Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị đại thúc rất kỳ lạ

Tiểu thuyết gốc · 1488 chữ

Màn trình diễn ấn tượng của chưởng môn Võ Vô Địch khiến toàn bộ đệ tử kinh ngạc.

Đơn giản là từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lần đầu tiên họ nhìn thấy một chiếc thuyền khổng lồ lại có thể trôi lơ lửng trên không trung.

Điều kỳ diệu này, quả nhiên chỉ có ở môn phái Tiểu Kiếm Có Độc. Lựa chọn bọn họ đã đúng.

Vị thiếu niên chưởng môn Võ Vô Địch không hề hỏi lý do, đánh giá con người bọn họ vì đã lựa chọn gia nhập một môn phái có triển vọng hơn.

Đây chính là điểm khiến nhiều người nể phục.

Không phải bất kỳ ai rời khỏi môn phái trước đó, tìm một môn phái lớn mạnh hơn làm chỗ dựa chính là phản đồ.

Về bản chất, chưởng môn Võ Vô Địch cũng có một lời phát biểu.

Điểm đến con người chính là tìm đến đỉnh cao của võ đạo, tìm kiếm con đường mạnh hơn không thẹn với lòng thì cứ dứt khoát theo đuổi. Nếu không, võ tâm sẽ dần mai một, dậm chân tại chỗ.

Những thứ chưởng môn Võ Vô Địch nói ra, đều chính là chân lý, tầm nhìn mới đối với những đệ tử mới gia nhập.

Đó chính là tâm tư, cách nghĩ của đệ tử mới gia nhập đối với Võ Vô Địch.

Về phần Võ Vô Địch, bản thân hắn không thể nói việc tuyển chọn đệ tử chỉ là nhiệm vụ.

Đương nhiên phải dùng từ ngữ hoa mỹ diễn tả sẽ khiến tâm tư đệ tử hướng về môn phái nhiều hơn.

Sau màn diễn thuyết, tuyển chọn, phô diễn khoa trương các loại.

Võ Vô Địch bắt đầu vào kho đồ, kích hoạt vật phẩm Cổng Dịch Chuyển.

Võ Vô Địch một lần nữa được nhìn toàn cảnh Vân Tiêu Sơn từ bên ngoài không gian, mọi thứ trong tầm mắt đều thu nhỏ lại.

Ở diện mạo này, Vân Tiêu Sơn có hình thù giống như một con rồng có chín đầu, cảnh tượng có phần hùng vĩ.

Hệ thống rà soát, rồi đánh dấu địa điểm đặt Cổng Dịch Chuyển ngay tại mỏ khoáng đã bỏ hoang ở Vân Tiêu Sơn.

Mỏ khoáng này bị bỏ hoang là vì tổ phụ Võ Vô Địch từng đào được một khối đá có hình thù sần sùi màu đen. Vì không có tác dụng gì cho nên gọi là mỏ khoáng nhưng đã bị bỏ hoang sau một lần đào khoáng duy nhất.

Hệ thống đánh dấu tại đây, đương nhiên là vì phía dưới khu vực mỏ khoáng có năng lượng.

Võ Vô Địch nhanh chóng phóng lên lưng Tật Phong Lang, di chuyển đến điểm được đánh dấu.

Nơi này, chung quanh được được bao phủ bởi một hàng rào sắt thép, mục đích cấm ngoại nhân đi vào.

Dù bản thân tổ phụ Võ Vô Địch không biết loại đá màu đen có công dụng gì nhưng khoáng vật chắc chắn là có cách sử dụng. Chẳng qua là không có người nào biết cách dùng mà thôi.

Mười lăm phút sau.

Võ Vô Địch phóng xuống lưng Tật Phong Lang rồi đi đến một vách đá gần lối vào mỏ khoáng.

Võ Vô Địch liền kích hoạt vật phẩm Cổng Dịch Chuyển.

Tại khoảng không trước mặt tức thì xuất hiện một vòng xoáy màu đen tương tự như ở Lang Nha Trại.

Võ Vô Địch quan sát trạng thái Cổng Dịch Chuyển một hồi liền dùng một tay xuyên qua cánh cổng.

Sau khi phát hiện không có gì xảy ra mới bước một bước, xuyên qua Cổng Dịch Chuyển.

Cảm giác đi xuyên qua cánh Cổng Dịch Chuyển giống như bước qua một bức màn, đồng thời mang đến một loại cảm giác choáng váng đầu óc.

Khi bước qua bức màn, chính là bước qua từ cánh Cổng Dịch Chuyển ở Lang Nha Trại.

Hoàn cảnh xung quanh đúng là ở Lang Nha Trại.

“Thật sự có thể dịch chuyển đến Lang Nha Trại!”

“Trợ Giúp?”

[Thiếp thân đây!]

“Mất bao lâu để dịch chuyển từ Vân Tiêu Sơn đến La Tràng Sơn?”

[Chủ nhân mất 10 giây, dịch chuyển từ Vân Tiêu Sơn đến La Tràng Sơn]

Quả nhiên là chỉ tốn 10 giây!

Khi bước qua cánh cổng dịch chuyển, khi đó thời gian như ngưng động lại. Cho nên không thể nhẩm tính được! Nếu không có cách tính toán, nếu bản thân nói mất một canh giờ tức là một canh giờ, một ngày tức là một ngày… Rất may mắn, chỉ tốn 10 giây mà thôi.

