắn chỉ bị dính dư âm thôi mà đã vậy, bị nhằm vào thì thôi chắc là trực tiếp sợ chết.

Lúc này từ trong hạng động một con Giao long dài khoảng tám trượng toàn thân trắng muốt, hai móng vuốt màu vàng sẫm nổi bật. Con Giao Long lượn một vòng trên bầu trời rồi lao vào hồ sen, nổi lên nhìn chằm chằm vào Hoàng Sinh, có lẽ nó đang đánh giá đối thủ trước mắt.

Vừa lúc thấy con Giao Long bay ra nhóm đoàn quân đã bắt đầu kết trận, lần này lấy Mộc Hà làm chủ. Hoàng Sinh lần này chắc chắn là sẽ cầm chân con Giao Long giùm bọn Mộc Hà. Con Giao Long chỉ liếc mắt về phía đó một cái rồi hừ một cái giống như khinh thường đại trận do đám Mộc Hà ngưng tụ.

"Hôm nay tất cả mọi người có mặt ở đây phải bỏ cái mạng lại đền cho sự yên tĩnh bị cái ngươi phá hỏng ngày hôm nay".

Không biết con Giao Long dùng cách gì mà có âm thanh không biết từ đâu phát ra như có người đang nói bên tai vậy. Nhưng mà Vân Vũ bỗng nhiên giật mình, âm thanh này truyền tới Vân Vũ có khi câu "tất cả mọi người có mặt ở đây" là tính luôn cả hắn phải không.

Vân Vũ trong lòng thầm than, nhưng cũng không xoay người bỏ chạy. Làm như thế chẳng khác gì gây sự chú ý nên hắn vẫn nằm im không dám nhúc nhích nhìn chằm về phía hồ sen.

Bạn đang đọc Tu Chân Ký sáng tác bởi Kidsu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kidsu
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.