Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả vờ yêu? Giả bạn bè!

Phiên bản Dịch · 1973 chữ

Cuối tuần.

Hôm nay là ngày Chu Bát Chá hẹn Lâm Dục Tĩnh ăn cơm, buổi sáng nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, Chu Bát Chá ra cửa, đi tàu điện ngầm tới trung tâm thương mại.

Trên tàu, Chu Bát Chá bật trò chơi đi dạo trong Thiêu Hương Trấn, rất nhanh liền bị cắt thận, từ hôm qua tìm được Thiêu Hương Nữ cho tới nay, hắn cũng không giết được thêm một con Phúc Thọ Lão nào nữa.

Được, ta không đợi ở bản đồ này nữa, Chu Bát Chá quyết định tối hôm nay đi bản đồ khác, tới Thuỷ Quỷ Hà nhìn xem.

Tàu điện ngầm đến trạm, Chu Bát Chá ra ngoài, đứng tại cửa ra vào nhìn xung quanh một hồi, rất nhanh đã tìm được người.

Tóc ngang vai, lưng đeo ghi-ta, khẩu trang đen, bên trên mặc một chiếc áo thun trễ vai màu đen, bên dưới là quần short jean, đôi chân dài đang phơi ra, đi một đôi bốt punk có đinh, nhìn qua liền biết là một nữ sinh bên ngoài lạnh lùng bên trong mềm mại đáng yêu.

Vị này Trùm mid Daxua, hợp cốc Quỷ Kiến Sầu, chuyên gác cổng vàng đoàn, gõ phím như đánh piano, trình độ combat bằng phím thượng thừa, 50 combo 1 giây, bạn thời thơ ấu của Chu Bát Chá, Lâm Dục Tĩnh.

Người kia hiện tại đang đứng ở cửa vào trạm tàu điện ngầm, cầm ly trà sữa uống dở trong tay, tay còn lại đang cầm điện thoại, ngón tay đang lướt trên màn hình.

Chu Bát Chá đi qua đánh tiếng, Lâm Dục Tĩnh biết hắn đã tới, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, tay vẫn không ngừng bấm, nói:

“Ừm, tới a, đợi ta một lát, sắp xong rồi.”

Chu Bát Chá liếc màn hình điện thoại của nàng, hỏi:

“Lại là tên xui xẻo nào thế?”

“Một tên bám đuôi ở trường, nhân lúc ta đang tập đàn lén chụp hình ta gửi lung tung, ta đang ân cần hỏi thăm cả gia đình nó đây.”

Ngón tay của Lâm Dục Tĩnh bấm ở trên màn hình nhanh đến mức đều hiện ra tàn ảnh rồi, xem ra là đang rất tức giận.

Chu Bát Chá nhìn ly trà sữa trong tay nàng hỏi:

“Không mua cho ta một ly à?”

Lâm Dục Tĩnh đang bận viết văn tế chửi nhau trên mạng không thể dứt ra, đầu cũng không ngẩng lên nhìn, tay đưa nửa ly trà sữa còn lại cho Chu Bát Chá, hắn cũng không khách khí, nhận lấy hút thật mạnh.

Lâm Dục Tĩnh nghe thấy thế, đá vào chân hắn một cái.

“Tsk, đừng uống hết, để lại cho ta một ít, a…”

Lâm Dục Tĩnh đưa tay đem khẩu trang kéo xuống, môi đỏ miệng nhỏ mở ra lấy hơi, Chu Bát Chá đưa tới, hai người cứ thế ngươi một hơi ta một hơi, một lát sau ly trà sữa liền không còn.

Hai người bọn họ từ hồi tiểu học đã chính là như vậy, khi đó tiền tiêu vặt còn không đủ, một gói mì tôm sống 2 người tranh nhau ăn, nhưng đồ chơi tặng kèm trong gói thì không biết chia thế nào, nên hai người giao ước lên xà đơn lộn nhào, ai lộn được nhiều hơn thì người đó cầm, đều có lúc thắng lúc thua.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt một cái, hai người đều đã lên đại học.

