Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Tế Táo

Phiên bản Dịch · 1868 chữ

Dịch giả: Mất Ngủ

------

“Ngươi lựa chọn tới miếu hoàng bì tử đi dạo”

“Xung quanh đây cũng đều là đám Phúc Thọ Lão đang tụ tập về triều bái yêu ma quỷ quái.”

“Phúc Thọ Lão, là những phần tử đê tiện hạ đẳng nhất trên mảnh đất Tục Thế này, bọn chúng đã từng đến từ những chủng tộc khác nhau, nhưng sau khi cùng nhau làm một đường khói, đều biến trở thành những đồng chí Phúc Thọ Lão.”

“Khói Phúc Thọ, là thủ đoạn mà đám yêu ma quỷ quái dùng để khống chế các sinh linh trên Tục Thế, là một loại chúc phúc có khả năng gây nghiện cao, bất kể sinh linh nào chỉ cần làm một đường liền sẽ nghiện, nhu cầu sẽ càng ngày càng tăng cao.”

(TL: 福寿膏 - 福寿: Phúc Thọ Cao - Phúc Thọ là từ để ám chỉ cây Anh Túc, Cây thuốc phiện hoặc sản phẩm được chế biến từ nó, trước đây Việt Nam mình cũng gọi là cây thẩu )

“Đám yêu ma quỷ quái đến các thôn xóm xây miếu, ban tặng những làn Khói Phúc Thọ, để được phụng dưỡng hương khói, những kẻ đã làm một đường thuốc phiện, liền sẽ hoá thành Phúc Thọ Lão, sẽ vĩnh viễn chìm vào đời hư ảo, đi tìm kiếm càng nhiều tài vật và cống phẩm để dâng lên cho lũ yêu ma quỷ quái, đổi lấy bọn chúng sẽ được ban cho vài hơi Phúc Thọ.”

“Đám Phúc Thọ Lão vì cúng bái thần linh đổi vài đường khói, đầu tiên chính là tiêu sạch tiền bạc của mình, tiếp đến là lấy toàn bộ gia sản ra để chơi, sau đó nữa là chơi luôn cả vợ con, tài vật không đủ thì hiến súc vật, súc vật không đủ thì hiến sinh mạng.”

“Đám nghẹo lấy máu của mình để dâng lên thần linh, máu không đủ thì đến tứ chi, nội tạng. Của mình không đủ thì đi lấy của người khác. Tất cả đều là để đời hư ảo đưa em vào cơn mê.”

“Bọn yêu ma quỷ quái thông qua ‘chúc phúc’ và ‘khói phúc thọ’ khống chế mảnh đất Tục Thế.”

“Miếu hoàng bì tử bên trong Thiêu Hương Trấn, là thuộc về một tay chân của Quan Ngoại Bắc Mã Chân Quân, là miếu ‘chúc phúc’ của Hoàng Tiên.”

“Dân chúng trong Thiêu Hương Trấn khi xưa, hôm nay đã đắm chìm trong Khói Phúc Thọ, biến thành côn đồ ác quỷ cướp đoạt tứ chi và nội tạng của người qua đường để dâng lên đổi vài đường khói.”

“Ngươi bị người từ phía sau đánh một gậy, ngươi đã bất tỉnh.”

“Ngươi tỉnh lại thì đã bị cắt thận.”

“Ngươi đã tử vong.”

Sách, Chu Bát Chá lại chết bên trong trò chơi.

Sau khi đi đến ngoại ô phía bắc Thiêu Hương Trấn, hắn đã lấy được một trong những nguyên liệu cần để chế tạo vũ khí: Cây Cao Lương.

Còn một nguyên liệu nữa đó là Tơ Ngũ Sắc, ở bên trong miếu hoàng bì tử, nhưng hắn cũng đã chết ở đây 3-4 lần rồi, một mực vẫn không thể hoá giải, lần nào cũng là bị cắt thận.

Nhưng cũng không thể coi là hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít ra Chu Bát Chá cũng thu được chút tin tức, giúp phá giải bí ẩn, biết vì sao mình lại bị cắt thận.

