Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi khó quá mà!

Phiên bản Dịch · 2505 chữ

Bùi Thanh Lâm dựa vào thành xe, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Trái ngược với hắn, Sở Kỳ có phần mất khống chế, quang minh lẫm liệt chỉ trích Thẩm Ngữ Trì mấy câu rồi đưa tay kéo cánh tay Bùi Thanh Lâm: “Bùi nương tử, vừa rồi ta nghe nói nàng gặp chuyện liền gác mọi chuyện lại vội vàng đuổi qua đây. Nàng đừng sợ, ta hộ tống nàng về.”

Bùi Thanh Lâm liếc nhìn bàn tay đang đưa ra của Sở Kỳ, con ngươi xẹt qua sắc thái dị thường, đáy mắt thậm chí còn chứa vài phần chán ghét. Hắn nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, nghiêng người đáp hờ hững: “Không phiền lang quân nhọc lòng, ta không hề hấn gì, ta sẽ tự về.”

Thẩm Ngữ Trì không lấy làm lạ khi Sở Kỳ dây dưa với Bùi Thanh Lâm ngay trước mặt vị hôn thê, dù sao cô cũng không quan tâm gã tồi này. Nhưng thái độ của nữ tiên sinh lại đáng để suy nghĩ. Dù gì Sở Kỳ cũng là người theo đuổi Bùi Thanh Lâm, cộng thêm lần này hắn vội vàng chạy đến cứu mỹ nhân, ấy vậy sao nhìn Bùi Thanh Lâm ghét hắn hơn cả nữ phụ ác độc là cô vậy nhỉ?

Cô nghĩ không thông, thấy Bùi Thanh Lâm không muốn dây dưa với Sở Kỳ bèn thăm dò thử: “Vậy thì cô về trước đi, chốc nữa ta gọi đại phu đến xem cho cô.”

Bùi Thanh Lâm không nhiều lời mà đi thẳng xuống xe ngựa, bước đi chậm rãi khỏi con hẻm nhỏ.

Thẩm Ngữ Trì thấy thái độ của Bùi Thanh Lâm rất thú vị. Cô nhướng mày nhìn Sở Kỳ, không che giấu niềm vui trên nỗi đau của người khác: “Thấy không? Người ta không thèm quan tâm huynh, vội vội vàng vàng đến cứu mỹ nhân cũng vô dụng.”

Sở Kỳ lấy lòng bị cự tuyệt lại bị Thẩm Ngữ Trì trào phúng, sắc mặt hắn rất khó coi. Hắn nhìn bóng lưng rời đi của Bùi Thanh Lâm, mặt mày lạnh lẽo dẫn thuộc hạ đi.

Xong chuyện, Thẩm Ngữ Trì mất một canh giờ để chấp nhận sự thật bản thân xuyên không vào một quyển sách. Cô miễn cưỡng xốc lại tinh thần, bảo người đánh xe đưa cô về công phủ.

Cô theo trí nhớ đi về thẳng tiểu viện của mình. Đi được nửa đường thì bị quản sự nội trạch ngăn lại: “Đại nương tử, công gia mời người ghé qua một chuyến.”

Công gia được nhắc đến là cha ruột của nguyên chủ. Tính cách nguyên chủ kiêu căng, ngang ngược nên không được cha ruột yêu thích, một tháng cha con hai người gặp nhau ba đến năm lần đã là nhiều. Thẩm Ngữ Trì không cần suy nghĩ cũng biết chắc chắn lần này ông gọi mình vì chuyện bắt cóc Bùi Thanh Lâm. Cô xoa cái đầu đau, làu bàu hai tiếng rồi đi theo quản sự đến sảnh chính.

Cha ruột Thẩm Chính Đức ngồi trên chủ vị, nét mặt giận dữ. Ngoài ông còn có một phụ nhân khoảng độ ba mươi ngồi bên tay phải. Da mặt phụ nhân trắng nõn, môi như tô son, đôi mắt hạnh dịu dàng, tuy tuổi xuân đã qua nhưng vẻ đẹp quyến rũ vẫn đọng lại, có thể nhận ra thời trẻ là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Phụ nhân thấy Thẩm Ngữ Trì đến liền lên tiếng: “Sao Ngữ Trì giờ mới đến? Mau xin lỗi phụ thân đàng hoàng đi.”

Thẩm Ngữ Trì lục lọi trong trí nhớ, nhớ ra phụ nhân này là mẹ kế của nguyên chủ - Sở Khương.

