Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện thật như đùa (Phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 1480 chữ

Người vừa lên tiếng là một đại hán thân hình lực lực lưỡng có bộ râu quai nón cùng ánh mắt hắc bạch phân tường, tác phong khá trầm ổn. Vị đại hán kia sau khi lên tiếng ngăn cản liền bước nhanh về hướng Mặc Vân đang đứng, nhìn thấy tiểu hài tử cùng bộ dáng nghiêng mặt nhíu mày như chưa kịp hiểu những gì vừa xảy ra, trên nét mặt thoáng qua một tia thương cảm, vội vàng cất giọng nói tiếp:

“Lão Mã, lão Tô các người đừng manh động! Hôm nay vừa hay có một nhóm các vị tu sĩ đi ngang qua trấn của chúng ta, nghe lão Tứ chạy vào trấn tri hô các ngài ấy cũng theo ta đến đây. Đứa nhỏ này có phải là nữ quỷ hay không chúng ta sẽ sớm có câu trả lời!“ – Nói xong, ông ta dùng ánh mắt chứa đầy sự phức tạp nhìn Mặc Vân thêm lần nữa rồi nhanh chóng xoay người hướng về phía cửa miếu cung kính nghiêng người chào đón một nhóm người vừa xuất hiện.

Nhóm người vừa đến vỏn vẹn chỉ có ba người, dẫn đầu là một lão nhân gia tuổi ngoài lục tuần trên người mặc một bộ áo bào màu trắng cùng chiếc quần xanh dài chấm gót chân, chân mang đôi giày bằng vải trắng, trên tay áo và vạt áo thêu những áng tường vân màu vàng tinh xảo lúc ẩn lúc hiện, khí độ bất phàm. Hai người thanh niên đứng bên cạnh ông tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ anh tuấn đạo mạo, trên người họ cũng mặc áo trắng quần xanh nhưng trên y phục không có những áng mây tinh tế như lão nhân gia đi đầu mà chỉ thêu những hoa văn đơn giản màu bạc.

Lão nhân gia đi đầu đưa mắt hướng về phía Mặc Vân đang đứng, chậm rãi đánh giá rồi nhẹ vuốt chòm râu bạc mới thong thả lên tiếng nói trước những cặp mắt kính sợ lẫn chờ mong của nhóm dân làng:

“Tiểu nha đầu, ngươi đến đây cho ta kiểm tra một chút!“ – Nói xong ông nhìn Mặc Vân mỉm cười tỏ ý động viên rồi xếp chân ngồi xuống nền đất chờ đợi cô tiến đến.

Gã nông phu hung hãn cùng vị đại hán vẫn đứng bên cạnh Mặc Vân nhìn thấy vẻ mặt hiền từ của ông khi nở nụ cười thì nhăn trán lộ vẻ khó hiểu. Đám đông thôn dân còn lại chỉ nghe giọng ông nói nhưng không nhìn được dáng vẻ của ông lúc này lại im lặng chờ đợi câu trả lời.

Mặc Vân hít một hơi thật sâu, với tình thế như thế này thì chỉ còn cách tiến lên phía trước, chỉ cần lão nhân gia trước mặt khẳng định cô không phải là xác chết sống dậy thì cô vẫn còn đường sống. Phân tích nặng nhẹ đâu đó xong xuôi, Mặc Vân chậm rãi nhấc chân bước đến chỗ ông đang ngồi, mạnh dạn chìa tay ra.

Lão chân nhân đón lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mặc Vân. Bàn tay ông nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của cô rồi nhắm mắt yên lặng giống như đang tĩnh tọa. Mặc Vân cũng yên lặng bắt chước hành động của lão chân nhân, nhắm mắt dưỡng thần, giữ cho tâm thần thư giãn. Không bao lâu sau đó cô cảm nhận được một luồng khí ấm áp đang dần dần xuyên qua làn da của mình rồi hòa vào trong cơ thể.

“Ân! Ngươi là biến dị thủy thuộc tính, băng linh căn!“

Trên mặt vị lão nhân hiện ra sự phấn chấn không hề che giấu. Không ngờ lần xuống núi lần này lại có cơ duyên lớn đến như vậy! Có một biến dị băng linh căn làm đệ tử há có thể không vui sướng?!

“Tiên nhân ơi, linh căn là gì vậy?“ – Mặc Vân từ lúc nghe lão nhân gia đang ngồi trước mặt cất giọng nói đã kết thúc quá trình tự thư giãn, mở mắt ra quan sát từng biểu cảm xuất hiện trên gương mặt nhân từ của ông. Khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng như vừa trúng xổ số giải độc đắc của lão nhân gia liền không nén được cất tiếng hỏi.

