Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẩm-Ngữ-Trì-ngốc-nghếch

Phiên bản Dịch · 1710 chữ

Diêu Ảnh nói xong, ánh mắt dừng trên gương mặt đã rửa sạch của Thẩm Ngữ Trì, bất giác biểu lộ vẻ nghi ngờ.

Thẩm Ngữ Trì nhìn Diêu Ảnh. Nếu cô nhớ không nhầm thì nàng ta chính là người nhiều lần đổ thêm dầu vào lửa khiến nguyên chủ căm hận Bùi Thanh Lâm tột độ, dẫn đến việc nàng ấy sai người làm nhục Bùi Thanh Lâm.

Ánh mắt nhìn đăm đăm của cô khiến vẻ mặt Diêu Ảnh trở nên mất tự nhiên. Thẩm Ngữ Trì chợt hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”

Diêu Ảnh thở phào, vội trả lời: “Ngày mai người định giờ nào đưa thuốc cho Bùi tiên sinh?”

Thẩm Ngữ Trì cân nhắc một lúc, nói khẽ: “Ngươi quan tâm Bùi tiên sinh thật đấy, lúc nào cũng nhắc đến.”

Diêu Ảnh nghe vậy liền chột dạ, bất giác nhìn thuốc quý bày trên bàn.

Nàng ta nghĩ đến việc Thẩm Ngữ Trì vốn ngu dốt bèn ép bản thân bình tĩnh lại, ra vẻ tủi thân: “Nô tỳ đau lòng đại nương tử chịu phạt nên mới hỏi một câu. Nếu người đưa thuốc sớm thì không cần quỳ ở từ đường nữa.”

Chẳng lẽ không phải do mấy người xúi giục nguyên chủ làm nhục Bùi Thanh Lâm nên cô phải quỳ từ đường sao? Thẩm Ngữ Trì chậc một tiếng, rốt cuộc nguyên chủ ngu ngốc cỡ nào mới làm cho người bên cạnh dám tùy ý lừa gạt như vậy.

Thẩm-Ngữ-Trì-ngu-ngốc vỗ vai Diêu Ảnh, cảm thán với vẻ mặt ngốc nghếch: “Ngươi đúng là đồng chí tốt… nha hoàn tốt, ta thuận miệng hỏi một câu thôi, không có ý trách ngươi.” Sao có thể trách cô chứ? Tôi chỉ muốn đánh cô thôi.

Diêu Ảnh thầm thở phào, nghĩ bụng với đầu óc của Thẩm Ngữ Trì hẳn là không nhìn ra điều gì. Nàng ta đang định nói vài câu tỏ rõ lòng trung thành thì thấy Thẩm Ngữ Trì khoát tay: “Ta mệt rồi, ra ngoài đi.”

Diêu Ảnh nhìn thoáng qua thuốc trị thương đặt trên bàn, sau đó cúi người ra ngoài.

Thẩm Ngữ Trì thấy Diêu Ảnh liên tục nhìn thuốc này thì nhíu mày. Đợi Diêu Ảnh đi, cô chống cằm nhìn thuốc trên bàn như suy tư điều gì.

Hình như… hơi bất thường.

Sáng hôm sau, Diêu Ảnh đến hầu hạ, Thẩm Ngữ Trì ra lệnh: “Tìm sáu bảy hộ viện tay chân nhanh nhẹn cho ta.”

Diêu Ảnh dè dặt hỏi: “Người muốn…”

Thẩm Ngữ Trì như không phát hiện có gì không ổn, xách mấy hộp thuốc trên bàn: “Ngươi cho rằng cứ đưa thuốc thì tiên sinh sẽ nhận sao? Không dùng biện pháp mạnh, chắc chắn sẽ không nghe theo.”

Diêu Ảnh nghĩ bụng, quả nhiên phu nhân liệu sự như thần, đại nương tử thật sự ngu ngốc. Nàng ta đắc ý vì theo đúng chủ, đang mừng thầm chợt nghe thấy Thẩm Ngữ Trì hỏi: “Có bữa sáng không?”

Thẩm Ngữ Trì đang tuổi lớn, đói một hai bữa còn được, đói đến sáng nay thì thật sự không chịu nổi, đến mức thấy bàn ghế cũng muốn nhào qua gặm.

