Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1843 chữ

Thiên Tích nhìn tới chén thuốc đen thui, trên mặt chén còn trôi nổi một số khó nhìn đồ vật, với lại mùi cực kỳ kinh khủng.

Hắn thật sự không muốn uống.

Tiểu cô nương đứng nhìn hắn, hai mắt to tròn chớp chớp liên tục, tỏa vẻ mong chờ.

Nhưng tiểu cô nương người ta đã cất công sắc thuốc, nấu đem tới cho uống chẳng lại không uống, nếu không uống thì phụ lòng tốt của người ta.

Còn nếu có uống thì ... có chút kinh khủng.

"Thuốc này mùi vị có lẻ khó ngửi, nhưng hiệu quả rất tốt . Người ta thường hay nói thuốc đắng dã tật, nên công tử chịu khó một chút."

Vừa nói, tiểu cô nương vừa trực tiếp dùng thìa đút từng muỗng thuốc vào miệng Thiên Tích.

Nước thuốc vừa vào miệng, một cổ kinh khủng vị quét ngang toàn bộ vị giác.

Thật kinh khủng !

"Công tử thấy thế nào ?"

Tiểu cô nương nở nụ cười duyên đối Thiên Tích nói.

Thiên Tích sắc mặt có chút khó coi, miễn cưỡng cười đáp :"không sao rất tốt, không có vấn đề !"

Tiểu cô nương lộ ra sự vui vẻ nói :"thế thì tốt quá, công tử dùng nhiều một chút nhanh chóng khỏe lại."

Nói xong, tiểu cô nương liền liên tục dùng thìa đưa từng muỗng nước thuốc vào miệng hắn.

Cổ vị đạo kinh khủng liên tục tấn công vị giác của hắn, các cơ quan vị giác hiện tại đều đã tê dại.

Nhưng mà trong lúc dùng thuốc hắn cảm nhận được rất nhiều vị thuốc dân gian quen thuộc.

Mà đa số chúng đều là những dược vị điều trị thương tổn, tăng cường hoạt huyết,. . .rất tốt với Thiên Tích hiện tại.

Uống xong thuốc, hắn nằm chèo queo như thằng chết trôi, mặc dù thuốc này đại bổ nhưng vị đạo của nó thật kinh khủng.

"Công tử nghĩ ngơi tốt, Ngữ nhi còn có chuyện phải làm, không phiền công tử nghĩ ngơi!"

Tiểu cô nương thu dọn chén cùng siu thuốc về sau, đối với Thiên Tích nói một cái rồi ra ngoài.

Kẹt !

Cánh cửa vừa khép lại thời điểm, một đạo thân ảnh cổ quái dần dần xuất hiện.

Đạo thân ảnh này xuất hiện thời điểm, phát ra một cổ khí tức cực kỳ đáng sợ, tự như hoang cổ yêu thú hiện thế.

Cảm nhận được đáng sợ yêu lực từ thân ảnh kia, Thiên Tích lông tóc điều dựng đứng cả lên, hô hấp có chút nghẹn lại, thân thể gánh chịu áp lực tựa như nghìn vạn cân đè lên.

Lúc này, đạo thân ảnh đó từ từ hiện ra trước mặt Thiên Tích.

Một ông lão râu tóc muối tiêu, tuổi cũng chừng bảy tuần, thân mặc một bộ đồ bà ba, tóc búi cao sau đầu, trên lưng mang một cái hồ lô lớn màu đen, nhìn rất quỷ dị.

Nhìn tới ông lão quái dị vừa xuất hiện, trên thân phát ra nồng đậm yêu khí, hai mắt lóe lên hồng quang nhìn tới Thiên Tích, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Ông lão trước mặt Thiên Tích, thân phát ra yêu khí, chắc chắn là một cái đại yêu quái rồi. Mà yêu thú tu luyện so với con người khó khăn một chút, nên tu luyện đến trình độ có thể hóa hình chí ích là phân thần trình độ.

Thiên Tích khuôn mặt kiêng định nhìn tới ông lão, nhưng mồ hôi đã chảy ròng, hắn muốn lập tức chạy ngay. Đối mặt với một cái đại yêu cấp độ phân thần hoặc phía trên, ngay lúc này là chuyện không thể.

