Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nên đưa xe cho thằng bạn

Tiểu thuyết gốc · 2317 chữ

Thứ hai, ngày 14 tháng 5 năm 2018, hẻm số 17 nhà Ngô Thiên Tích.

3h 20 phút sáng.

Trời vẫn còn đang tối, đêm đã hạ sương xuống dầy đặc, Nhật cùng Nguyệt chưa có dấu hiệu sẽ đổi chổ cho nhau.

Lúc này, tại phía dưới ngăn bếp nhà Ngô Thiên Tích phát ra những tiếng kêu lục cục lộp cộp, những tiếng này xuất hiện và biến mất theo một quy luật nhất định.

Những tiếng kêu liên tục xuất hiện cũng như biến mất đi, Ngô Thiên Tích lúc này cảm nhận có gì đó bất thường chợt lòm cồm ngồi dậy, hai con ngươi tinh thuần lắp lánh trong bóng tối.

Ngô Thiên Tích đứng dậy từ từ xuất ra những bước chân nhẹ nhàng từ từ đi xuống bếp, hắn vừa đi trong đầu vừa động 'trời khuya thế này mà trong nhà lại có tiếng động liên tục như vậy thì chỉ có trộm mà thôi'. Suy nghĩ vừa động hắn linh năng trong cơ thể cũng đi theo động cứ từ từ mà bước đi xuống dưới bếp.

Ngôi nhà cấp bốn này, tuy nói là cấp bốn nhưng vẫn lụm sụp thê lương, chỉ có một cái phòng lớn và một phòng ngủ nhỏ. Ngay cả phòng vệ sinh, phòng tắm lẫn phòng bếp cũng không có. Cho nên mỗi lần muốn đi tắm thì phải xách nước từ giếng lên sau đó đem lại cái nhà dựng bằng tranh nhỏ bên hong nhà để tắm rửa.

Hay muốn đi vệ sinh thì phải ra tuốt khu vườn nhỏ phía sau nhà có đào sẵn một cái hầm nhỏ để đi đại tiện. Còn phòng bếp thì được dựng vách ngăn chia lấy đi của phòng khách một phần tư không gian.

Chậm rãi bước đến vách ngăn giữa khu bếp và khu phòng khách, tay phải của Ngô Thiên Tích hiện đã nắm thành thủ linh năng từ đan điền bên trong tuôn ra ngoài, bất cứ khi nào cũng có thể xuất thủ tấn công.

Ngô Thiên Tích bước qua vách ngăn tính ra tay xuất thủ nhưng hắn chợt thấy lúc này, một người phụ nữ đang đứng kế bên bếp lò tay cầm cái mui lớn khuấy điều nồi nước hầm. Nồi nước hầm tỏa ra một hương thơm ngào ngạt do sự hòa hợp giữa xương heo và các gia vị khi nêm nếm.

Mùi thơm từ nồi lan tỏa khắp chung quanh gian bếp làm cho Ngô Thiên Tích chịu không được nuốt một ngụm nước bọt. Và người phụ nữ thức giữa canh ba bận bịu nấu đồ ăn này chính là Tô Vân Lạc, bà lúc bình thường thì đi làm xí nghiệp gánh giúp Ngô Mục một phần áp lực kinh tế gia đình, hiện tại Ngô Mục bệnh tình có chút nặng nên bà ở nhà chăm sóc gia đình.

Bà hiện tại đang nấu một nồi hủ tiếu để lát đẩy ra chợ bán để giúp đỡ phụ chồng áp lực kinh tế mặc dù không nhiều như trước nhưng vẫn có giúp.

Ngô Thiên Tích nhìn thấy Tô Vân Lạc thức khuya dậy sớm bận bịu đủ điều thì lòng hắn đau như cắt hận không thể để ba mẹ có cuộc sống giàu sang bớt đi phần cực khổ lúc tuổi về già.

Trong lòng tuy có chút khó chịu nhưng vẫn không biết làm sao hiện tại hắn vẫn chưa minh bạch rõ về thế giới này. Mặc dù có được ký ức của chủ cũ thân thể nhưng hắn còn quá nhỏ chưa tiếp xúc được bao nhiêu cũng không có giúp Ngô Thiên Tuệ là bao.

. . .

Ngoài sân vườn.

Ngô Thiên Tích đang bắt đầu luyện tập những bài quyền những thế võ mà trước đây từng học để rèn luyện cơ thể.

Người tu chân không phải chỉ dựa vào một mình cảnh giới là đủ mà còn phải dựa vào tinh thần cùng thân thể. Tu vi cao, nhục thể cường nhưng tinh thần linh hồn lại yếu thì dể bị kẻ chủ tu tinh thần linh hồn miểu sát.

Còn tu vi cao, linh hồn tinh thần cũng cường nhưng thân thể yếu kém dễ bị người dùng man lực miểu sát. Nói chung tu chân nếu muốn cường thì tinh khí thể cả ba đều phải như nhau cùng một chổ cường.