Diêu Ảnh tỏ vẻ khó xử: “Công gia dặn nhà bếp không được chuẩn bị cơm cho người.”

Thẩm Ngữ Trì đói bụng, vẻ mặt mệt mỏi: “Đi thôi.”

Tuy Bùi Thanh Lâm là tiên sinh của Thẩm gia nhưng không sống trong công phủ mà thuê một tiểu viện cách công phủ không xa.

Lúc này, Bùi Thanh Lâm đang tiếp khách. Hắn mặc áo tay rộng màu xanh, cài trâm gỗ, không trang điểm nhưng vẫn thanh nhã tuyệt đẹp.

Người ngồi đối diện hắn là người trong lòng của nguyên chủ - đồng chí Sở Kỳ. Sở Kỳ lấy một lọ sứ trắng tinh xảo ra, cười với Bùi Thanh Lâm: “Đây là thuốc trị thương do ngự y trong cung chế, nhà ta có tổng cộng ba lọ, hôm qua ta thấy nàng bị thương nên cố ý mang sang cho nàng.” Sở Kỳ vừa nói vừa muốn nhét lọ sứ vào tay Bùi Thanh Lâm.

Bùi Thanh Lâm thu tay về, mỉm cười dịu dàng nhưng xa cách: “Đa tạ lang quân, chỉ là vết thương nhẹ. Ta và lang quân không thân chẳng quen, thực không dám nhận thuốc trị thương quý giá thế này.”

Sở Kỳ vốn đang say mê nhìn bàn tay thon dài như ngọc, nghe vậy liền mập mờ nói khẽ: “Sao lại không thân quen? Ta đối xử với nàng tất nhiên không giống với những người khác.” Nhờ gia thế, diện mạo xuất chúng, hắn chưa từng bị nữ nhân xa cách. Ấy vậy mà liên tiếp vấp phải trắc trở trước Bùi Thanh Lâm, quả thực phiền giận.

Cánh tay cầm chén trà của Bùi Thanh Lâm thoáng ngừng, giọng nói lại vẫn nhẹ nhàng: “Bùi lang quân nên giữ lại lời này cho Thẩm đại nương tử, hôn sự của hai người sắp…”

Sở Kỳ tỏ vẻ khinh thường, đang định mở miệng thì thấy người hầu của Bùi Thanh Lâm vội vàng chạy vào: “Tiên sinh, Thẩm đại nương tử đến, ầm ĩ trước cửa đòi gặp người.”

Sở Kỳ đang lo không có cơ hội biểu hiện trước mặt mỹ nhân, nghe vậy lập tức đứng dậy: “Ta đi đuổi nàng ta, tránh làm nhiễu nàng.”

Bùi Thanh Lâm thấy hắn đi ra ngoài, vẻ ôn hòa nhã nhặn bỗng chốc hoàn toàn biến mất, mặt mày không cảm xúc khiến người khác kinh sợ.

Hắn búng ngón tay, một luồng gió mạnh quét qua, lọ sứ Sở Kỳ mang đến vỡ tan tành.

Người hầu dường như đã nhìn quen, nhanh chân quét dọn.

Sở Kỳ vốn ghi hận Thẩm Ngữ Trì, hắn vẫn chưa chiếm được thân thể của Bùi Thanh Lâm, thế mà hôm qua suýt nữa bị mấy gã hạ nhân làm nhục. Hắn đang mải nghĩ cách giáo huấn Thẩm Ngữ Trì, đến lúc gặp cô thì lại sững sờ.

Thẩm Ngữ Trì nay không trang điểm diêm dúa nữa, chỉ mặc trang phục cưỡi ngựa đơn giản nhưng lại tôn lên hàng mày dài, đôi mắt linh động, tuổi còn nhỏ nên phong thái không đủ thướt tha, lớn hơn chút nữa hẳn sẽ thành một mỹ nhân hiếm có.

Sở Kỳ bản tính háo sắc, trông dáng vẻ này của cô liền thấy dễ ưa hơn, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa: “Cô đến đây làm gì?”

Thẩm Ngữ Trì không thích loại người ra vẻ đạo mạo như hắn. Cô không đếm xỉa đến Sở Kỳ, xuống ngựa rồi đi vòng qua người hắn.

Sở Kỳ tức giận, trông Thẩm Ngữ Trì khí thế hung hăng, hắn chần chừ trong giây lát, sau đó đi theo cô vào tiểu viện.

