Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ hội sống sót

Tiểu thuyết gốc · 1370 chữ

Trong phòng Chu Hân Nhi, Ngô Ngọc tiến lại gần giường cô ấy, thi thể Chu Hân Nhi đang nằm ở trên này.

Tuy không biết qua bao ngày rồi, nhưng xác cô ấy vẫn không có dấu hiệu mục rữa hay có mùi một xác chết cần có, cơ thể cô vẫn toả ra mùi hương nhè nhẹ, nhưng Ngô Ngọc kiểm tra, cô ấy đúng là chết thật, không có dấu hiệu sự sống.

"Hai các người có cách nào cứu sống cô gái này không?"

Ngô Ngọc đối với nội tâm mình dò hỏi.

Lúc này, trong cơ thể cậu hai đồ vật bay ra, đúng là nón và gậy. Bọn nó đã dung hợp làm một với cơ thể của cậu rồi.

Khi đánh với Chu Lôi, Ngô Ngọc cũng không định dùng đến bọn chúng, vậy mà giờ đây để cứu Chu Hân Nhi, cậu lại gọi bọn nó ra ngoài.

"Có."

Nón Lá phát ra thanh âm không có cảm xúc.

Nhưng nó lại hiếu kì hỏi thêm:

"Cậu muốn cứu cô ta làm cái gì?"

Ngô Ngọc nghe vậy mắt sáng lên, hoá ra có cách cứu cô ta thật.

"Không có gì. Chỉ là tôi hiếu kì, nếu phế vật quật khởi sẽ tạo ra sóng gió gì trong thế giới này mà thôi."

Cậu mỉm cười, sau đó nhìn về Chu Hân Nhi đáp lại Nón Lá.

Tuy là Chu Hân Nhi cũng có phần nhan sắc thật, nhưng Ngô Ngọc không có ý gì với cô ta.

Tại thế kỉ 21, vì nhớ người cậu thích mà vô tình xuyên không về thời đại này, điều này chứng tỏ cậu yêu cô gái kia rất sâu đậm.

Chu Hân Nhi chưa có khả năng đi vào tim cậu được, thời gian hai người bên nhau là hai năm nhưng tiếp xúc nói chuyện với nhau được năm phút chứ mấy.

Lòng thích cái đẹp ai mà không có, nhưng cậu giúp cô ta vì cảm thấy hút sức mạnh người ta hai năm, ân tình này phải trả lại thôi. Tặng Chu Hân Nhi sách tu luyện là tiện tay, giờ cứu cô gái này, coi như không ai nợ ai.

"Vậy phải làm cách nào? Cô ta cũng chết được vài ngày rồi. Mi có thể kéo người chết từ tay thần chết về lại nhân gian à?"

Nón Lá đu đưa trong không trung, nó xoay tròn quanh cậu rồi bảo rằng:

"Thật ra cứu sống là để cô ta chuyển sinh vào thế giới trong không gian của ta, đầu thai có cuộc sống mới."

Ngô Ngọc nghe vậy đen mặt. Cậu còn tưởng là cách gì đâu. Như vậy cứu sống được cô ấy nhưng mà sẽ quên hết tất cả kí ức đời này. Hơn hết là, mình không thể thấy cô ta có làm ra danh tiếng ở đây với cái mác dán phế vật lưu trên mạng đồn thổi không.

"Được rồi. Vậy ta tin mi, giao lại cho mi cả đấy."

Nói xong, Ngô Ngọc đứng dậy, Nón Lá thì quay tít mù, hình thành một cái miệng lỗ đen vũ trụ, sau đó hút Chu Hân Nhi vào trong.

"Khoan."

Lúc này Ngô Ngọc kịp phản ứng lại.

Kiểu này Chu Lôi phát hiện không thấy thi hài con gái, có giận cá chém thớt truy sát mình không.

Nhưng thấy Chu Hân Nhi đã biến mất, Ngô Ngọc cười khổ bỏ tay đang đưa lên trong không trung xuống.

"Thôi dù sao cũng cứu con ông ta. Chả lẽ giải thích thật lại không tin muốn giết ta hay sao?"

Ngô Ngọc rời khỏi phòng, sau đó đến mộ của mẹ Chu Hân Nhi sau núi, lúc này cậu biến chưởng thành trảo, huy động trong không trung, một cái hố hình thành, sau đó cậu lại bỏ cái áo của Chu Hân Nhi tiện tay lấy trong phòng trước khi rời đi vào trong, cuối cùng lại dùng lực lấp hố, cuối cùng là vung tay lên tạo thành một cái bia mộ.

