Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện thật như đùa (Phần 1)

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

Mặc Vân nắm chặt lá thư trong tay, bổi hổi bồi hồi nhớ lại ngày mình mở mắt chào sân tại thế giới này.

Đó là vào một đêm không trăng không sao chỉ có những tia chớp lóe sáng ngang dọc, nối tiếp theo sau là những tiếng sấm ầm ầm oanh tạc. Trên nền trời mây đen vần vũ như báo hiệu một trận mưa to gió lớn sắp xảy đến, trong một ngôi miếu hoang đổ nát tụ tập mấy nông phu quần áo giản đơn bu quanh một người đàn ông trung niên trên vai đeo một hòm gỗ khá nặng.

“Từ đại phu, ông khẳng định đứa nhỏ ăn mày này thật sự đã chết?“ – Người đàn ông lực lưỡng nhất trong nhóm tiến lên nhìn người đàn ông trung niên có chòm râu khá dài cất tiếng hỏi như muốn xác nhận lại.

“Không sai! Đứa nhỏ xấu số này mạch tượng đã không còn. Có lẽ do cảm mạo phong hàn, cơ thể bị suy nhược mà chết!“ – Nói xong ông ta không đành lòng khẽ thở dài.

“Lão Tăng, trời sắp mưa to đến nơi rồi! Chi bằng tạm thời chúng ta để thi hài của hai đứa nhỏ này lại trong miếu, đợi đến ngày mai trời sáng sẽ quay lại mang nó đi chôn!“ – Một người đàn ông gầy gò trên cằm lún phún mấy cọng râu nhìn người đàn ông lực lưỡng lên tiếng đề nghị. Liền sau đó là những tiếng đồng tình của những người còn lại vang lên.

“Đành phải như vậy thôi!“ – Người đàn ông lực lưỡng họ Tăng chép miệng đáp lời.

Nhận được sự đồng ý của trưởng nhóm, những người còn lại vội vàng thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời khỏi ngôi miếu hoang tàn vắng lạnh.

“Lão Tăng, đứa nhỏ ăn mày kia từ đâu trôi dạt đến trấn Đông Phong này, ngươi có biết không?“ – Thanh âm theo tiếng gió phảng phất đưa đến.

“Ta không biết! Cách đây ba ngày đã thấy nó xuất hiện trong trấn, buổi sáng nó đi hành khất đến tối lại vào ngôi miếu hoang đó để ngủ. Tiểu nha đầu đó khá dễ thương nên rất được người trong trấn chiếu cố. Ta thậm chí còn tính bàn bạc với nương tử nhận nuôi nó, ấy vậy mà…“ – Trong giọng nói của lão Tăng mang theo sự xót xa lẫn tiếc nuối.

“… Haizzzz! …“ – Tiếng thở dài lại một lần nữa vang lên.

Đùng!

Tiếng sấm đột nhiên vang lên, một trận mưa như được báo trước ập xuống làm trắng xóa một vùng, ngôi miếu hoang lạnh lẽo được màn mưa bao phủ càng làm tăng lên sự lạnh lẽo đến rợn người.

Bên trong ngôi miếu hoang, những giọt nước mưa tí tách theo những lỗ hổng trên mái ngói chảy xuống làm ướt đẫm khuôn mặt non nớt trắng bệch đang nằm bất động.

Đoàngggg!

Ầm!

Một tia sét từ trên cao đánh thẳng xuống mái ngói đổ cũ kỹ của ngôi miếu làm cho mảng ngói vụn rơi xuống nền đất một mảng lớn.

“Ưmmm… “ – Mặc Vân nửa tỉnh nửa mê khe khẽ phát ra âm thanh. Tiếp đến một đôi mắt đen láy dần dần phản chiếu những tia sáng phát ra từ những đợt sét chằng chịt.

Bên trong ngôi miếu, những ngọn nến được nhóm nông phu cắm trên bệ đá dưới chân một bức tượng đã không còn nhìn rõ dáng vẻ vẫn lặng lẽ tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

“Đau quá!“ – Mặc Vân không nén nổi sự đau đớn phát ra từ bên trong cơ thể thấp giọng than.

Mặc Vân nhắm chặt mắt, cố gắng điều hòa nhịp thở làm cho bản thân thêm thanh tỉnh rồi lại mở mắt nghiêng đầu đưa mắt nhìn xung quanh.

“Đây là đâu?”

“… Nơi này hình như là một ngôi miếu hoang.“ – Sau một hồi đảo mắt quan sát tứ phương tám hướng, Mặc Vân chép miệng tự trả lời câu hỏi của chính mình.

“Nhưng… Tại sao? Tại sao lại là một ngôi miếu hoang?“ – Mặc Vân lắp bắp run rẩy cất tiếng.

“Không đúng! Chắc do cú va quẹt nặng quá, não bộ bị ảnh hưởng nên mới sinh ra ảo giác.” – Mặc Vân tự trấn an bản thân rồi theo thói quên cố nhấc tay lên để xoa xoa huyệt thái dương.

Không nhấc tay lên thì thôi, vừa nhìn thấy bàn tay be bé lấm lem bùn đất, Mặc Vân giật bắn người như chạm phải điện. Cô lập tức vứt hết mệt mỏi cùng đau đớn lên chín tầng mây ngồi bật dậy, hoảng hốt giơ hai bàn tay ra trước mặt săm soi.