Cảm thấy bên trong Thiêu Hương Trấn này không có ai là bình thường, tất cả đều là nghiện thuốc đến phát điên rồi, dùng tứ chi và nội tạng của người qua đường dâng lên cho yêu ma quỷ quái để đổi lấy thuốc hút.

Chu Bát Chá mỗi ngày đều đi vào Thiêu Hương Trấn, chẳng khác gì là đi dạo giữa một đám quái vật, khó trách ngày nào cũng bị cắt thận.

Nhưng cũng hết cách, không đi vào thì không thể tiếp cận được miếu hoàng bì tử, cũng đành hàng ngày đến đánh cược mà thôi, không chừng một hôm nào đó lại có thể vào được bên trong, hắn cũng chẳng phải muốn vì dân trừ hại gì cả, chỉ là đến lấy nguyên liệu chế vũ khí xong liền chạy.

Chậc, nếu cái Kim Thiền Lệnh kia chưa dùng thì tốt rồi, gọi mấy cái Niêm Can Xử ca ca tới, vậy thì cái Tơ Ngũ Sắc này hẳn là sẽ rất dễ dàng có được, tất cả đều là do tên kia PK hắn, làm hắn mất không một cái Kim Thiền Lệnh.

Ngươi đợi đấy, ta lại tìm một cái Kim Thiền Lệnh nữa, gì cũng không cần làm, ưu tiên chăm sóc ngươi thêm 3 tháng nữa.

Nhân vật đã chết, phải đợi trừng phạt thể lực, Chu Bát Chá cất điện thoại, trở lại lớp học, ngồi nghe giảng một lát, bạn học ngồi cạnh đụng hắn một cái, đưa qua tờ giấy.

Huh? Ai chuyền giấy trong lớp thế này?

Chu Bát Chá ngẩng đầu nhìn, người kia cũng không nói là tiếp theo phải chuyển cho ai, thì ra điểm cuối cùng chính là hắn, tờ giấy này là gửi cho hắn.

Chu Bát Chá gãi đầu, tự nhủ đây phải chăng là tiểu học muội thẹn thùng nào đó, gửi thư tình cho mình?

Hắn mở giấy ra, phía trên chỉ đơn giản một hàng chữ viết ngoáy, nhưng nhìn mà giật mình.

“Không nên tin Dân Điều Cục, đã có không ít người chơi chết trong tay bọn họ.”

Sách, Chu Bát Chá lại gãi đầu, sự tình phức tạp rồi đây.

Trưa nay, một người tự xưng là Trần đội trưởng của Dân Điều Cục tới tìm hắn, đảo mắt qua còn chưa trôi qua 2 giờ, một tờ giấy không biết từ đâu ra, lại nhắc tới Thực Cốc Giả.

Hắn cũng biết 《 Tục Thế 》 có dính dáng đến sức mạnh siêu nhiên thần bí, khẳng định là sẽ dẫn tới rất nhiều người chú ý, mặc kệ là vì lợi ích hay là vì yên ổn.

Chu Bát Chá thực sự không có hứng thú lẫn vào trong những sự việc này.

Hắn chỉ là vì may mắn trùng hợp nhận được tư cách tham gia mà thôi, muốn yên bình chơi game, phát huy chút tài lẻ kiếm tiền tiêu vặt, không muốn bị tổ chức chính phủ quản chế, cũng càng không muốn bị cuốn vào bất cứ phiền phức gì, chỉ muốn rời xa những thứ lộn xộn, cứt chó cùng xúi quẩy kia.

Chu Bát Chá đem tờ giấy vo lại, ném vào thùng rác.

Xã hội pháp trị ta tuân thủ luật pháp ngươi có thể làm gì ta? Nếu ngươi dám đụng đến ta, cùng lắm thì là 1 đổi 1, đánh không lại thì đành nằm ngửa chờ chết, muốn thuần dưỡng bắt ta 996 là không thể nào, Chu Bát Chá đã rách thì không sợ nát, xác định tâm lý vững vàng, ngươi định làm gì một người đến chết còn không sợ đây.

