Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Số 2

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

"Trư yêu Khai Mạch cảnh viên mãn... sao lại có thể bị giết chết dễ dàng như vậy?"

"Trần Lạc không có khả năng đó... Tiểu đạo sĩ Thuần Dương quan? Cũng không có khả năng..."

"Chẳng lẽ là có một đầu lĩnh sai dịch khác muốn làm khó ta?"

La Cương híp híp mắt.

"Thuần Dương quan tiểu đạo sĩ... Ngày mai phải đi hỏi một chút mới được."

"Tên tiểu đạo sĩ này luôn muốn dò xét nguyên nhân cái chết của lão đạo sĩ, sau này phải nghĩ ra biện pháp để giết chết hắn, không thể để cho hắn sống."

"Thật nhiều phiền phức!"

La Cương lườm cái đầu lợn rừng đầy máu me trên mặt đất một chút, tức giận đạp nó một cước.

...

Trên ánh trăng đầu cành.

Cây phong già ở dưới ánh trăng hồng nhuận phơn phớt, nhìn giống như là một ngọn lửa đang thiêu đốt màn đêm.

Phương Triệt vừa ăn tối xong, thay một bộ y phục sạch sẽ, bày ra một tấm ghế trúc, châm lên chiếc đèn nến ở dưới cây phong, lưng dựa vào cái ghế, yên lặng ngồi đọc đạo kinh.

Ào ào...

Một con quạ toàn thân đen tuyền bay tới, đậu vào vai của Phương Triệt, bên trong ánh mắt linh động tràn đầy cung kính nói.

"Chủ thượng, các thôn dân đều đã được ta xử lý, đoạn thời gian kia của bọn hắn đều đã bị Hắc Nha hấp thu hết, sẽ không thể nhớ lại được cảnh tượng chủ thượng đánh giết trư yêu và La Lỗi nữa." Hắc vội vàng nói như muốn tranh công.

"Làm tốt lắm, mà có vẻ như ngươi đã ăn nhiều thọ nguyên của người bình thường như thế, không có phản ứng gì sao?" Phương Triệt một bên đọc đạo kinh, một bên lên tiếng.

Hắc Nha khẽ giật mình, trong đôi mắt linh động lập tức bộc lộ sự sợ hãi.

"Chủ... Chủ thượng... Chờ một lát, Hắc Nha vừa nhớ ra có một tên yêu vật ở Đông sơn sắp chết già rồi, ta bây giờ liền phải đi quan sát, đợi bao giờ nó chết còn hấp thu thọ nguyên để hiếu kính chủ thượng a!"

Hắc Nha vuốt cánh, đang muốn bay đi.

Phương Triệt khép đạo kinh lại, lườm nó một chút: "Ngươi sợ cái gì chứ, ta chỉ đang muốn nghiên cứu năng lực của các ngươi một chút thôi, chính các ngươi cũng phải tự mình khám phá những công dụng mới đi a."

Hắc Nha nhẹ nhàng thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó kể lại những sự tình nó biết được khi vừa đi quan sát nha môn tam ti.

"Tên La Cương kia đang có ý đồ xấu đối với chủ thượng... Ngài có muốn ta đi giết hắn hộ ngài không?" Hắc Nha trong mắt lấp lóe ngoan lệ.

"Khai Khiếu cảnh... Ngươi có thể giết hắn được sao?" Phương Triệt kinh ngạc.

"Có lẽ ta không đánh chết được, nhưng Hắc Nha của chủ thượng có quyết tâm chiến đấu rất mãnh liệt! Dù là không đánh chết được hắn thì ta cũng sẽ hi sinh cái mạng nhỏ này mổ mù bằng được con mắt của hắn!" Hắc Nha giương cao lồng ngực thể hiện lòng trung thành.

Sau đó nó lại nịnh nọt cười một tiếng: "Nếu chủ thượng nguyện ý để cho Hắc Nha mang theo Số 2 đi cùng, tên La Cương đấy thì tính là thứ gì? Chỉ là một tên Khai Khiếu cảnh nho nhỏ, thật buồn cười..."

Con mèo đen đang lười biếng nằm sấp trong ngực Phương Triệt mở ra đôi mắt trong vắt như thuỷ tinh khó chịu nhìn về phía Hắc Nha.

"Cút!"

Thanh âm của mèo đen nhẹ nhàng trầm ấm, mềm nhũn non nớt giống như nột vị tiểu cô nương 16~17 tuổi.

Hắc Nha hưng phấn nhảy nhót ở trên vai Phương Triệt, nói: "Miêu tỷ, ngươi rốt cuộc cũng đã chịu mở miệng nói chuyện với ta rồi, giọng của ngươi thật là ôn nhu, ta muốn nghe tiếp! Muốn nghe tiếp!."

Mèo đen liếc mắt, một lần nữa cuộn tròn nằm trên ngực Phương Triệt, không thèm để ý tới tên quạ đen ồn ào này nữa.

"Im lặng đi." Phương Triệt lắc đầu, nhăn mặt nói.

Con quạ này ngay lúc phát hiện ra nó có thể miệng nói tiếng người liền cực kỳ hào hứng, vô cùng nhiều lời, thật sự là rất ồn ào.

Nghe được lời Phương Triệt nhắc nhở, Hắc Nha liền ngậm miệng lại, không dám vi phạm.

Hắn nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mượt của mèo đen, nói: "La Cương sao? Không vội, hắn sẽ không thể thoát được, mặt khác, sự tình về cái chết của lão đạo sĩ chết vẫn cần phải nghiên cứu thêm, Hắc Nha ngươi tiếp tục đi điều tra đi."

Phương Triệt nói khẽ.

Hắc Nha nghe vậy liền giống như vừa được đại xá, ngay lập tức vỗ cánh bay đi, hoà làm một với màn đêm tăm tối.

Sân nhỏ trở lại với sự yên tĩnh ban đầu, lư hương trong Thuần Dương quan đang được đốt, hơi khói lượn lờ.

Phương Triệt nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo, hưởng thụ lấy đêm thu ôn nhu an nhàn.

Ánh mắt chậm rãi nhìn tới trên thân con mèo đang lười biếng nằm hưởng thụ.

Hoán Thọ Cửu Mệnh Miêu...

---------

Hoán Thọ Cửu Mệnh Miêu (Nhất giai): Được ký sinh ba năm tuổi thọ, hấp thụ máu của Khái Niệm chủ, mở ra đặc tính chi nhánh "Đồng Thọ Tử" của đạo quả Thọ Nguyên.

Nhận được khả năng sau khi bị giết chết, người giết cũng sẽ phải chịu chung cái chết theo phương thức tương tự, Cửu Mệnh Miêu lấy một mạng đổi một mạng.

---------

Phương Triệt nằm dưới cây phong đỏ hồng, quan sát mèo đen đang nằm ngủ trên ngực mình.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve phần lông mềm mượt trên lưng mèo.

Bạn đang đọc Từ Thọ Nguyên Đạo Quả Bắt Đầu (Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoidWolf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.