Ngô Thiên Tích hiện tại vừa rèn luyện nhục thể vừa thôn phệ linh khí(hiện tại hắn phệ luôn cả sương mù), hơi thở nhịp độ của hắn khi luyện tập đều vừa đủ không dư cũng không thiếu một nhịp rất hoàn mỹ cứ như thể mà luyện tập. Thời gian chậm rãi trôi qua lúc nào cũng không hay mặt trời đã lên mặt trăng đã xuống, những ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi xuống khắp thành phố, nó xua tan đi những vệt sương mù lúc đêm hôm và những mảng sương mù ấy để lại trên những cành cây xung quanh những giọt sương lắng động.

Lúc này, Ngô Thiện Tích dừng lại duỗi thẳng sống lưng một cái, miệng há to Phệ Thiên Quyết vận chuyển để hắn phệ một cái thật to trắng ngần linh khí. Sau đó hắn đi vào nhà và bắt đầu vệ sinh thân thể, ăn uống và chuẩn bị đi học.

Lúc này tầm 5h 40 phút sáng.

. . .

6h 10 phút sáng, Tô Vân Lạc sau khi vất vả dậy sớm nấu ăn hiện đã đẩy xe hủ tiếu ra chợ bán. Ngô Mục, Thường Hi cũng đều thức dậy vệ sinh, ăn sáng rồi đi làm công việc của mình.

6h 20 phút sáng, lúc này trước cửa nhà Ngô Thiên Tích đã thấy một bóng người đạp xe đạp đi tới, Trương Thái tới, hắn dừng xe trước cửa nhà Ngô Thiên Tích cái miệng như cái bô xe hướng trong nhà nói :

"Thiên Tích ca, đi học thôi không trể giờ mất, nhanh lên ta đang hơi huynh ở ngoài."

"Tới ngay, tới ngay." Thanh âm của Ngô Thiên Tích từ trong nhà vọng ra hồi đáp.

Ngô Thiên Tích cũng từ trong nhà đi ra trên người hắn mặc một bộ đồng phục đi học, lưng đeo một cái hơi to cặp đi học, chân đeo đôi giày bata có chút cũ tiến đến Trương Thái xe, sau đó hai người đèo nhau đến trường học.

. . .

Trường Tiểu học Thanh Lâm.

6h 50 phút sáng.

'Tùng ... tùng... tùng!!!'

Ba hồi trống đã vang lên, đã đến giờ vào lớp, lúc này Trương Thái cùng Thiên Tích đang đạp xe gần đến trường thì nghe âm thanh tiếng trống báo hiệu vào lớp vang vọng đến. Trương Thái bắt đầu căn thẳng, theo nội quy của nhà trường nếu như đi trể sẽ bị phạt Trương Thái không muốn bị phạt nên hắn bắt đầu ra sức mà đạp thật nhanh.

Lực ép vào hai bàn chân sau đó đạp liên tục từ chậm chuyển sang nhanh từ nhanh chuyển sang rất nhanh tốc độ như một chiếc excenter kéo 120km/h. Trương Thái đạp xe như vũ bão hướng phía đường lớn mà lao ra, sau đó bẻ thật nhanh một khúc cua lết bánh hiện tại trường học đã xuất hiện trước tầm mắt hắn.

Trước cổng trường là có một đoạn đường lớn với nhiều ổ gà ổ voi, Trương Thái lao xe thật nhanh qua đoạn đường đó, luồn qua lách lại kỹ thuật địu nghệ tay lái điêu luyện trong vòng hơn 30 giây hắn đã nhẹ nhàng lách qua bốn cái ổ gà. Nhưng ở chốt chặt cuối cùng của con đường đến trường thì xuất hiện một cái hố to đường kính cỡ một mét chiếm hết 2 phần 5 con đường(ở khu vực thành thị nhỏ nên đường lộ có bề ngang khoảng chừng 4 mét vừa đủ để cho một cái centainer đi qua.)

Cái ổ voi trước mắt Trương Thái thì có thể vựt qua nhưng bên cạnh hắn đang chạy song song rất nhiều máy cùng ô tô. Lúc này tốc độ đã giảm lại đi phần nào những vẫn còn nhanh, Trương Thái tốn tầm 40 giây để cho đám xe đi qua hết sau đó tiếp tục chổng cái mông lên tăng tốc đạp tiến về phía trước vượt qua cái ổ voi.

Trước mắt Trương Thái đã định vị được hướng cổng trường, hắn mặt đỏ bừng bừng cả người đứng lên nghiên về phía trước đầu xe còn mông thì chổng ra phía sau, ra sức lấy lực đạp xe chạy càng lúc càng nhanh, nhanh tới độ tóc tai đã bị gió thổi rối xù cả lên. Trương Thái đạp nhanh đến trước cổng trường, vừa đến cổng trường hắn phanh lại thật nhanh, xe do phanh quá gấp nên bánh xe ma sát cực lớn với mặt đường sinh ra một tiếng 'rít' kéo dài một đoạn, lốp bánh xe do ma sát với mặt đường nên nhựa tren e lốp đã có phần nóng chảy đi một ít nên khi Trương Thái phanh xe gấp đã tạo ra một vết đen dài trên mặt sân trước cửa trường.