( 996: Chế độ làm việc ở TQ, 9 giờ sáng - 9 giờ tối - 6 ngày/tuần )

Bất quá tình huống hiện giờ, cũng không có bết bát như Chu Bát Chá nghĩ, hắn cũng không bị Dân Điều Cục bức ép hay thẩm vấn gì, bên kia ngay cả liên lạc cũng chưa liên lạc lại với hắn, sau khi hỏi qua mấy vấn đề hôm đó, cũng không thấy xuất hiện nữa.

Sách, Cái này làm cho Chu Bát Chá cảm thấy lúng túng, chẳng phải là tự hắn đa tình, xét cho cùng vẫn là do bị tờ giấy kia doạ sợ.

Thắng oắt con nào viết tờ giấy doạ ta a!

Thực ra lúc đó Chu Bát Chá cũng lập tức tìm người, nhưng mà trong giảng đường biết bao nhiêu ban cùng học, tờ giấy không biết đã qua tay bao nhiêu người, căn bản là không thể tìm được nó bắt nguồn từ ai.

Thẳng đến hai ngày sau, lại có tờ giấy mới chuyền tới.

“Ta cũng là người chơi giống như ngươi, so với việc đi tin Dân Điều Cục thì ngươi nên tin ta, bất quá ta còn chưa thể tin ngươi, vì an toàn, ta sẽ không cùng ngươi gặp mặt ở thực tại, để tránh ngươi bán đứng ta cho Dân Điều Cục.”

“Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, có lẽ trước tiên chúng ta nên gặp mặt ở trong game, nếu như ngươi từng giết quái, nhặt được Tàn Hương, ngươi có thể đem Tàn Hương đó đi tìm Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân, hắn sẽ dẫn ngươi đến Đại Tế Táo.”

“Đại Tế Táo, là đại sảnh để người chơi trao đổi với nhau trong trò chơi, nếu như ngươi có thể tới nơi đó, hãy đi tìm ta, Trảo Chu của ta gọi là ‘Người Chốn Đào Nguyên’.”

“À đúng rồi, thật ngại quá, ngày đó xe đạp là ta mượn đi, do lúc đó quá gấp mà lại không mang giấy, rất xin lỗi, khoá xe cũng là ta làm hỏng, chờ ngươi tìm được ta, chúng ta bàn chuyện bồi thường a.”

Chu Bát Chá yên lặng nhìn tờ giấy, vốn là đang rất nghiêm túc, không biết thế nào lại đột nhiên biến thành trò cười.

Tóm lại tờ giấy lần này so với lần trước làm cho Chu Bát Chá an tâm hơn không ít, có thể là bởi nội dung nói khá nhiều, cũng giải quyết được một vài nghi vấn của hắn.

Thì ra đối phương chính là người trộm xe đạp của Trương Tao Linh, quả nhiên, hắn cũng là một người chơi, các sự kiện cũng đã liên kết lại hợp lý, người của Dân Điều Cục tìm tới Chu Bát Chá, đối phương đương nhiên cũng sẽ cảnh giác, biết được Chu Bát Chá là người chơi cũng không kỳ quái.

Đối phương cũng biểu hiện ra là không có ác ý, còn cho Chu Bát Chá biết một chút tin tức trong trò chơi, thậm chí đem tên Trảo Chu của mình cũng nói ra, còn nói rằng nếu cần thì tìm hắn.

Đương nhiên, Chu Bát Chá tạm thời còn chưa chơi tới giai đoạn kia, nhưng trước hết điều làm hắn chú ý chính là, đối phương có nhắc đến một chỗ, là đại sảnh giao lưu trao đổi giữa người chơi với nhau trong game: Đại Tế Táo.

(TL: 祭 Tế: là lễ bái, cúng tế. 大祭 Đại tế có thể hiểu là Lễ hội. 祭灶 Tế Táo là cúng thần bếp, thường để chỉ phong tục ngày 23 (24) tháng chạp hàng năm. Cũng muốn dịch ra tên gì đó hay hơn. Cơ mà không rõ cái địa danh này tác muốn chỉ ‘hội lễ cúng Táo Quân’ hay ‘cái lò lớn để tế bái’. Vì vậy để nguyên là Đại Tế Táo. Đúng nguyên tác không sợ mất nghĩa. Có điều là ta cảm thấy đọc lên hơi khó hiểu)

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.