Mẹ ruột của Thẩm Ngữ Trì vì sinh trưởng tử mà sức khỏe trở nên không tốt, bệnh tật quấn thân nhiều năm, sinh nàng ấy xong thì qua đời. Sau khi mẹ ruột nàng ấy mất, Sở Khương gả vào Thẩm gia, Sở Khương cũng sinh được một trai một gái, được Thẩm Chính Đức hết lòng yêu thích.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Sở Khương không chỉ không đối xử lạnh nhạt với kế nữ mà ngược lại đối xử tốt hơn cả con gái ruột. Mỗi lần nguyên chủ làm sai chuyện gì, Sở Khương luôn đứng ra bảo vệ nàng ấy, vì vậy nguyên chủ rất yêu quý Sở Khương, gần như mọi chuyện đều nghe theo, gần gũi hơn cả đại ca ruột.

Nguyên chủ là người trong cuộc không nhìn rõ, nhưng Thẩm Ngữ Trì ngẫm lại thấy không đúng. Nếu Sở Khương thực sự muốn tốt cho nguyên chủ, sao lại không uốn nắn tính tình ngang ngược của nguyên chủ, mặc cho nàng ấy phạm sai lầm hết lần này đến lần khác mà không ngăn cản? Giờ ra ngoài tùy tiện nghe ngóng, nhắc đến Thẩm Ngữ Trì chỉ có bốn chữ “nhân phẩm đáng ngại”, còn làm nền cho tính cách cao nhã thanh khiết, ôn hòa nhã nhặn của con ruột Sở Khương.

Hơn nữa, Sở Kỳ là cháu họ của mẹ kế, nguyên chủ yêu hắn đến chết đi sống lại phần nhiều nhờ công mẹ kế đáp cầu dắt mối. Chỉ riêng việc giới thiệu một công tử bột cho kế nữ thì Thẩm Ngữ Trì đã khó có thiện cảm với vị mẹ kế này.

Sở Khương thấy ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Ngữ Trì thì lòng khẽ run, ngoài miệng lại khuyên bảo tận tình: “Đứa nhỏ này sao hồ đồ vậy, Bùi tiên sinh là thầy của con, nói gì con cũng không thể bắt cóc tiên sinh, nếu truyền ra ngoài thì chẳng phải làm hỏng hết danh tiếng của con à!”

Nghe Sở Khương nói vậy, quả nhiên lửa giận vừa nguôi đôi chút của Thẩm Chính Đức lại bùng lên. Ông vung chén trà lên người Thẩm Ngữ Trì: “Sao ta lại sinh ra đứa nghiệp chướng như ngươi chứ! Bình thường ngươi đã nói năng bất kính với Bùi tiên sinh, hôm nay lại làm ra chuyện cầm thú như vậy, không bằng ta lấy dải lụa trắng siết chết ngươi cho rồi!”

Da thịt Thẩm Ngữ Trì vốn trắng nõn, cánh tay thoáng chốc đã bị nện xanh một mảng, đủ thấy Thẩm Chính Đức thực sự không thích đứa con gái này, hoàn toàn dùng sức để vung.

Cô nhìn người nhà “đặc sắc” của nguyên chủ cùng hàng loạt tội danh oan uổng, nhất thời đau buồn lẩm bẩm: “Đừng siết chết, con thích uống thuốc độc hơn.”

Thẩm Chính Đức: “…”

Thấy Thẩm Chính Đức giận tím mặt, suýt thì ngất đi, Sở Khương đành phải lên tiếng khuyên nhủ: “Công gia, Ngữ Trì chỉ nói linh tinh thôi, con bé biết sai rồi.”

Thẩm Chính Đức đang giận dữ tột cùng, quay đầu trút giận lên người Sở Khương: “Nếu không phải bình thường nàng chiều nghiệp chướng này thì sao nó dám to gan xằng bậy như thế này! Ta đã nói nhiều lần rồi, Bùi tiên sinh học rộng tài cao, các người phải kính trọng, kết quả ai cũng không nghe lọt tai. Nay lại đắc tội với Bùi tiên sinh, ta xem còn có ai chịu dạy nghiệp chướng này!”

