Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Danh khí môn phái thăng cao

Tiểu thuyết gốc · 1746 chữ

Câu chuyện môn phái Tiểu Kiếm Có Độc trong một ngày thu nhận một vạn 5000 đệ tử lan truyền khắp nơi.

Trong giang hồ, tên tuổi môn phái Tiểu Kiếm Có Độc bỗng chốc trở nên cực kỳ nổi tiếng.

“Danh tự Đệ Nhất Môn Phái đúng là có sức ảnh hưởng cực mạnh, người đến gia nhập môn phái càng lúc càng nhiều…”

“Có một điều là chưởng mônVõ Vô Địch không hề từ chối mà ai đến đều tiếp nhận”

“Nghe người không được nhận nói lại, không phải ai cũng được thu nhận mà phải có cơ duyên với môn phái mới được tiếp nhận”

“Theo như tin tức tình báo tại hạ mua được ở Hải Thượng Tông Khách thì trước khi đến bái nhập môn phái của Võ chưởng môn thì tuyệt đối phải dứt khoát với môn phái cũ, hoặc không có gia nhập thế lực nào. Bản thân như một người mới thì mới được tiếp nhận…”

“Ngày hôm trước, ta đến môn phái Tiểu Kiếm Có Độc tham gia tuyển chọn. Ta tình cờ thấy đệ tử trong môn phái không có luyện võ, chỉ toàn gập bụng, chống đẩy, nhảy cao với mua kiếm. Vẻ mặt người nào người nấy đều vô cùng thống khoái, ưa thích”

“Ta còn thấy bọn họ tranh nhau đổ phân, ngươi tin không? Tranh nhau đổ phân đấy!”

“Ha ha chuyện nội bộ thì ta không biết, nhưng những con đường lớn trong các khu vực thôn xóm, thị trấn lân cận đều vô cùng sạch sẽ. Đệ tử môn phái Tiểu Kiếm Có Độc làm hết…”

“Ta thấy môn phái toàn là một lũ tạp nham…”

“Huynh đệ, ngươi nói gì thế. Một môn phái tạp nham, có thể nuôi hai vạn người không?”

“Ngươi không thấy phòng ốc, nhà cửa cho đệ tử ở à. Đều làm từ gỗ, mỗi tòa nhà có chiều cao xấp xỉ mười trượng. Ngươi thấy môn phái tạp nham nào làm được như vậy không?”

“Ta từng đến Tiêu Dương Phái làm khách, môn phái đệ nhất trong giang hồ còn chưa chắc bằng nhé!”

“Nói mới nhớ, Tiêu Dương Phái không phải đã thuộc về Võ chưởng môn rồi sao?”

“Không xong, đệ tử môn phái Tiêu Dương hết kiêu ngạo rồi”

“Thúc thúc ta thuê bọn đệ tử Tiêu Dương Phái bảo hộ gia môn có 7 ngày, bọn họ dám thu ta đến 800 lượng. Ngươi xem, giờ ta làm sao đòi lại đây…”

“Huynh đệ… lạc đề rồi!”

Trong một tửu lâu nào đó.

Một nữ tử đặt chun trà xuống, vẻ mặt vô ý ngượng ngùng.

“Cách đó không lâu, ta còn muốn đạp quán người ta!”

Người này chính là nữ nhi Thạch tướng quân - Thạch Tu Oánh.

Thạch Tu Oánh đứng phất dậy, đưa ra quyết định.

“Ta quyết định sẽ gia nhập môn phái Tiểu Kiếm Có Độc…”

Nàng nhìn sang đám hộ vệ với vẻ mặt bối rối.

Cứ mỗi lần nàng ta phấn khích vì một chuyện gì đó thường quyết định nóng vội, không cân nhắc trước sau.

Người gánh vác hậu quả chính là Thạch tướng quân.

Dù vậy, không hiểu lý do gì nàng ta có thể sống sót sau ngần ấy năm nhỉ.

Ta làm hộ vệ rất cực khổ a!

Thạch Tu Oánh nhanh chóng rời khỏi tửu quán, phóng lên lưng ngựa hướng Vân Tiêu Sơn thẳng tiến.