Thẩm Ngữ Trì đi vào, trước hết không nhìn Bùi đại mỹ nhân đang ngồi trong tiểu viện mà nhìn chằm chằm vào trái cây và điểm tâm đặt trên bàn. Cô cố gắng khống chế bản thân không làm ra hành động nuốt nước bọt đầy mất mặt. Cô gắng gượng dời ánh mắt về phía Bùi Thanh Lâm: “Ta đến xem vết thương trên người tiên sinh.”

Ngay lúc Thẩm Ngữ Trì bước vào, Bùi Thanh Lâm ra vẻ nhẫn nhục, nói chậm rãi: “Đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Thẩm Ngữ Trì đoán trước hắn sẽ nói vậy, bĩu môi: “Thật sao? Ta không tin.”

Bùi Thanh Lâm: “…”

Cô chỉ vào hộp gỗ xách trong tay: “Đây là thuốc trị thương hảo hạng do ta tìm đại phu kê, cô nhanh chóng dùng đi.”

Sở Kỳ bắt được cơ hội biểu hiện, cười khẩy: “Cô bớt ra vẻ mèo khóc chuột đi, loại người tàn nhẫn độc ác như cô sao có thể thành tâm đưa thuốc? Sợ là thuốc độc lấy mạng người.” Hắn đi vài bước đến cạnh Bùi Thanh Lâm: “Bùi nương tử, nàng ta rắp tâm hại người, nàng tuyệt đối không thể dùng thuốc này.”

Bùi Thanh Lâm thông minh, cẩn thận hơn xa Sở Kỳ. Cho dù người có mối quan hệ tốt với hắn đưa thuốc thì hắn cũng sẽ không dùng, huống chi là Thẩm Ngữ Trì. Hơn nữa, sau lưng cô còn có Sở phu nhân thâm độc, với sự ngu ngốc cộng thêm tàn nhẫn của hai người họ, không biết thêm bao nhiêu “thứ tốt” vào trong thuốc.

Nhưng hắn sẽ không vạch trần: “Đại nương tử để thuốc lại đi, hôm khác ta sẽ dùng.”

Thẩm Ngữ Trì nhíu mày: “Cô cũng không tin ta? Lẽ nào thuốc ta đưa là thuốc độc thủng ruột, ăn mòn tạng phủ sao?”

Bùi Thanh Lâm không đáp, khẽ nghiêng đầu cười với Thẩm Ngữ Trì.

Sở Kỳ mất kiên nhẫn, tự hỏi sao lại có nữ tử thích đố kỵ như Thẩm Ngữ Trì, đã vậy sau này hắn còn phải cưới nữ nhân này làm vợ. Hắn nghiêng người che chở Bùi Thanh Lâm: “Nương tử không cần để ý đến nàng ta, ta đưa nương tử về trước.”

Thẩm Ngữ Trì đột nhiên cất cao giọng: “Đứng lại! Cô không dùng cũng phải dùng!” Cô vỗ tay, bỗng chốc có bảy tám gã nô bộc từ bên ngoài xông vào, vây quanh hai người.

Bùi Thanh Lâm thoáng lộ vẻ tàn bạo.

Sở Kỳ tức giận nói: “Thẩm Ngữ Trì, cô lại muốn làm gì!”

Thẩm Ngữ Trì lấy một lọ sứ nhỏ từ trong hộp gỗ, lắc trước mặt Bùi Thanh Lâm: “Đừng đi, cô nhìn cho kỹ xem thuốc trị thương này rốt cuộc có độc hay không.”

Cô vừa dứt lời liền lấy lượng thuốc mỡ cỡ ngón tay cái. Bùi Thanh Lâm cho rằng cô muốn ép mình dùng, nheo mắt, vẻ mặt có phần nguy hiểm.

Hành động tiếp theo của Thẩm Ngữ Trì có thể xưng là nét bút của thần. Cô kéo cao tay áo để lộ vết xanh tím do Thẩm Chính Đức vung chén trà hôm qua, sau đó bôi đều thuốc lên vết thương.

Bùi Thanh Lâm đang chuẩn bị động thủ: “…”

Bạn đang đọc Từ Tình Địch Đến Tình Nhân của Thất Bôi Tửu

Truyện Từ Tình Địch Đến Tình Nhân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anying2143
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.