Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời nguyền của Cấm Kỵ Gia

Phiên bản Dịch · 2041 chữ

Dịch giả: Mất Ngủ

------

Trước mắt hiểu biết của Chu Bát Chá về trò chơi 《 Tục Thế 》 này vẫn còn hạn chế, về những người chơi khác thì ngoại trừ lần bị PK ra, hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người chơi nào.

Bây giờ trong tờ giấy nhắc đến Đại Tế Táo, có thể nói là đã cấp cho Chu Bát Chá một cái hướng để tìm tòi nghiên cứu.

Đương nhiên, điều kiện bố trí từng bước cũng tương đối phức tạp, muốn đi Đại Tế Táo trước hết phải cầm tàn hương đến gặp Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân, muốn có tàn hương phải giết quái, muốn đánh được quái vật, ít nhất trong tay phải có binh khí a…

Phải, Chu Bát Chá đi một vòng liền quay lại điểm xuất phát.

Thành thành thật thật thu thập tài liệu chế tạo binh khí.

“Ngươi đi dạo tại Thiêu Hương Trấn, bị ăn một gậy.”

“Ngươi tỉnh lại thì đã mất thận.”

“Ngươi đã tử vong.”

Kháo, lại chết, Chu Bát Chá đã kẹt tại cái địa phương quỷ quái này hai ngày, cũng không thể nào vào được miếu hoàng bì tử.

Chu Bát Chá lại phải đợi hết thời gian trừng phạt thể lực, đến tối sau khi đi nhà ăn cơm nước trở về, lại tiếp tục chơi. Hẻm tối, khu chợ, miếu hoàng bì tử, 3 lựa chọn.

Hẻm tối bên kia hẳn là không còn gì, Hồng Trang Nương cũng bị Chu Bát Chá chơi chết rồi, miếu hoàng bì tử đã thử hai ngày, không thể vào được, chết tiếp cũng không phải là ý hay.

Chu Bát Chá trong lòng tự nhủ, lần này đi khu chợ xem sao, không nghĩ tới chuyến đi này, lại lập tức đưa đến cơ hội xoay chuyển tình thế.

“Ngươi lựa chọn đi dạo tới khu chợ hoang phế ở quảng trường.”

“Khu chợ của Thiêu Hương Trấn, đã từng là nơi buôn bán nông sản, sau khi xây miếu hoàng bì tử, dân trong trấn dần trở thành Phúc Thọ Lão, nơi đây cuối cùng bị bỏ hoang.”

“Ngươi phát hiện một cỗ thi thể của Phúc Thọ Lão đang nằm dưới chân, Khói Phúc Thọ làm cho người đắm chìm vào nghiện ngập, làm cho họ đốt sạch tài sản, đồng thời cũng huỷ hoại cơ thể chính mình, thành ra thi thể cũng là lở loét biến dạng, khiến người buồn nôn, có muốn lục tìm hay không?”

“Ngươi chịu đựng cảm giác buồn nôn, lục soát thi thể này một phen.”

“Ngươi thu được, y phục dính máu của Phúc Thọ Lão.”

‘Phúc Thọ Lão Huyết Y ( Phế phẩm ), y phục dính máu lấy trên thi thể của Phúc Thọ Lão, rách rách nát nát, chỉ vừa đủ che thân, nhưng đại khái là bởi vì thời gian dài bị Phúc Thọ Lão mặc trên người khi hút thuốc, nên nhiễm đầy mùi khói, khi mặc vào rất dễ được bọn chúng coi như đồng loại, giảm tỉ lệ bị Phúc Thọ Lão tập kích.

Sách, Chu Bát Chá hai mắt toả sáng, hắn nhặt được cái gì đây, một cái áo để nguỵ trang trà trộn sao, theo miêu tả thì kiện y phục nhuốm máu của Phúc Thọ Lão này, hẳn là có thể giúp hắn lẻn vào miếu hoàng bì tử.

Hay lắm, thì ra là còn có loại vật phẩm này, Chu Bát Chá chết nhiều ngày như vậy cũng không vào được, hắn nghĩ lần sau nhất định phải đi xem xét kỹ xung quanh trước, hơn nữa, sự kiện hắn gặp được cũng không chỉ có thế.

“Táo Quân thiên phú phát động.”

“Ngươi tại khu chợ phát hiện ra một miệng giếng cạn thần bí, phía dưới giếng tựa hồ có ánh sáng phát ra, ngươi có muốn đi xuống xem một chút hay không?”

Táo Quân thiên phú phát động làm cho Chu Bát Chá đụng phải sự kiện không nằm trong cốt truyện, phát hiện một miệng giếng thần bí.

