Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa Gió Nổi Lên, Các Nơi Hành Động

Tiểu thuyết gốc · 1156 chữ

Chu Lôi nghe thế thở dài tiếp tục bay về bộ lạc, không còn ngăn cản Ngô Ngọc nữa.

"Cậu đã là Võ Tượng rồi sao? Tôi vẫn không thể nào tin được trên đời lại có một người trẻ tuổi, mới hai mươi tuổi đã là Võ Tượng. Ngoại trừ trong quá khứ lịch sử ghi chép, Thánh Gióng Thiên Vương ba tuổi trở thành Thánh, cùng một số vị đại năng khác trong lịch sử đã không ở trong thế giới này ra, cậu hẳn là người trẻ tuổi mạnh nhất trong thế hệ trẻ này."

Ngô Ngọc nghe vậy lười nhác cho ý kiến. So sánh mình với Thánh Gióng gần như cùng cấp bậc thiên tài hay sao? Người ta vừa sinh ra đã lên trời, mình thì lăn lộn vài năm vẫn dưới đất.

Không nói đâu xa, trong bộ lạc Lê Thị, tuy chỉ ở vài ngày, hơn nữa không được đi lung tung trong đó, cậu cũng không muốn nhắc hay nghĩ lại khoảng thời gian ở đây, nhưng cậu cảm nhận được tuổi trẻ trong vòng 30 tuổi ở bộ lạc kia có Võ Tượng, mà không chỉ một tên.

"Cứ cho là vậy đi."

Thấy Ngô Ngọc không muốn nói đến sức mạnh bản thân Chu Lôi thở dài cảm thán.

"Hân Nhi có một người bạn như cậu, tôi cũng vui vẻ phần nào. Có lẽ cậu là người bạn thứ hai của con bé."

"Ồ. Còn có người khác là bạn của Chu Hân Nhi sao? Là ai vậy?"

Ngô Ngọc nổi lòng hiếu kì. Phải biết hai năm qua cậu cũng gọi là ở cạnh cô ta nhiều nhất. Nhưng không thấy cô ta có bạn nào hết. Không lẽ là do mấy tháng qua thực lực tăng mạnh và đi kết bạn mới.

"Cậu ta là Chu Hải Hoàng, từ bé do thiên phú dị bẩm, vì thế năm bốn tuổi được bộ lạc lánh đời mang đi."

Ngô Ngọc:"..."

Có gì đó sai sai ở đây. Vậy thằng Chu Hải Hoàng này mới là thằng có hào quang nhân vật chính trong truyền thuyết kia à?

Nhưng phế vật là Chu Hân Nhi mà???

Vậy cuối cùng Chu Hân Nhi là nhân vật chính, hay vẫn là Chu Hải Hoàng là nhân vật chính?

Ngô Ngọc đen mặt vò đầu bứt tai, cuối cùng văng tục.

"Mẹ nó. Quản nhiều vậy làm gì. Ai là nhân vật chính chả được. Dù sao trong lịch sử không có tên bọn này."

"Hả? Cậu nói nhân vật chính cái gì?"

Cách đó không xa, Chu Lôi nghe loáng thoáng liền hỏi lại.

Ngô Ngọc ho khan hai tiếng nhìn ông ta.

"Tôi nói thế giới này không có nhân vật chính."

Chu Lôi lại càng hồ đồ rồi. Ông ta lâm vào mê man không hiểu hỏi lại.

"Cậu nói vậy nghĩa là sao?"

Lúc này Ngô Ngọc bay nhanh hơn lười trả lời vấn đề này.

Cứ vậy, bọn họ đã trở về bộ lạc. Thấy Ngô Ngọc, từ một đám bô lão đến thanh niên trẻ tuổi đều lộ ra địch ý, hai mắt lăm lăm nhìn cậu. Chu Lôi lúc này đi ra hòa giải, còn cậu thì hai tay gối đầu nghênh ngang đi vào trong bộ lạc.

Đến phòng của Chu Hân Nhi, ông ta dừng lại rồi bảo.

"Cậu vào đi, tôi không làm phiền hai người. Mấy ngày sau tôi sẽ làm tang lễ cho con bé, cậu cứ ở lại nơi này."

