Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2276 chữ

Thời gian như nước chảy, chảy siết không lưu tình, nó trong chớp mắt đã qua, qua rất nhanh.

Mới nghĩ tết đó mà giờ... à nhầm.

Đã hơn mười hai ngày, thời gian trôi qua thật nhanh, kể từ lúc Thiên Tích được Vân Ngữ cứu từ đống đổ nát đem về.

Mười hai ngày thời gian này mà nói, đối với Thiên Tích thật không yên bình. Hằng ngày cứ nằm trên giường bệnh không được cử động gân cốt, đã vậy còn phải ném cái thứ thuốc cùng món ăn kinh dị mỗi bữa.

Thật so với địa ngục còn kém một tý.

Cơ hồ mỗi ngày, nếu không phải là uống thuốc cùng ăn cơm thì cũng là bị ông lão đeo hồ lô quấn lấy không buôn.

Suốt ngày cứ lãi nhải 'có thích Ngữ nhi nhà ta hay không?', thật làm hắn cực buồn bực.

Buồn bực lại làm được gì, ai bảo người ta là một cái có thể so với phân thần hay hợp thể kỳ tồn.

Thân thể thương tích nằm một chổ, dù có thể cử động cũng đánh không lại.

Bên cạnh sự chăm sóc đặc biệt của ông lão đeo hồ lô, là sự nhiệt tình chữa trị của ông lão què.

Ông lão què hằng ngày, cứ đến đúng ngọ(12h trưa) là tự thân đến phòng hắn, còn mang theo cả đống dược tài đến, muốn giúp hắn nhanh chống phục hồi.

Mười hai ngày qua, hắn cũng siêng năng nạp khí vào thể để nhanh chống phục hồi, phối với dược liệu mà ông lão què cho ăn chỉ ngắn ngủi chín ngày đã có thể cử động được tay, xương cốt cũng nhanh liền.

Chí ít theo tuyến độ này, thì một hai hôm nữa sẽ hoàn toàn bình phục.

. . .

Mười hai ngày này, Thiên Tích tiếp xúc với năm người cơ hồ, rất nhiều. Tiếp xúc riết thành quen, cả năm người họ tựa hồ coi Thiên Tích trở thành người một nhà.

Bên cạnh đó hắn cùng Vân Ngữ tiếp xúc, nhiều thành quen thuộc, nói chuyện riết mà tăng thêm cảm tình.

Theo bà lão quải trượng, thì cô nàng Vân Ngữ này cũng rất khổ, từ nhỏ đã cô nhi.

Mới hạ sinh đã bị vứt bỏ vào rừng làm mồi cho thú hoang, nhưng may thay 'ông trời có đức hiếu sinh' nên không để nàng chết.

Vân Ngữ được một con gấu nâu cứu giúp, mang về tổ chăm sóc như con nó.

Mãi đến khi cô nàng được hơn một tuổi, trong một lần đi tuần sát thung lũng, ông lão đeo hồ lô mới bắt gặp được nàng, rồi đem nàng về nuôi.

Do tìm thấy nàng trong vân vụ sương mù, nên lấy họ cho nàng một chữ Vân, mà mãi đến bốn tuổi nàng mới bập bẹ nói chuyện được, nên họ mới cho nàng thêm chữ Ngữ.

Kể từ lúc Vân Ngữ có thể nói chuyện, thì dường như trí tuệ của nàng cũng mở mang rất nhiều. Nói gì nhớ đó, nói gì hiểu đó, nên cả bốn người họ quyết định đem chính họ kiến thức, y bát truyền thụ cho Vân Ngữ.

Đã hơn mười một năm qua, kể từ lúc nhặt được cái tiểu nha đầu, hiện tại nàng đã hơn mười hai tuổi hơn cùng Thiên Tích một dạng.

Nàng hiện tại, đối với y học cực thâm sâu là do ông lão què chỉ dậy. Bên cạnh đó đối với võ đạo, nấu ăn thì bỏ đi, khốn chế tinh thần tựa hồ cũng rất mạnh.

Oanh !

Phía dưới vực, một tảng đá lớn nào đó cách khu nhà ở không xa. Một cổ cuồn cuộn yêu lực bạo phát, trực tiếp đem toàn bộ thung lũng phía dưới bao trùm.

Cổ lực lượng này, mạnh mẽ làm cho chúng yêu ma yêu thú tâm thần hoảng sợ, run rẩy không thôi.

Cảm nhận đến cuồng cuộng khủng khiếp mà không dứt yêu lực, đang ngồi tán chuyện trong phòng. Bốn cái lão yêu lúc này, tâm thần có chút run động đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Ông lão đeo hồ lô, khuôn mặt tối đen nói :"cổ khí lực này, nhất định là hắn!"

Thiên Tích cũng cảm nhận đến cổ này yêu lực bộc phát, quả thật quá khiếp, hoàn toàn có thể so với hợp thể kỳ lực lượng.

Cmn, kể từ khi trọng sinh đến nay, Thiên Tích hắn quả thực gặp qua vô số chuyện khủng khiếp.