“Ngươi lựa chọn xuống giếng kiểm tra, tại đáy giếng phát hiện một cánh cửa đỏ được bịt kín bằng sáp, loại bỏ lớp sáp bịt kín bên ngoài phát hiện ra trên cửa có dán giấy niêm phong, trên giấy viết: muốn sống đừng tham của cải.”

“Thời đại Tục Thế Chi Chủ còn thống trị, trong Thiêu Hương Trấn có một truyền thuyết, cách trấn 50 dặm về phía đông có một nghĩa trang trên núi, cứ đến đêm ngày 15 tháng 4 hàng năm, sẽ có một đoàn xe buôn của người chết qua núi, trên xe mang theo vô số vàng bạc tài bảo, nhưng người sống không thể đụng vào, bởi vì đó là của cải của người chết, đụng đến sẽ gặp tai hoạ.”

“Thế nhưng lúc đó ở Quan Đông có một đám cướp mới nổi, vì trong tay có vài cây súng nên gan to bằng trời, quan binh bọn chúng cũng dám đánh giết, chặt đầu treo trên lưỡi lê, một đám không sợ trời không sợ đất, không biết quy củ phép tắc, nghe nói nghĩa trang trên núi kia có nhiều của cải, thế nào cũng phải đi xem một chút, nếu thực sự có liền cướp.”

“Đêm ngày 15 tháng 4, đám cướp kia lên núi, nửa đêm, gió lạnh thổi từng cơn, thế mà thực sự thấy có một thương đội đang đi trên đó, thủ lĩnh của bọn cướp là một tên lỗ mãng, thấy vậy liền ra tay cướp đoạt.”

“Đám cướp xông vào trong thương đội, cướp giết, mở rương ra xem, ai nha! Quả thật là có rất nhiều vàng bạc tài bảo, bọn chúng vô cùng cao hứng cướp đi toàn bộ, xong việc đám cướp này đến Thiêu Hương Trấn gần đó nghỉ chân.”

“Ngày hôm sau, toàn bộ chết bất đắc kỳ tử.”

“Toàn bộ đám cướp chết ở Thiêu Hương Trấn, của cải người chết mà bọn chúng cướp được cũng lưu lại nơi này, dân chúng trong trấn hoảng sợ hãi, tìm một lão thầy bói đến xem, lão chỉ nhìn một chút liền nói.”

“Nhanh chóng tìm một nơi có đủ ánh sáng mặt trời trong trấn, đào một cái giếng giả, đem của cải của người chết chôn trong đó, sau đó hắn viết cho một câu: ‘Muốn sống đừng tham của cải’, nói dân trong trấn đổ đầy nước vào miệng giếng giả kia, nguỵ trang giống như thật.”

“Sau đó, Thiêu Hương Trấn hạn hán 3 năm, về sau thì không còn chuyện gì nữa, sau này lão thầy bói đó nói rằng, nếu lúc đó không kịp đem của cải người chết chôn trở về, thì không chỉ đơn giản là 3 năm hạn hán nhẹ như vậy đâu.”

“Truyền thuyết này vẫn luôn lưu truyền trong Thiêu Hương Trấn, nhưng cũng chỉ là được kể lại truyền miệng, cũng từng có người muốn phát tài không tin thần phật, định đi tìm đám của cải kia, tìm khắp các giếng trong trấn, nhưng cuối cùng cũng không tìm được miệng giếng giả kia ở đâu.”

“Không ngờ rằng đến hôm nay, thời đại thống trị của Tục Thế Chi Chủ đã kết thúc, thế đạo rối loạn, Thiêu Hương Trấn hoang phế rách nát, Thực Cốc Giả ngươi, vậy mà ngoài ý muốn tìm được miệng giếng trong truyền thuyết có khả năng cất giấu của cải của người chết này.”

“Ngươi có muốn bóc giấy niêm phong, tìm kiếm kho báu không?”

Tê, Chu Bát Chá tự nhủ, Thiêu Hương Trấn nho nhỏ như vậy lại còn có cất giấu dân gian cố sự, nếu không phải là do Táo Quân thiên phú, hắn cũng không có khả năng gặp được kỳ ngộ thế này.

Nghĩ lại một chút thì điều này đã từng xảy ra không ít lần, thế giới này còn kỳ dị và trái với lẽ thường hơn những gì Chu Bát Chá nghĩ, nhưng vì chỉ quan sát được mọi thứ trong trò chơi qua văn bản miêu tả, nên cũng hạn chế bọn hắn khám phá cái thế giới này.