Nhưng thân thể hiện tại còn đang bị thương băng bó khắp người thì chạy thế nào được. Bỏ mặc cho số phận, Thiên Tích vẫn im lìm nằm đó nhìn ông lão trong lòng không khỏi lo sợ.

Ông lão nhe ra đôi răng nanh bén nhọn, hướng Thiên Tích đi tới.

Thiên Tích trong lòng bạo rạp, hoảng !

Hắn là muốn tới ăn thịt ta a.

Đi đến kế người Thiên Tích, ông lão lúc này một tay vỗ lên người hắn mấy cái cười nói :" không tồi, đối mặt với lão phu mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh."

Nghe được ông lão lời nói, Thiên Tích mặt có chút ngốc.

Cmn, hóa ra nãy giờ là đùa giỡn, làm ta sợ hết hồn, còn có chút sót đây.

Cạch !

Lúc này một tiếng vang thanh thúy phát ra, từ phía sau ông lão.

Một đạo thân ảnh khác xuất hiện, tiếp đó lại thêm một đạo thân ảnh hiện ra, lại thêm một cái nữa, hơn nữa điều mang trên thân nồng đậm yêu lực.

Ta đi, lại xuất hiện thêm ba cái đại yêu.

Một lúc xuất hiện thêm ba người phân biệt là hai bà lão cùng một ông lão, đây có lẻ là lúc trước trong miệng tiểu cô nương người.

Cùng lúc đối mặt với bốn cái đại yêu, Thiên Tích lúc này nhịp tim đập so trước nhanh.

Không biết họ sẽ đối với mình làm gì ?

Bốp !

Lúc này, phía sau một cái tóc thả ngang lưng, gương mặt phúc hậu bà lão đối với đeo hồ lô ông lão, đánh thật mạnh vào đầu một cái.

Gương mặt có chút không vui nói :"ta để ông vào là thăm hỏi thằng bé, thế nào mà ông lại hù nó hoảng sợ thành bộ dáng như vầy?"

"Ta chẳng qua đùa giỡn một tý."

Ông lão gãi gãi đầu cười nói :"ai ngờ thằng nhóc này lại không những không sợ, mà còn bình tĩnh nhìn ta nữa là đằng khác."

"Có quỷ mới tin ngươi a." Bà lão khuôn mặt chán ghét đáp.

Hai người thế là chuyển sang giai đoạn cải vả, không ai nhường ai... nhưng đa phần bà lão ăn.

Một người khác trong bốn người họ lại tiến tới gần Thiên Tích chào hỏi nói :"anh bạn nhỏ, ngươi không sao chứ, đã ổn hơn chưa."

"Đa tạ, ta không sao." Thiên Tích cứng ngắc lời nói đáp lại.

"Không sao vậy thì tốt!" Bà lão cười đáp.

Người vừa hỏi lúc nãy cũng là một bà lão, tay cầm quải trượng, quần áo kỳ lạ khá giống người Nhật, đầu tóc búi cao, gương mặt phúc hậu.

Cuối cùng là một ông lão bị què một chân, khuôn mặt chữ điền, dưới cằm có chồm râu dê. Hắn cũng tiến tới gần Thiên Tích, một tay đặt lên người Thiên Tích một tay cầm gậy chống đỡ.

Hắn giống như đang dò xét Thiên Tích.

Ông lão cuối cùng này, yêu khí tỏa ra không hề yếu kém so với mấy người kia.

"Tốt!" Què chân ông lão sau khi dò xét thì rút tay về, mặt biểu lộ có chút kinh ngạc nói :"không nghĩ, ngươi còn nhỏ như vậy đã đạt đại chiến sư thực lực. Đúng là hậu sinh khả úy."

"Chẳng qua chỉ là một chút tiểu công phu mà thôi!" Thiên Tích trầm lặng nhìn ông lão què chân nói :"so với bốn vị tiền bối đây thật sự không đáng nhắc tới."

"Tuổi trẻ khiêm tốn a!" Ông lão đeo hồ lô đang cãi nhau với bà lão tóc dài cũng chen vào nói.