Dù khả năng giữ bình tĩnh của Sở Khương tốt đến mấy, nét mặt cũng trở nên cứng đờ khi trượng phu chỉ trích bản thân vì nữ nhân khác. Sở Khương nén giận, khuyên bảo: “Vâng, do thiếp làm không đúng, công gia chớ giận hại thân, nghe Ngữ Trì nói sao đã.”

Thẩm Chính Đức ăn mềm không ăn cứng, nghe vậy liền quay đầu nhìn Thẩm Ngữ Trì.

Thẩm Ngữ Trì thức thời, dứt khoát phỏng theo Sở Khương: “Do nữ nhi làm không đúng, cha đừng nóng giận.”

Thẩm Chính Đức hừ lạnh, hiển nhiên không tin: “Ngươi biết thật lòng nhận sai à?” Ông lớn tiếng sai bảo hạ nhân: “Dẫn đại nương tử đi, đánh mỗi tay hai mươi roi. Đánh xong thì cho quỳ ở từ đường, không có lệnh của ta không được ăn cơm!”

Thẩm Ngữ Trì xanh mặt.

Sở Khương chợt mở miệng, dịu dàng nói: “Công gia nghe thiếp khuyên một câu, nay đã đắc tội Bùi tiên sinh, phạt Ngữ Trì nặng hơn nữa cũng không ích gì. Chi bằng bảo Ngữ Trì đi xin lỗi Bùi tiên sinh, sai người đưa ít thuốc trị thương, thuốc bổ, hẳn có thể bù đắp phần nào sai lầm.”

Thẩm Chính Đức cảm thấy hợp lý bèn quát: “Nghiệp chướng, ngày mai ngươi chuẩn bị thuốc trị thương, thuốc bổ đi xin lỗi tiên sinh. Ngày nào tiên sinh chưa nguôi giận thì ngày đó ngươi không được ăn cơm!” Ông luôn không thích đứa con gái ngu ngốc này, lúc này càng không muốn phí lời, nói xong liền phất tay áo rời đi.

Thẩm Ngữ Trì: “…”

Việc này còn khó hơn lên trời nữa!

Sở Khương dịu dàng an ủi Thẩm Ngữ Trì vài câu, song thấy cô mãi cúi đầu không nói bèn vịn vào thị nữ bên cạnh rời khỏi sảnh chính. Về đến nơi ở của mình - Y Lan các, Sở Khương dỡ bỏ toàn bộ vẻ dịu dàng, hiền đức, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên đang tức giận. Sở Khương cười lạnh với Chung Ảo: “Bà nhìn xem, công gia khen ả như thần tiên trên trời, trong mắt còn có ai khác nữa? Hôm nay chỉ vì Bùi Thanh Lâm mà trách mắng ta trước mặt hậu bối, hạ nhân. Gả vào Thẩm gia hơn mười năm, đây là lần đầu ta mất mặt như vậy!”

Sở Khương tức giận như vậy không phải không có nguyên nhân. Bùi Thanh Lâm vừa vào Thẩm phủ đã mê hoặc già trẻ lớn bé với gương mặt ấy. Hơn nữa, lai lịch Bùi Thanh Lâm bí ẩn, Thẩm Chính Đức vô cùng xem trọng, đối đãi đặc biệt, thường gọi người đi qua bàn chuyện, lại không quan tâm đến sự phản đối của mọi người mà giữ người lại trong phủ làm tiên sinh.

Sở Khương hiểu con người của Thẩm Chính Đức, trước đây có thể từ con gái phạm quan thành phu nhân công phủ không thể không kể công của gương mặt này. Với dung mạo tuyệt sắc của Bùi Thanh Lâm, Sở Khương không tin Thẩm Chính Đức không động lòng. Huống chi Bùi Thanh Lâm không phải thị thiếp, sủng cơ đã ký khế ước bán thân, nếu thật sự dây dưa với Thẩm Chính Đức cũng không cách nào xử lý.

Chung Ảo cẩn thận đóng cửa sổ, khẽ than: “Hôm nay đại nương tử vốn đã bắt được ả hồ ly tinh kia, nếu không phải Sở lang quân đột nhiên xuất hiện thì chuyện đã thành. Nếu ả mất trong sạch, dù cho công gia có thích cũng không thể rước một đôi giày rách vào phủ.”

Sở Khương muốn Sở Kỳ cưới Thẩm Ngữ Trì vì để quản thúc chặt hai đứa con của nguyên phối, không ngờ hắn lại bị Bùi Thanh Lâm làm mê mụi đầu óc. Sở Khương càng không vui: “Đúng là vô dụng.”