Nói xong, Chu Lôi xoay người rời đi. Ngô Ngọc cũng vào phòng Chu Hân Nhi.

Mà không ai biết rằng, tin tức Ngô Ngọc đánh vào bộ lạc Chu Linh vậy mà nhanh chóng truyền bá khắp nơi, một truyền mười, mười truyền trăm.

"Các người nghe gì chưa? Nghe nói có một cậu thanh niên tuổi trẻ đánh vào bộ lạc Chu Linh, nghe nói cả bộ lạc không ai đánh lại cậu ấy. Sau đó lạc trưởng Chu Lôi hiện thân, đại chiến ba ngày ba đêm vẫn không làm gì được cậu ta."

"Bậy nào. Nghe nói cậu ta có ba đầu sáu tay, hai tay trấn sát thế hệ trẻ, hai tay đánh với tất cả bô lão, hai tay còn lại đánh với lạc trưởng, sau đó cả bộ lạc phải cúi đầu xưng thần, tôn cậu ta làm lạc trưởng."

"Ta nói các ngươi những người này, không lẽ không ai để ý cậu ta báo ra thế lực của mình sao? Nghe nói là bộ lạc Đại Bác, chỉ cần một thành viên thôi là có thể đánh nổ một bộ lạc."

"Con mẹ mày không biết thì im. Hôm đó ông mày chứng kiến cuộc chiến đó tận mắt, là bộ lạc Làm Công Ăn Lương."

Lúc này, hai người trẻ tuổi ở xa xa nhìn đám đông nhốn nháo này, khẽ lắc đầu bỏ đi.

"Là bộ lạc Cộng Hòa Xã Hội Việt Nam, mấy thằng ngu."

Một người trẻ tuổi tay cầm quạt mo, vừa phe phẩy vừa thì thầm nói một câu như vậy.

"Trọng Thủy điện hạ, chúng ta có cần đi xem người trẻ tuổi này không?"

Người trẻ tuổi bên cạnh cung kính hỏi vị thanh niên tay cầm quạt mo này.

"Không cần."

Tên trẻ tuổi ở bên nghe vậy thở dài.

"Đúng là tiếc thật, tuy không mạnh như lời đồn, nhưng kẻ này ít nhiều cũng là Võ Tượng, chúng ta có thể mời chào hắn về làm việc cho mình mà."

Thanh niên tên Trọng Thủy nghe vậy thì dừng hành động phe phẩy cây quạt, sau đó híp mắt lại nói ra:

"Ngươi nói đúng. Nếu ta chiêu mộ được kẻ này ắt sẽ giúp ích cho đại sự của mình, hơn nữa nếu không thành công, cho người phái cao thủ của chúng ta tới giết chết hắn. Một thiên tài mà không phải ở phe ta, vậy hắn không cần thiết tồn tại."

Hai mắt thanh niên này lăng lệ, gắt gao nhìn về phía bộ lạc Chu Linh.

"Vâng."

Người trẻ tuổi kia cung kính đáp.

Thành Cổ Loa, tại nơi trung tâm của một cung điện, An Dương Vương đang ngồi, tay cầm bản tấu sớ, vẻ mặt hiếu kì, đứng dậy đi ra ngoài cửa điện, nhàn nhạt nói:

"Thiên hạ sắp đại loạn rồi sao? Thiên tài xuất hiện, thế lực ngầm nổi dậy. Cộng Hòa Xã Hội Nước Việt Nam sao? Là thù hay vẫn là bạn, chuyện gì tới sẽ tới tránh không được."

Đi vào trong điện, ngồi lại ngai vua, An Dương Vương truyền lệnh.

"Người tới, truyền ý chỉ bản vương, lệnh Chu Lôi dẫn kiến Ngô Ngọc của Cộng Hòa Xã Hội Việt Nam đến gặp bản vương."

"Vâng."

Ngoài điện một thanh âm hùng hồn lĩnh mệnh, sau đó rời đi.

Bạn đang đọc Từ Thời Đại Hồng Bàng Kết Thúc Bắt Đầu sáng tác bởi Thande9999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thande9999
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.