"Ta có chuyện muốn thỉnh giáo các vị tiền bối đây!" Thiên Tích biểu lộ gương mặt nghi hoặc hướng bốn người nói :"nơi đây là nơi nào? Bốn vị đây là ai ? Bốn vị có thể hay không giúp ta mau chống phục hồi?"

"Nơi đây sao ?" Ông lão què hướng Thiên Tích giải thích :"nơi đây là điểm cuối cùng của Hắc Hoang sơn lâm, chúng ta là bốn cái thủ hộ nơi này."

Ông lão đeo hồ lô cũng hướng Thiên Tích nói :"đúng, chúng ta có thể giúp ngươi nhanh chóng phục hồi, nhưng vì sao chúng ta phải giúp?"

Thiên Tích khuôn mặt biểu lộ có chút khó coi, chỉ là mới gặp nhau lần đầu, chưa quen biết, không thân thích.

Thì lấy lý do gì để yêu cầu người ta giúp đỡ.

"Bỏ qua chuyện đó đi !" Ông lão đeo hồ lô lại hướng Thiên Tích hỏi :"ngươi thấy Ngữ nhi nhà chúng ta như thế nào ?"

"Đúng ngươi thấy con bé như thế nào?"

Cả bốn người nhao nháo hướng Thiên Tích hỏi, trên mặt biểu lộ sự mong chờ.

Đối với bốn người cùng hỏi, Thiên Tích có chút trầm mặt suy tư, tựa như có điều gì đó khó nói.

"Nhanh nói đi, ngươi thấy con bé thế nào?"

Bốn người nóng vội hướng Thiên Tích hối thúc.

Hắn biểu lộ bất đắc dỉ trả lời :"theo ta thấy, Ngữ nhi cô nương là một cô gái hiền lành, tốt bụng, thông minh lanh lợi, hơn nữa lại xinh đẹp tài giỏi. Khí chất hơn người khó người sánh bằng!"

Thiên Tích một hơi nói ra, hắn lựa chọn một số từ ngữ tốt để nói về tiểu cô nương.

"Vậy ngươi có thích con bé hay không?" Ông lão đeo hồ lô lại tiếp tục hỏi.

Bốn người vẫn lộ vẻ mặt mong chờ, hướng Thiên Tích nhìn say đắm.

"Một cô nương thuần khiết như Ngữ nhi cô nương, thật sự không dám suy nghĩ tới!" Thiên Tích ấp úp đáp.

Ông lão đeo hồ lô khuôn mặt lại biểu lộ bực tức nói :"ta là hỏi ngươi có thích hay không, chứ không phải hỏi ngươi có xứng hay không xứng.

Rốt cuộc ngươi có thích hay là không?"

Ông lão đeo hồ lô khí thế hùng hồn, hướng Thiên Tích hạ xuống uy áp.

Bà lão tóc dài lần này giựt lấy quải trượng của bà lão kia, hướng ông lão đeo hồ lô đập mạnh phát vào đầu.

Bốp !

Một tiếng thanh thúy bạo vang, bà lão tóc dài khuôn mặt giận dữ nói :"ta đã bảo ngươi, thôi ngay việc phóng thích khí lực đi có nghe không?"

"Ta chỉ đùa giỡn, đùa giỡn!" Ông lão đeo hồ lô gãi gãi đầu, cười ngượng nói.

Đại yêu lực lượng nhanh chóng thu hồi.

Cảm nhận đại lực lượng uy áp biến mất, Thiên Tích thở phào nhẹ nhỏm, hương bốn người nói :"lần đầu, ta gặp Ngữ nhi cô nương đã sinh ra cảm giác cực kỳ yêu thích a."

Hắn đây là nói thật!

Từ lần đầu gặp đã sinh ra rung động, khắc sâu vào tâm trí hắn.

Bốn người đối với Thiên Tích nở ra nụ cười sáng lạng, ông lão đeo hồ lô lại nói :"vậy ta để ngươi cùng con bé kết thành đôi thế nào?"

--------------------

Mấy đạo hữu, mùng 2 tết vui vẻ, nhậu ít thôi kẻo bị mất oan mấy ngàn vạn linh thạch.

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.