Lúc đầu là chiến hoàng Thế Tôn có thể so với hợp thể kỳ tồn tại, sau đó lại gặp được mấy cái kim đan kỳ yêu thú, hiện tại đang sống chung với mấy cái đại yêu phân thần kỳ, mà giờ đây phía bên ngoài lại có một cái đại yêu bộc phát khí lực có thể so với hợp thể kỳ tồn tại...

Mới đến thế giới này không lâu vậy mà tao ngộ nhiều như vậy đại năng. Không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.

. . .

Phía bên ngoài.

Ông lão đeo hồ lô sắc mặt âm trầm, đôi mắt hiển lộ cực kỳ hung ác, nhìn vào làm người ta phát lạnh, tựa như thâm uyên ma thần.

Bịch bịch...!

Từng bước từng bước chân nặng nề, như muốn phá vỡ đại địa của bà lão cầm quải trượng lúc. Bà ta lúc này tựa như ông lão đeo hồ lô một dạng, âm trầm lộ lên dầy đặc sát cơ.

Mà không chỉ riêng hai người họ mà cả bốn người nhìn tựa như nhau. Âm trầm lãnh khốc, tựa hồ gặp phải sát tinh.

Họ bổng dừng lại, một lần nữa bốn cổ khí tức có thể so sánh với đỉnh cấp phân thần kỳ lại nổ lên. Khinh khủng yêu lực cùng sát cơ bạo phát, hoàn toàn đem cả trên dưới cái thung lũng phong tỏa.

Ông lão đeo hồ lô, lộ ra đôi nanh bén nhọn căn sâu vào môi, hồng huyết tinh quang từ đôi mắt bắn ra, giọng điệu tà ác nói :"là ngươi, Biên Bức Lĩnh Chủ ... à không hiện tại phải gọi là Biên Bức Ma Vương nhỉ."

"Khặc!"

Một tiếng cười quái rở bổng vang lên, trước mặt bốn người họ lúc này xuất hiện một tên cao to nam tử.

Thân cao ước chừng ba mét, thân mặc một bộ trường bào đổ như huyết có pha lẫn một số họa tiết màu đen, tay cầm một thanh đao lớn có chạm khắc hình rồng tựa như yểm nguyệt đao của Quan Trường. Khuôn tuấn tú khí độ bất phàm, ở giữa trán có thêm sự hiện diện của một cái sừng đen xoắn to lớn, kèm với đầu tóc đỏ tươi.

Hắn lăng không ngạo nghễ mà đứng, nhìn xuống phía dưới bốn người với nụ cười khinh bỉ.

"Khặc khặc, đường đường là yêu tộc bốn cái lĩnh chủ cấp yêu ma, thế mà lại mai danh ẩn tích ở đây nhiều năm như vậy. . ."

Một đạo âm thanh vô tình, từ trên không trung giáng xuống, âm thanh khuếch tán tựa như muốn để cho mảnh vực này sụp đổ.

Đang lúc nói chuyện, hắn thần thức phóng thích bốn phía xung quanh, dường như cảm nhận được gì đó lại nở lên nụ tà tiếu nói :"đã bốn cái thân già lo còn chưa xong, thế mà còn cưu mang hai cái nhân loại, thật là làm người ta cười không thôi..."

"Đem bốn cái yêu khí đưa cho ta! Nếu không hôm nay, ngay tại chổ này, chính là bốn cái lão già các người, táng cốt chi địa."

Bà lão tóc xã dài hững hờ, nghe được giọng quát lạnh từ trên cao vang vọng trên dưới vực nhỏ, lộ ra nụ cười mỉa mai, sau đó lại cười to lên nói :

"Ha ha, đến, đến, để xem nơi đây là nơi táng cốt ai, bà lão ta cũng muốn xem thử."

Lúc này cả bốn người, lộ ra tà ác cuồng tiếu bộ dáng bước lên.

Ông lão đeo hồ lô đã bạo đi áo, thân hình khô cằn cứng cỏi lộ ra, trên thân hình lão xuất hiện vô số màu đen phù văn, mỗi đạo phù văn phía trên đều bạo lộ ra khủng khiếp hoang cổ chi khí.

Không chỉ riêng ông lão đeo hồ lô bạo ra phù văn khí tức, mà ba người còn lại cũng vậy, bọn họ cũng lộ ra riêng mình phù văn, phân biệt các điểm là mặt, lưng cùng hai tay.

Ông lão què chân, lúc này đưa lên hai cánh tay dầy đặc hoang cổ khí tức phù văn, phù văn bên trên chuyển động, hai cánh tay lập tức biến đổi.

Một đôi tay, thô ráp sần sùi tựa như cánh tay cự ngạn(ngạn là con cá sấu) xuất hiện, ông lão què chân lăng không mà lên.

Ầm!

Khủng bố yêu khí từ đôi cự ngạn chi thủ đánh tới nam tử áo đỏ.

Cú đánh này tựa như muốn đem toàn bộ mảnh vực này phá hủy.