Sở Khương nghiêng đầu hỏi: “Đã chuẩn bị thuốc trị thương với thuốc bổ chưa?”

Chung Ảo hiểu ý, gật đầu: “Phu nhân yên tâm, tôi đã sai người chuẩn bị ít thuốc tốt, chốc nữa sẽ đưa cho đại nương tử.”

Lúc này vẻ mặt của Sở Khương mới tốt hơn, khẽ hỏi dò: “Có để lại dấu vết gì không?”

Chung Ảo cười: “Hạ nhân chúng ta sắp xếp trong tiểu viện của đại nương tử rất thông minh, người cứ yên tâm. Cho dù Bùi Thanh Lâm dùng thuốc xong, vết thương trở nặng, dung mạo bị hủy, vẫn do đại nương tử đưa thuốc, có quan hệ gì với người đây? Chuyện hôm nay cũng chớ lo, do đại nương tử vì ghen sinh hận, nghe theo lời hạ nhân xúi giục mới ra tay độc ác với Bùi Thanh Lâm, chuyện này càng không thể trách người.”

Chung Ảo đột nhiên ngờ vực: “Sao người chắc rằng Bùi Thanh Lâm sẽ dùng thuốc này? Đại nương tử vừa làm nhục ả, chốc sau lại đưa thuốc, sợ là ả sẽ phòng bị không chịu dùng…”

Sở Khương bật cười, rồi dùng khăn tay nhã nhặn che miệng: “Năm nó mười tuổi làm xước mặt thứ nữ của huyện thừa, khi đó công gia cũng bảo nó đi đưa thuốc xin lỗi, bà đoán xem kết quả thế nào. Nó dẫn theo mấy gã nô bộc, sai chúng đè thứ nữ nọ xuống đất, đổ thuốc vào miệng người ta, nói câu xin lỗi rồi đi về.”

Sở Khương cười khinh thường: “Với tính cách của nó sẽ để Bùi Thanh Lâm không dùng thuốc ư? Huống chi còn bị công gia ép, nó chắc chắn sẽ buộc ả dùng.”

Thẩm Ngữ Trì làm ra chuyện tương tự không phải mới một hai lần, vậy nên Chung Ảo yên tâm, tươi cười: “Vẫn là người suy nghĩ chu đáo.”

Sở Khương vẫn chưa nhận ra kế nữ đã biến thành người khác.

Thẩm Ngữ Trì lòng nặng trĩu về tiểu viện, nhìn thấy tấm gương đặt trong góc mới thấy hứng thú hơn chút. Xuyên không gần một ngày mà cô vẫn chưa biết dáng vẻ mình ra sao.

Cô mong đợi đi đến trước gương, sau đó bị dọa hoảng sợ.

Người trong gương mặc một thân nhu quần màu sắc sặc sỡ, chất liệu quý giá bị nàng ấy mặc như phong cách smart. Hai hàng lông mày kẻ hình lưỡi liềm, không biết bôi bao nhiêu phấn lên mặt, ngũ quan trở nên hung tợn khác thường bởi son phấn diêm dúa.

Tâm trạng của Thẩm Ngữ Trì lúc này không thể diễn tả bằng ngôn từ, dù với một người thiếu thẩm mỹ như cô cũng cảm thấy gương mặt này thảm đến mức không nỡ nhìn. Chẳng qua nghĩ kỹ lại cũng bình thường, thẩm mỹ của con gái thường học từ mẹ, Sở Khương mặt hiền tâm ác xem kế nữ như kẻ thù, nếu dạy nàng ấy trang điểm bình thường thì mới lấy làm lạ.

Cô sai người lấy nước ấm, rửa năm chậu to mới sạch hết phấn, dung mạo bị che khuất dần dần lộ ra…

Lúc này bên cạnh vang lên tiếng gọi: “Đại nương tử.”

Thẩm Ngữ Trì quay đầu thì thấy đại nha hoàn của cô – Diêu Ảnh đang đặt mấy cái hộp trông quý giá lên bàn. Diêu Ảnh cười nói với Thẩm Ngữ Trì: “Nương tử, thuốc trị thương và thuốc bổ đưa cho nữ tiên sinh đã chuẩn bị xong rồi, người định giờ nào ngày mai đưa qua?”

Bạn đang đọc Từ Tình Địch Đến Tình Nhân của Thất Bôi Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anying2143
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.