Đây là một thị trấn nhỏ dưới chân núi Vân Tiêu Sơn, cách môn phái Tiểu Kiếm Có Độc chừng mười dặm tương đương năm kilomet.

Nếu là đoạn đường bằng phẳng thì chỉ cần mất hơn mười phút liền tới đại môn môn phái. Có điều, đoạn đường núi cong quẹo lại hướng lên khiến ngựa không thể chạy với tốc độ bình thường được.

Cho nên, đi đường núi với khoảng cách mười dặm, phải mất hơn ba mươi phút tức nửa canh giờ.

Khi Thạch Tu Oánh đến nơi.

Trước đại môn đã có đông đảo người đến bái nhập môn phái.

Trong đó, có một đoàn gồm hai xe ngựa dừng trước cửa đại môn.

Theo như hiểu biết của Thạch Tu Oánh về y phục môn phái, đoàn xe ngựa này đến từ Thất Sơn Phái.

Điều khiến Thạch Tu Oánh ngạc nhiên chính là chưởng môn Thất Sơn Phái Giang Phong tự mình đến, hơn nữa còn mang theo thiếu chủ Giang Lãnh đến.

Giang Lãnh chính là một thiên tài ở Thất Sơn Phái, trong một trận giao đấu trọng thương mà thân tàn phế, không đi lại được.

Lúc này Giang Lãnh ngồi trên kiệu để hai hạ nhân mang đi.

Giang Phong một bên theo sau, vẻ mặt cực kỳ sốt sắng.

Phương hướng bọn họ di chuyển chính là đi sâu vào trong môn phái, nơi đã mọc lên vài tòa nhà khang trang, cao ráo.

Thạch Tu Oánh tò mò muốn xem nội tình bên trong, có điều nàng ta bị hai đệ tử chặn lại, không cho ngoại nhân tiến sâu vào nội khu.

Thạch Tu Oanh luyến tiếc, ánh mắt không rời khỏi phương hướng hai cha con Giang chưởng môn đi vào.

Bên trong phòng điều dưỡng môn phái.

Đây là một gian phòng rộng hơn 100 mét vuông với tám giường bệnh.

Giang Phong đỡ Giang Lãnh nằm xuống giường, chờ Võ Vô Địch đến.

Hôm nay chính là ngày hẹn mà Giang Phong đến nhờ Võ Vô Địch chữa trị cho con trai Giang Lãnh của mình.

Sau khi đệ tử thông báo, Võ Vô Địch từ cửa sau bước ra rồi hướng Giang Phòng chào hỏi.

Giang Phong không giấu được xúc động liền hướng Võ Vô Địch quỳ xuống một chân, khẩn cầu nói.

“Khẩn cầu Võ chưởng môn giúp con trai Giang mỗ chữa trị. Giá nào Giang mỗ cũng tiếp nhận!”

Võ Vô Địch đỡ Giang Phong đứng lên, từ tốn nói.

“Giang chưởng môn không cần khách khí, chỉ là việc nên làm!”

Võ Vô Địch để Giang Phong an tọa, rồi mới dùng Đôi Mắt Thiên Diễn quan sát.

[Tính danh: Giang Lãnh]

[Tuổi: 20]

[Sinh Mệnh: 5/100]

[Cấp bậc: Võ Đồ]

[Nguyên quán: Con trai độc nhất của chưởng môn Thất Sơn Phái, Thất Sơn, thành Nam Long]

[Tiểu sử: …]

Sinh mệnh của Giang Lãnh chỉ còn 5 điểm, xem ra nếu không chữa trị sớm hắn chắc chắn mất mạng.

Khả năng Giang Lãnh không chỉ trúng ngoại thương mà còn nội thương.

Võ Vô Địch lấy ra một kim châm.

Có điều, Bách Mệnh Kim Châm tự động đánh dấu hai huyệt Bách Hội và huyệt Khí Hải. Theo kinh nghiệm sử dụng Bách Mệnh Kim Châm thì đây chính là dấu hiệu Giang Lãnh vừa bị thương tật vừa trúng độc.

Võ Vô Địch lấy ra thêm một kim châm rồi cùng lúc dùng hai kim châm châm vào hai huyệt vị.