“Sao… Sao lại như vậy?“

Mặc Vân vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật vội vàng nhìn xuống hai bàn chân của mình. Sau khi nắn bóp sờ soạng từ đầu đến chân, Mặc Vân mới bất lực ngã người nằm dài trên nền đất lạnh ngắt, ai oán xác nhận:

“Thôi xong! Mình đã xuyên không thật rồi!“

“Chuyện hoang đường như vậy mà cũng có thật sao?!“ – Mặc Vân mù mờ nghĩ nghĩ.

Mặc Vân nhắm mắt hồi tưởng lại hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong ký ức. Cô đứng chờ đèn đỏ mới băng qua đường, nhưng chưa kịp sang đến bên kia đường đã bị một chiếc xe ôtô rẽ phải với tốc độ bàn thờ tông trúng. Khi vừa tỉnh lại cô đã nghĩ mình vẫn còn may mắn sống sót, nhưng lại không thể ngờ là mình lại rơi vào tình huống oái ăm khó đỡ như thế này.

“Còn sống là tốt rồi! …Xem như làm lại từ đầu!“ – Mất một lúc thật lâu Mặc Vân mới chép miệng tự động viên bản thân.

Bên ngoài trời vẫn mưa như rút nước, những ngọn đèn càng ngày càng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, Mặc Vân gượng đau đứng dậy mon men ra ngoài hiên hứng nước mưa uống để xoa dịu cơn khát, rửa tay rửa mặt sạch sẽ, rồi cuộn tròn giống tư thế bào thai để giữ ấm cơ thể, chìm vào giấc ngủ mặc cho bên ngoài trời vẫn mưa rả rích.

Trời mưa cả đêm đến tảng sáng mới dứt hẳn, ấy vậy mà khi ánh nắng mặt trời xuất hiện, cảnh vật lại như được hồi sinh, báo hiệu một ngày mới đẹp trời.

Mặc Vân dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, cô theo thói quen vươn vai lắc người cho hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Ưm!“

“Áaaaaa! Xác… Xác… Xác chết sống dậy!“

Mặc Vân chưa kịp nhìn rõ hình dáng của người đàn ông vừa hét lớn thì đã nhìn thấy hắn ta ba chân bốn cẳng chạy ngược ra cửa, vừa chạy vừa luôn miệng hét lớn một câu duy nhất đủ để thấy sự hoảng loạn cùng sợ hãi đến tột độ.

Mặc Vân chợt nhớ lại thêm một sự kiện, đêm qua trong lúc mơ mơ hồ hồ cô đã nghe mấy người đàn ông trong miếu hoang bàn nhau sáng nay sẽ đem thi hài của “cô” đi chôn cất, tình huống vừa rồi có thể khẳng định chuyện cô là tá thi hoàn hồn sẽ nhanh chóng được phát tán, tình hình càng lúc càng phức tạp hơn rồi.

Mặc Vân không kịp suy nghĩ nhiều: "Tình thế này chỉ có co giò bỏ chạy mới là thượng sách".

Vừa mới quyết định cái rụp xong, chưa kịp co chân ngắn phóng ra khỏi cổng lớn của ngôi miếu, Mặc Vân đã nghe những tiếng bước chân vội vã cùng những tiếng nói xôn xao theo gió truyền đến. Ngôi miếu hoang này chỉ có một lối ra vào duy nhất, cô chạy theo hướng bọn họ đang đi đến chẳng khác tự chui đầu vào rọ.

Mặc Vân xoay người đi trở vào trong miếu, ngồi ôm gối, trên khuôn mặt bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội không mang theo bất kỳ sự đe dọa nào chờ nhóm người kia tiến đến.

Đúng như những gì cô phán đoán, rất nhanh liền có một nhóm đàn ông trên tay mang theo gậy gộc xông thẳng vào trong miếu, dáng vẻ vô cùng hung tợn. Vừa xông vào miếu, khi nhìn thấy tiểu hài tử đang ngồi co ro trong một góc miếu, một số người đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ do dự, nhưng trong số đó vẫn có những gương mặt mang dáng vẻ hung thần ác sát. Mặc Vân kín đáo quét mắt quan sát tất cả những biểu hiện cùng tình huống hiện tại, một mực giữ im lặng nhưng lúc này đã thay đổi tư thế, cô rụt rè trở người đứng dậy, một bàn chân khẽ lui ra sau thủ sẵn tư thế phòng thủ.

“Nó là nữ quỷ! Mọi người đừng bị nó đánh lừa!” – Một gã lực điền dáng người cao lớn, vẻ mặt hung tợn lớn tiếng kích động.

Nói xong, hắn ta nhanh chân chạy lên phía trước, trên tay cầm sẵn vũ khí nhắm thẳng vào người Mặc Vân chuẩn bị xuống tay…

“Ngừng lại hết cho ta!“

Lời vừa dứt cũng là lúc lưỡi rìu sắc bén ở trên đầu Mặc Vân ngừng lại không kịp chém xuống, cùng lúc ấy bàn chân nhỏ chuẩn bị sẵn tư thế để tung ra cú đá nhắm vào hạ bộ của gã ta cũng không một tiếng động rút về.

Bạn đang đọc Tu Tiên Sao Khó Bome sáng tác bởi MặcVân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MặcVân
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.