Xuống xe dắt bộ vào trường, Trương Thái khuôn mặt tái xanh thở hổn hển còn Ngô Thiên Tích ngồi ở phía sau bị Trương Thái một mà lái xe làm cho hoảng! Tim hắn hiện tại đang đạp rất nhanh rất nhanh, cả người hắn ướt đẫm mồ hơi cứ như vừa ngôi nhà ma ở khu vui chơi trở về hay là đi tắm hồ bơi vào buổi sáng một dạng.

Chứng kiến một màn lái xe đạp bất chấp của Trương Thái làm cho Ngô Thiên Tích hoảng từ đó về sau hể Trương Thái qua nhà rủ đi đâu mà bằng xe đạp thì đều do Thiên Tích chở.

Chuyện sai lầm nhất của thời học sinh là tin tưởng giao xe cho thằng bạn chạy, đây là thứ mà Thiên Tích rút ra sau khi làm nạn nhân của Trương Thái.

Lúc này, ông bảo vệ đi lại chặn phía trước hai người, sau đó đưa tay hương Trương Thái như muốn cái gì đó nói :"hai đứa hên đó vừa kịp lúc, giờ đưa thẻ giữ xe cùng thẻ học sinh cho bác kiểm tra rồi lên lớp."

Ở đây an ninh, bảo vệ cẩn thận nghiêm ngặt dù là phụ huynh hay học sinh đến trường đều phải đưa ra thông tin chứng minh bản thân mình rồi mới được phép đi tiếp.

Ngô Thiên Tích lúc trước thẻ tên lúc nào cũng để trong ngăn kéo nhỏ nhất của balo nên Ngô Thiên Tuệ dựa theo ký ức lấy ra tới rất nhanh đưa cho tốt ông bảo vệ kiểm tra rồi nhanh chống bước đến cầu thang đợi Trương Thái.

Trương Thái lay hoay qua lại cỡ đâu hơn 1 phút 22 giây để tìm kiếm thẻ xe cùng thẻ tên. Lúc này gương mặt hắn tối sầm, hai mắt đỏ hoe như đang chuẩn bị khóc, miếu máo mà nhìn về ông bảo vệ nói :"cháu ... cháu quên đem rồi bác cho lên lớp được không, hay để ... để cháu gọi thầy xác nhận. Chứ bác đừng đuổi cháu về, bác đừng đuổi cháu về."

Ông bảo vệ nhìn thấy Trương Thái biểu hiện cũng chẹn lòng nên cho qua để hắn lên lớp an toàn.

Ngô Thiên Tích cùng Trương Thái an toàn tới trường kịp lúc cũng an toàn đi lên lớp. Thiên Tích hai chân run run cùng mặt tái xanh như đang thiếu máu Trương Thái vội vả bước chân đến lớp.

Hiện tại đã là 7h 03 phút, mọi người đã định chổ ngồi chuẩn bị cho tiết học đầu tiên trong tuần.

Thiên Tích, Trương Thái bây giờ mới chạy đến lớp, cả hai bằng tuổi nhau nên đều học khối 6, lầu 3 phòng 8, lớp 6C8.

Lúc này cả phòng đang chuẩn bị lấy vở ra học thì cửa phòng mở, Thiên Tích cùng Trương Thái ôm theo cặp bước vào. Cả được cả lớp nhìn đến với hơn 40 đôi mắt, Thiên Tích đối diện vô số ánh mặt nhìn tới không có bỡ ngỡ cũng không ngại sắc mặt bình tĩnh hướng Giáo viên chủ nhiệm cúi chào một cái rồi đi về phía bằng đầu gốc cạnh tường ngồi xuống.

Thiên Tích dù sao hắn cũng đã từng vô thượng tiên đế được biết bao nhiêu con mắt từ vạn chúng sinh linh chú mục tới. Hiện đám ở lớp chỉ bằng vào đám con nít ranh ánh mắt làm sao có thể làm hắn ngại cho được.

Hắn thì thế nhưng Trương Thái thì không, đây là lần đầu hắn vô lớp trể bị bạn bè chú mục đến trên thân nên cảm thấy ê ngại cùng chút xấu hổ, Trương Thái giọng lắp bắp vội hướng thầy giáo nói :

"Em... em ... chào thầy, em... em... xin lỗi vì ...vì đã tới lớp muộn."

Nghe được giọng nói lắp bắp, ngại ngùng của Trương Thái thì thầy giáo và cả lớp đều cười rang một trận, thầy giáo nở ra nụ cười nói :"được rồi, em mau về chổ ngồi đi bài học sắp bắt đầu rồi."

"Vâng" một tiếng Trương Thái nhanh nhẩu trở về chổ bàn của mình là sau lưng Thiên Tích nhanh nhẩu ngồi xuống sau đó gương mặt nghiêm túc hướng thầy giáo nhìn lên một bộ dạng châm chú của 'một đứa con ngoan trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ' đang ngồi nghe giảng bài.

(Phần này viết vui vì mình mới ngu dại đưa xe cho thằng bạn nó chở, giờ vẫn còn sợ.)

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.