“ĐM! Bị QTV xoá topic rồi.”

Lâm Dục Tĩnh mắng một câu, đại khái là bởi vì trong bài post chửi qua lại quá nhiều, cuối cùng kinh động tới Quản Trị Viên, topic bị xoá.

Lâm Dục Tĩnh không còn bao cát để đánh, hết hứng thú, cất điện thoại, lúc này mới nhìn kỹ Chu Bát Chá.

Lâm Dục Tĩnh: “Làm sao ta lại có cảm giác ngươi hơi khang khác nhỉ?”

Chu Bát Chá: “Thế cũng nói, hai ta cũng phải hơn 1 năm chưa gặp rồi, ta nhìn ngươi cũng phải mất một lúc mới nhận ra, ngươi đeo khẩu trang làm gì ?”

Lâm Dục Tĩnh: “Gần nhất có dịch cúm, chỉ là để đề phòng thôi.”

Chu Bát Chá: “Xạo l, Tính tsundere của ngươi ta lạ gì, chắc lại cosplay Kakashi phải không, chunibyo tiểu thư?”

( Muộn tao/Tsundere/闷骚: Mẫu nhân vật ngoài cứng trong mềm. Mồm nói không cần nhưng thực ra rất quan tâm. Chunibyo, Chuunibyou,中二 hay Chuni: là để ám chỉ hội chứng thường xảy ra ở học sinh cấp 2, lẫn lộn giữa thực tế và thế giới ảo. Tự cho rằng mình là người đặc biệt có siêu năng lực… Có thể tham khảo chuunibyou koi ga shitai để hiểu rõ hơn )

Lâm Dục Tĩnh: “Tsk, Người đâu mà đáng ghét, bây giờ đi đâu ăn cơm?”

Chu Bát Chá: “Haidilao”

Lâm Dục Tĩnh: “Không phải nói là đi ăn xiên nướng sao?”

Chu Bát Chá: “Mới sáng ra đi ăn xiên nướng?”

Lâm Dục Tĩnh: Đi, Haidilao cũng được a.”

Hai người đi Haidilao, vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề không gì khác ngoài mấy cái này, tâm sự về gần đây tình hình thế nào, nói chuyện về game, nói chuyện về giải đấu Esport và các tuyển thủ, chia sẻ gần nhất xem được gì trên tiktok, nói về NBA…

Nếu có người nào ngồi nghe nhóm Lâm Dục Tĩnh nói chuyện, sẽ còn tưởng rằng đây là hai huynh đệ đang tán gẫu cơ, đều là chủ đề của nam sinh.

Có thể bởi vì bản thân Lâm Dục Tĩnh thích những thứ giống như nam sinh, cũng có thể bởi vì hai người thân thiết như hình với bóng, mặc chung một cái quần lớn lên, thành ra tư tưởng hơi có chút lệch lạc.

Chu Bát Chá: “Ngươi gần đây chơi cùng tiểu Cửu à? Ta không biết hai ngươi lại chơi chung được đấy.”

Chu Bát Chá nói tới tiểu Cửu chính là bất công thân muội của hắn, hắn cũng đã rất lâu không nói chuyện với Lâm Dục Tĩnh, lần này là do cái bất công thân muội kia xui.

Lâm Dục Tĩnh: “Là do gần đây chơi một cái game điện thoại nên mới liên hệ, làm sao? Vụ drive kia là sao?”

Chu Bát Chá: Ngươi nói đi? Chẳng phải là ta nói với ngươi mỗi lần xem xong phải xoá đi không phải sao, khẩu vị của ngươi quá nặng, lộ ra ngoài liền mất hết mặt mũi, ngươi không thể để tâm chút sao?”

Lâm Dục Tĩnh phồng má, trong miệng nhai xiên thịt: “Dù sao cũng là drive của ngươi, có chuyện gì xảy ra thì cũng là mặt mũi của ngươi không phải ta.”

Moá, Chu Bát Chá tự nhủ ta trở về liền xoá hết của ngươi.