Dùng tay tiếp đòn, áo đỏ nam tử lúc này, trên miệng lộ ra nụ cười khinh bỉ, nói :"chỉ nhiêu đây sức sao?"

Xoạt!

Tay nam tử áo đỏ chuyển động, đem đại đao từ bên hông lấy ra, hắn nói :"đây chính là năm xưa, ta từ bên trong yêu ma trang đoạt tới, ma long đao.

Hôm nay, để ta dùng máu của bốn cái lão già các ngươi tế thanh đao này."

Ma long đao vừa ra !

Trong thiên địa bât đầu loạn, trên bầu trời có vô số âm lôi vang vọng, sau đó lôi vụ hạ xuống, bá đạo khủng khiếp lôi điện gần như muốn sang bằng phương này.

Đại địa bắt đầu sụp đổ, rừng cây bắt đầu lụi tàn, từng mảnh từng mảnh bắt đầu đổ sụp xuống...

Nhìn thấy một màn hủy thiên diệt địa kia, ông lão đeo hồ lô khuôn mặt già nua, vẫn như trước âm trầm, nhưng trong lòng đã bắt đầu không yên.

Ông lão đeo hồ lô hướng bà lão cầm quải trượng nói :"Mộc nhi, bà là người có tốc độ nhanh nhất ở nơi này, mau đem hai đứa nhỏ rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt."

"Đúng, đi đi, mang hai đứa nhỏ rời đi, nơi này có ba người chúng ta thủ vững rồi." Bà lão tóc dài cũng đối bà lão cầm quải trượng nói.

"Nhưng..." bà lão cầm quải trượng định nói gì đó, sau đó bị ông lão đeo hồ lô cắt ngang nói :"không nhưng nhị gì cả, đi nhanh lên."

"Tốt!" Nhìn thấy ông lão đeo hồ lô sắc mặt khiên định, bà lão cầm quải trượng cũng không chần chờ nhanh chống hướng Thiên Tích cùng Vân Ngữ trong nhà lao đi.

Đang giao chiến với ông lão què, nam tử áo đỏ bắt gặp bà lão cầm quải trượng hướng ngôi nhà đất chạy đi, hân nở nụ cười lạnh nói :"muốn đem hai tên nhân loại rời đi nơi này sao? Không dễ vậy đâu!"

Nói xong, hắn nhanh một điểm hướng bà lão cầm quải trượng, phóng tới.

"Muốn bât được nàng, ngươi phải qua được ải của ta."

Cả người đen nghịt phù văn, ông lão đeo hồ lồ phóng tới nam tử đó trước mặt.

"Đúng, muốn bắt được nàng cùng hai đứa nhỏ, ngươi phải qua ải của chúng ta!" Hai người còn lại cũng nhanh phóng tới bao vây nam tử áo đỏ.

Ông!

Lúc này, những phù văn trên người họ bắt đầu phát sáng chói lóa, quang mang tỏa sáng về sau, cả ba người già yếu thân thể giờ khắc này như trẻ lại, thân thể bắp thịt bành trướng lên.

Ngắn ngủi, chỉ có vài giây, hai tôn cự nhân cùng một tôn nữ ma xuất hiện, ba người bọn họ sừng sững đứng giữa thiên địa.

Cả ba người bạo phát ra bên ngoài cuồng cuộng yêu lực, tàn phá bừa bãi bốn phía.

Bà lão tóc dài lúc này, tựa như ma nữ, xinh đẹp lạnh lùng, lãnh khốc tàn độc, tay bà cầm một chuôi xích sắc màu xám, hướng nam tử áo đỏ ném tới.

Chuôi xích này, gọi là khóa hồn xích, chỉ cần phía dưới thần cấp bậc, không có một linh hồn nào mà nó không thể khóa được.

Ông lão què chân, lần nữa hiện lên vĩ đại đôi ngạn thủ, liên tục công kích nam tử áo đỏ.

Còn về phần ông lão đeo hồ lô, hắn đã đem hồ lô ném lên không trung, trên không hồ lô lập tức hiển hóa thành một con khổng lồ cự thú tiến đến cùng một chổ tấn công nam tử áo đỏ. (Cái hồ lô này tựa như quỷ hồ lô của shuten douji ấy.)

Hắn ngửa đầu hướng nam tử áo đỏ nộ hóng, âm ba vang vọng tàn phá khắp nơi, sau đó một con mắt từ giữa thương khung xuất hiện, một tia sáng màu tím mang tử vong cùng năng lượng hủy diệt bắn vào nam tử áo đỏ.

Nó tựa như vô tận hải dương mà đánh lên người nam tử áo đỏ.

Rầm rầm!

Toàn bộ mảnh vực này, tại thời khắc này, toàn bộ sụp đổ!

----------

hết tết rồi sad ghê. lại phải quay lại vớt công việc rồi.

Bạn đang đọc Tu Chân Tại Ma Pháp Giới sáng tác bởi ĐậuHủKhoCà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐậuHủKhoCà
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.