Ngô Ngọc lấy rìu ra sau đó khắc chữ lên bia:

"Mộ của Chu Hân Nhi Ngô Ngọc lập"

Làm xong, cậu đứng dậy, nhàn nhạt nói ra:

"Nơi này là nơi cô đưa tôi ra ngoài, nơi này là nơi thân thuộc có người của cô yêu thương nhất. Ngày hôm nay trên thế giới lại không có Chu Hân Nhi. Hãy sống cuộc sống mới ở thế giới khác thật thanh thản."

Làm xong tất cả, Ngô Ngọc biến mất khỏi nơi này.

Mà tại lúc này, ngoài bộ lạc Chu Linh, một đoàn binh lính đang tiến lại gần, toàn thân kẻ nào kẻ ấy đều mặc giáp sắt, thực lực vậy mà đều là Võ Cảnh.

Cầm đầu là một tên hoạn quan, theo sau là một vị có vẻ là thống lĩnh đám binh sĩ, lúc này hoạn quan kia đứng trước cửa bộ lạc cất giọng the thé:

"Chu Lôi tiếp chỉ."

Giọng nói tuy nhỏ nhẹ, nhưng âm thành hùng hồn, không ngờ lại là Võ Tốt đỉnh phong.

Thấy đoàn người này, mấy tên canh cửa vội vã quỳ xuống không dám ngẩng đầu, một hồi lâu sau, Chu Lôi dẫn theo đám bô lão ra ngoài khom người nói ra:

"Chu Lôi xin tiếp chỉ."

Hoạn quan thấy hành động này cũng không có ý kiến, trên thực tế, lạc trưởng các bộ lạc địa vị rất cao, tương đương mấy chức quan nhất phẩm sau này, cho dù gặp An Dương Vương cũng chỉ khom người mà không phải là quỳ bái.

"Phụng ý chỉ An Dương Vương, lệnh Chu Lôi dẫn theo Ngô Ngọc vào yết kiến, khâm thử."

"Chu Lôi lĩnh chỉ."

Vừa nghi hoặc Chu Lôi vừa nhận lệnh. Tuy nhiên ông cũng cười khổ, không biết cậu trai kia sẽ phản ứng ra sao.

"Lần này là Hoàng Công Công đến đến truyền chỉ sao? Vất vả cho công công rồi. Thất lễ quá, bộ lạc Chu Linh đang có chuyện buồn, không thể đón lễ tẩy trần công công được, còn xin công công hiểu cho."

Hoàng công công nghe vậy mười phần sảng khoái nói:

"Lạc trưởng Chu Lôi không cần câu lệ, ta hiểu. Chia buồn cùng lạc trưởng. Chuyện này An Dương Vương đã dàn xếp phía bộ lạc Long Uyên, họ sẽ không tìm đến bộ lạc Chu Linh. Chỉ là cháu gái Chu Hân Nhi... ài, đừng quá bi thương. Mấy ngày nữa An Dương Vương sẽ phái một trong các công chúa hoàng tử đến dự lễ, lạc trưởng đừng quá đau lòng."

"Ta xin cáo từ trước, không quấy rầy nữa. Ngày khác lạc trưởng Chu Lôi có rảnh ta sẽ ghé qua."

"Để ta tiễn công công."

Ngô Ngọc định chào từ biệt Chu Lôi thì thấy một màn vừa rồi. Cậu bắt đầu tính toán nổi ra trong đầu.

Vào thấy An Dương Vương một lần không phải là không thể, dù sao mình cũng muốn biết mặt mũi ông ta ra làm sao, Mị Châu xinh như thế nào, có bằng Chu Hân Nhi không.

Những trước mắt là cái vụ tang lễ của Chu Hân Nhi đây. Lần này có cả người hoàng gia tham dự, giải quyết sao đây.

Ngô Ngọc ôm đầu ảo não. Thôi vậy, cứ để chuyện này diễn ra, tới đâu hay tới đó.

Ngày hôm đó, Chu Lôi nói với Ngô Ngọc về chuyện An Dương Vương muốn gặp cậu ta. Không ngờ cậu ấy đồng ý ngay tức khắc khiến ông tưởng mình nghe nhầm.

"Vậy ông định lúc nào đi? Trước hay sau tang lễ?"

Chu Lôi trầm tư suy nghĩ chốc lát, sau đó bảo:

"Chúng ta vào gặp An Dương Vương trước. Mấy ngày nữa Chu Hải Hoàng sẽ quay về bộ lạc, lúc đó vừa vặn."

Ngô Ngọc nghe vậy híp con ngươi lại, Chu Hải Hoàng sao? Vậy là sắp được thấy cái tên này rồi. Liệu có tìm Long Ngạo Thiên đánh một trận với nhau không đây.

Cậu thật sự có chút hiếu kì chờ đợi.

Bạn đang đọc Từ Thời Đại Hồng Bàng Kết Thúc Bắt Đầu sáng tác bởi Thande9999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thande9999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.