Độc tố từ trong cơ thể Giang Lãnh bị tống ra khỏi cơ thể thông qua lớp da, khiến y phục Giang Lãnh nhất thời đượm màu đen đồng thời bốc lên mùi hôi thối.

Sau hai phút.

Giang Lãnh mở mắt ra, hắn theo bản năng giơ hai tay lên xem xét.

Rõ ràng là hắn có thể cử động vô cùng thoải mái, cơ thể cũng dễ chịu hơn nhiều.

Không phải vừa rồi, hắn nhìn thấy bản thân đang ở trong một cõi u minh, khắp nơi đều tăm tối sao.

Giang Phong mừng rỡ nhìn con trai độc nhất hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể cũng đã cử động được liền chạy vội lại gần bên, dò hỏi.

“Lãnh nhi, sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?”

Giang Lãnh nhìn phụ thân, hắn bỗng chốc òa khóc.

“Phụ thân, nhi tử không phải ức hiếp người khác. Là cái tên Lâm Hải ở Hoàng Hà Phái ức hiếp dân nữ. Nhi tử chỉ đứng ra ngăn cản rồi bị hạ ám khí. Sau khi trúng ám khí, hắn còn một đao chém ngang lưng hài nhi…”

Giang Lãnh vừa dứt lời, sắc mặt Giang Phong tức thì chuyển sang giận dữ.

“Tại sao bọn chúng lại nói con trai ta ức hiếp người khác. Nên gặp họa báo?”

“Thì ra là bọn đệ tử Hoàng Hà Phái gây ra?”

Võ Vô Địch nhìn vẻ mặt vốn thâm trầm, chuyển sang giận dữ muốn giết người liền tằng hắng một cái.

“Giang chưởng môn quên hứa hẹn với tại hạ rồi sao?”

Giang Phong sực nhớ đến hứa hẹn với Võ Vô Địch liền giật mình, xoay người hướng Võ Vô Địch hối lỗi.

Võ Vô Địch nhàn nhạt nói.

“Chuyện trả thù thì từ từ tính toán, giờ Giang chưởng môn thay ta tập hợp lại nhóm đại lão trong Đại Ma Đầu lại. Địa điểm tập hợp ở Lang Nha Trại. Đồng tời Giang chưởng môn giúp ta xây dựng cứ điểm ở đó. Mọi phí tổn do ta lo hết!”

“Xong việc, ta có chuyện cần tuyên bố!”

Giang Phong nhìn Võ Vô Địch bằng ánh mắt sửng sốt.

“Không phải chủ nhân của lệnh bài Kim Chủ, có quyền khống chế, triệu tập người sao?”

Dù vậy, Giang Phong vẫn tỏ ra ngạc nhiên nói.

“Địa điểm tiếp nhận thông tin của tổ chức Đại Ma Đầu có mặt khắp nơi trong giang hồ. Người đứng đầu mỗi một khu chợ đen ở mỗi địa điểm chính là người tiếp nhận thông tin…”

“Không phải là Võ chưởng môn không biết được điều này chứ?”

Võ Vô Địch sửng sốt.

Nếu ta biết, ta cần gì nhờ đến Giang chưởng môn.

Võ Vô Địch giả vờ vô tội, giải thích.

“Giang chưởng môn cũng biết, tên đại lão muốn giết ta không ngờ bị ta phản sát. Nội tình thế lực Đại Ma Đầu, ta hoàn toàn mù tịt. Cho nên nhờ Giang chưởng môn thay tại hạ sắp xếp…”

Giang Phong nhận lời, hướng Võ Vô Địch hành lễ rồi mới đưa Giang Lãnh rời đi.

Bên ngoài.

Thạch Tu Oánh vẫn chưa rời đi.

Nàng ta nhìn thấy Giang Lãnh đang bước đi ung dung bên cạnh Giang chưởng môn như thể hắn chưa từng chịu qua thương tật.

Nàng ta xác định rồi.

Môn phái thần kỳ như vậy, bổn cô nương quyết tâm gia nhập.

Bạn đang đọc Từ Lập Trình Game Đến Vô Địch Môn Phái sáng tác bởi hkzero2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hkzero2
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.