Võ Vô Địch còn đang bâng khuâng tính nhẩm thì từ phía cánh cổng bước ra một thân ảnh. Thân ảnh này là một nam nhân có diện mạo ngoài bốn mươi, gương mặt tương đối khôi ngô, với một chút râu ria trên gương mặt.

Từ ngoại hình cho đến cốt cách hoàn toàn là một nam nhân bình thường không luyện võ.

Dù vậy, Võ Vô Địch dùng Đôi Mắt Diễn quét một lần.

[Tính danh: Võ Kiếm Minh]

[Tuổi: ???]

[Sinh Mệnh: ?/?]

Cấp bậc: ???]

[Nguyên quán: ???]

[Tiểu sử: ???]

Nam nhân đối diện thoáng mỉm cười, rồi nhắm mắt lại.

Võ Vô Địch cảm giác như hoa mắt liền quét lại một lần.

[Tính danh: Võ Kiếm Minh]

[Tuổi: 499]

[Sinh Mệnh: 100???/100???]

[Cấp bậc: ???]

[Nguyên quán: ???]

[Tiểu sử: ???]

Hệ thống mà cũng phát sinh lỗi sao?

Võ Vô Địch nhìn thông tin mà hệ thống quét, đa phần đều là dấu hỏi.

Môn phái Tiểu Kiếm Có Độc từ khi nào lại xuất hiện một nam nhân lạ mặt như vậy.

Đối phương là Võ Kiếm Minh.

“Võ Kiếm Minh?”

Nam nhân đối diện nghe Võ Vô Địch gọi đúng tên mình liền sửng sốt, mở to mắt ra kinh ngạc.

“Võ chưởng môn quả nhiên không tầm thường nha!”

“Xin tự giới thiệu… tại hạ chính là vị đại thúc bị chưởng môn từ chối thu nhận…”

Võ Vô Địch cười thầm.

Thông tin đều là dấu chấm hỏi, làm sao mà hệ thống duyệt được.

Một điều nữa là người bình thường có thể sống đến 499 tuổi sao.

Võ Kiếm Minh nhìn dáo dác, tò mò hỏi.

“Đây là nơi nào?”

Võ Vô Địch trố mắt nhìn vị đại thúc Võ Kiếm Minh.

Đại thúc không biết mà còn dám đi vào Cổng Dịch Chuyển. Không phải đầu óc có bệnh sao.

Ngoài mặt, Võ Vô Địch vẫn từ tốn trả lời.

“Đây là Lang Nha Trại, La Tràng Sơn!”

Võ Kiếm Minh làm bộ dáng không thể tin được thốt lên.

“Không phải khoảng cách hơn một ngàn dặm sao? Chỉ một bước liền vượt qua ngàn dặm. Cái này con người làm được sao?”

Võ Vô Địch thua rồi, vị đại thúc này không biết vì sao nhảy vào, rồi tự mình diễn.

“Đại thúc, thúc chính là muốn gây sự sao?”

Võ Kiếm Minh xua tay liên tục, rồi làm cử chỉ vô tội.

“Ta chỉ muốn gia nhập môn phái, quét sân thôi. Không ngờ, lại bị từ chối. Đúng là người tầm thường, du thủ du thực như ta số khổ. Muốn có công việc an nhàn, sinh sống qua ngày cũng khó khăn…”

“Đại thúc, thúc đừng diễn nữa…”

Võ Kiếm Minh thật sự vô tội, thề thốt nói.

“Ta thật sự muốn gia nhập, làm một cái nam nhân tự cường, quét sân thôi. Chỉ cầu một ngày hai bữa ăn…”

Võ Vô Địch thở dài.

“Trợ Giúp?”

[Thiếp thân đây]

“Đánh giá đối phương, xem xét xem có vị trí nào phù hợp không?”

[Người này lai lịch bất minh, cho nên hệ thống đề nghị không thu nhận. Chủ nhân tự mình đề phòng…]

Ngay cả hệ thống còn không thu nhận, ta lấy tư cách gì thu nhận vị đại thúc này.

Có điều, sau một hồi cân nhắc, Võ Vô Địch hướng Võ Kiếm Minh đồng ý.

“Nếu đại thúc muốn cơm ngày hai bữa cũng được. Quét sân thì khỏi đi, đó là nhiệm vụ của đệ tử kiếm kinh nghiệm. Đại thúc làm người gác cổng môn phái đi…”

Võ Kiếm Minh nghe xong, vẻ mặt tức thì vui vẻ.

“Vậy chừng nào có thể ăn cơm đây, ta đói mười ngày nay rồi…”

Võ Vô Địch thua rồi, đối phương thật sự muốn cơm.

“Đại thúc cứ đi gặp đệ tử Bùi Thiên Bách, nói ta sắp xếp vị trí gác cổng là được. Cơm thì đến nhà ăn, thoải mái ăn uống”

Võ Kiếm Minh thích thú, tức thì rời đi. Thân ảnh nhanh chóng biến mất sau cánh Cổng Dịch Chuyển.

Võ Vô Địch hài lòng, rồi theo sau vị đại thúc trở về môn phái.

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.