Mặc Vân như người đi lạc vào trong sương mù, não bộ rơi vào trạng thái mờ mịt, ngáo ngơ. Mặc dù cô đã từng xem qua những tư liệu lịch sử về những nền văn minh, văn hóa của nhân loại mà biết rằng tu tiên bắt nguồn từ Đạo Giáo, khái niệm tu tiên chỉ tồn tại ở Trung Hoa đại lục cùng vô vàn những điển tích và điển cố nhắc đến vấn đề này nhưng vẫn không tài nào ngờ được sẽ có một ngày có một vị tiên nhân đứng trước mặt mình đưa tay vuốt râu, vẻ mặt hoan hỉ nói với cô câu: “Ngươi có băng linh căn!” như thế này. Nói vậy, ngày xưa Tần Thủy Hoàng sai người đi khắp thiên hạ tìm kiếm phương thuốc trường sinh cùng phương pháp tu tiên không lẽ có cơ sở thật à?

Khi nghe Mặc Vân đặt ra câu hỏi với với vị đạo gia, không khí xung quanh bỗng trở nên trầm lắng. Hai gã nông phu cùng vị đại hán đứng một bên quan sát diễn biến từ đầu đến giờ không dám thở mạnh, trong bụng nơm nớp lo sợ câu hỏi kia sẽ làm cho vị đạo gia trước mặt không hài lòng. Trái ngược với suy nghĩ của bọn họ, lão chân nhân tiên phong đạo cốt nhẹ vuốt chòm râu bạc, ra hiệu cho Mặc Vân ngồi xuống.

Mặc Vân ngoan ngoãn ngồi xuống nền đất, học theo lão nhân gia xếp bằng hai chân, nghiêm nghiêm cẩn cẩn chờ đợi câu trả lời.

“Linh căn giống như một loại huyết mạch để cảm nhận được thiên địa linh khí. Cảm nhận được linh khí mới có thể tu luyện pháp lực.

Người bình thường sinh ra đã có linh căn thật sự quá ít ỏi, có thể nói tìm trong vạn người mới có được vài ba người có linh căn. Linh căn sẽ chia thành ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Những người có linh căn cũng được phân thành nhiều cấp loại. Hạ cấp gồm những người có bốn hoặc năm loại thuộc tính hỗn tạp, những người này tuy có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, nhưng hiệu quả tu luyện vô cùng thấp.

Trung cấp bao gồm những người có ba hoặc hai loại thuộc tính. Khác với hạ cấp, những người ở cấp này có hiệu quả tu luyện nhanh chóng.

Linh căn chỉ có một loại thuộc tính duy nhất được xếp vào hàng thượng cấp hay còn được gọi là Thiên linh căn, bất kể là người có thuộc tính nào, tốc độ tu luyện sẽ nhanh gấp hai gấp ba lần so với trung cấp. Ngoài ra, những người có Thiên linh căn khi tu luyện đến trúc cơ đại kỳ sẽ không cần vượt qua bình cảnh đã có thể dễ dàng kết kim đan. Đây chính là một trong những thiên phú dị thường của những người có Thiên linh căn.” – Lão tiên nhân chậm rãi giải thích.

Nói xong, trước vẻ mặt u mê đang ù ù cạc cạc tiêu hóa thông tin của Mặc Vân, lão tiên nhân đưa mắt nhìn hai đệ tử đứng gần đó, phân phó:

“Chuyện ở đây giao lại cho các ngươi! Ta đem nha đầu này về Tịnh Kiếm Tông trước!“

Lời vừa dứt ông lập tức đứng lên, ông cúi người, vươn tay vỗ nhẹ vào đỉnh đầu của Mặc Vân, ra hiệu bảo cô đứng dậy rồi đưa bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô, dẫn cô bước nhanh ra hướng cửa miếu trước những cặp mắt ngạc nhiên lẫn khó hiểu của tất cả những người trong miếu ngoại trừ hai nam thanh niên đi cùng ông.

Lão chân nhân dắt tay Mặc Vân đi thẳng một đường ra khỏi ngôi miếu hoang. Bọn họ đi đến một cánh đồng lúa đang mùa trổ bông mới dừng lại. Lúc này lão chân nhân đưa tay kết ấn, liền sau đó một đám mây lớn được xuất ra trước cặp mắt chữ a, mồm chữ o của Mặc Vân.

“… Có… có… có thể làm được chuyện hoang tưởng như vậy thật á???“

Mặc Vân lắp bắp, kinh ngạc đến mức rụng rời tay chân. Cô thật sự đã lọt vào cái thế giới hoang đường quái quỷ nào vậy trời.

Bạn đang đọc Tu Tiên Sao Khó Bome sáng tác bởi MặcVân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MặcVân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.