Đây có phải hay không cũng là một trong những lời nguyền mà Thực Cốc Giả phải gánh chịu? Chính là làm một kẻ câm điếc, có rất nhiều cách để nhận biết và tiếp xúc với thế giới này hiệu quả hơn, nhưng mà Thực Cốc Giả chỉ có thể nhìn thấy qua văn tự.

“Ngươi lựa chọn xé đi giấy niêm phong, đẩy cửa bước vào.”

“Ngươi tại không gian chật hẹp dưới giếng, phát hiện được một cái hòm gỗ, mở hòm ra, bên trong có chứa một vài thứ.”

“Ngươi xem qua từng cái, 1 cái túi dạ dày Thao Thiết, 2 tấm Bùa Cầu Mưa, 3 cái Hồ Lô Sinh Bệnh, 1 chiếc chìa khoá Thông Cảm, một hạt giống Thực Cốc Giả, một đống tàn dư cấm kỵ còn lưu lại.”

“Đã bị hư hại - Thao Thiết Dạ Dày ( Truyền thuyết ), trước khi Thần Công Bách Tượng Chân Quân trở thành một trong 12 cổ lão yêu ma quỷ quái, từng dùng nguyên liệu quý hiếm trong Tục Thế chế tạo ra một tác phẩm đắc ý, đó là chiếc túi thần kỳ, có khả năng chứa đựng các vật lớn hơn nó rất nhiều lần, là thượng phẩm trong các loại túi trữ vật, lấy tên là túi Thao Thiết Dạ Dày, về sau vật này qua tay không ít kỳ nhân dị sĩ của Tục Thế, cuối cùng không rõ tung tích, bây giờ xuất hiện, mặc dù đã hư hại, nhưng vẫn có 100 ô chứa đồ.”

“Bùa Cầu Mưa ( Thượng phẩm ), thuộc về miếu hệ chế tạo phù chú của Thiên Sư Pháp Đạo Chân Quân, một trong 12 cổ lão yêu ma quỷ quái, có tác dụng cầu mưa.”

“Hồ Lô Sinh Bệnh ( Thượng phẩm ), thuộc về miếu hệ chế tạo hồ lô của Nam Dương Tà Linh Chân Quân, một trong 12 cổ lão yêu ma quỷ quái, có tác dụng làm cho người khác bị bệnh nằm liệt giường 3 ngày.”

“Chìa khoá Thông Cảm ( Di vật ), chìa khoá chế tạo bằng di cốt của Thông Cảm Vương, có tổng cộng 108 cái, sau khi thu thập đủ tất cả chìa khoá, có thể mở ra kho tàng Thông Cảm Vương lưu lại.”

“Hạt giống của Thực Cốc Giả, Hồ Lô Linh Dược của ngươi đang rung lên, nguyên liệu điều trị được chế tạo với công nghệ của Thực Cốc Giả, sau khi thêm vào trong Bình Thể Lực, có thể thăng cấp Bình Thể Lực của ngươi.”

“Tàn dư Cấm Kỵ ( nguyên liệu truyền thuyết ), là thân thể của một tồn tại cấm kỵ nào đó còn lưu lại, trong đó còn một tia cấm kỵ pháp tắc, có thể sử dụng để gia trì cường hoá binh khí.”

Khà khà, phát tài, phát tài!

Chu Bát Chá hoa hết cả mắt, hắn đây là tìm được kho báu lớn nhất Tân Thủ thôn rồi sao, mấy đạo cụ này cũng quá bá đạo rồi.

Không biết sẽ phải trả giá gì đây?

“Ngươi có muốn nhặt toàn bộ không?”

Cái này còn phải hỏi sao? Chu Bát Chá đương nhiên sẽ không thấy núi tiền lại ra về tay không, kho báu cũng đã dâng tới tận miệng.

“Ngươi đã thu được, Thao Thiết Dạ Dày, Bùa Cầu Mưa x2, Hồ Lô Sinh Bệnh x3, Chìa Khoá Thông Cảm, hạt giống của Thực Cốc Giả, tàn dư Cấm Kỵ, ngươi đã lấy đi toàn bộ kho tàng của người chết.”

“Ngươi cảm giác mắt mình tối sầm lại, cơ thể đột nhiên trở nên nặng nề.”

“Thực Cốc Giả tham lam a, ngươi không biết sống chết trộm đi của cải của người chết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ vì tham lam phạm phải kiêng kỵ mà phải trả giá xứng đáng.”

“Ngươi đã tử vong.”

“Ngươi đã dính phải lời nguyền của Cấm Kỵ gia.”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.