Ai cũng từng có một thời niên thiếu dữ dội, đều từng được mặt trời chân lý chói qua trim, đối với Chu Bát Chá, buổi ban sơ đầy hồn nhiên và thơ mộng ấy chính là, vào một buổi chiều đẹp trời hồi cấp 2, Lâm Dục Tĩnh tới nhà hắn dùng internet, nàng nhập vào một địa chỉ web, nói là muốn khai sáng cho hắn, từ đó hắn đã biết đến một thế giới mới mộng mơ và đầy màu sắc.

Bây giờ ngồi nghĩ lại, Chu Bát Chá và Lâm Dục Tĩnh hai người bọn họ đến cùng là ai làm cho tư tưởng của người còn lại bị lệch lạc cũng không biết được, chỉ có thể nói là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, từ nhỏ hai người đã quen nhau, qua ánh mắt cũng đã biết, ngươi chính là huynh đệ chung hoạn nạn sau này của ta.

Hai người ăn xong, nếu là nam nữ bình thường, thì sẽ đi shopping, đi xem phim, hai người bọn họ không như thế, bọn họ đi quán net chơi Liên Minh, đến tối, Chu Bát Chá bỏ tai nghe ra hỏi một câu: “Ăn gì không?”

Lâm Dục Tĩnh đáp một câu: “Hay là gọi bát mì tôm đi?”

Ừm… Cuối cùng hai người cũng không ăn được mì tôm ở quán net này, bởi vì hai người họ ở đây là có một nhiệm vụ.

Hai người đi ra khỏi quán net tìm một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, đứng trước cửa chụp vài kiểu ảnh, Chu Bát Chá gửi cho bất công thân muội, trông thấy trong ảnh hai người thân mật tình tứ như vậy, muội muội ôm điện thoại vui mừng, rốt cuộc chịu buông tha để yên cho Chu Bát Chá.

Bên này, hai người vừa lừa gạt xong muội muội lập tức trở mặt.

“Đi quán ăn?”

“Đi.”

Hai người tới một quán vỉa hè ngồi, gọi chút sinh tố lúa mạch, một đĩa lòng nướng, ăn đến khi miệng đầy dầu mỡ, ngà ngà say.

Điện thoại của Chu Bát Chá lại nhận được tin nhắn của Bất Công Thân Muội, bảo hắn không thể ngừng cố gắng, phải biết thừa thắng xông lên, Chu Bát Chá im lặng đưa cho Lâm Dục Tĩnh xem, nàng liền cười, mặt đỏ bừng do hơi men.

“Tiểu Cửu có phải hay không là do học cấp 3 áp lực quá lớn, bí bức ngột ngạt, mỗi ngày đều muốn tìm chút niềm vui, hay ngươi đem nàng đi đâu đó chơi vài ngày, thả lỏng một chút.”

“Nàng có cái rắm ấy mà áp lực, mỗi ngày không để tâm học tập, giống như một con khỉ hoang, đơn thuần nàng chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi.”

“Hay không đêm nay ngươi đừng về, hai chúng ta đi nhà nghỉ, để cho nàng triệt để yên tâm?”

“Sao ngươi không nói là hai ta đi làm đăng ký kết hôn, nàng càng yên tâm hơn.”

“Cũng không phải là không được, sau 30 tuổi a, nếu khi đó ngươi còn không tìm được ai, ta không có ai lấy, hai ta liền thử một chút xem.”

“Đừng đùa, ta được trào đón như vậy, đến lúc đó chỉ còn một mình ngươi, ai thèm lo cho ngươi.”

“Đừng nói nhảm, từ sơ trung ta đã có bao nhiêu nam sinh theo đuổi, chẳng qua là ta không đồng ý đó thôi.”

Hai người có chút dấm, liền bắt đầu bốc phét.

Đương nhiên là say rượu chém gió cũng chỉ là gió thổi qua tai, thẳng cho đến khi tàn cục trở về trường, hai người cũng không đi nhà nghỉ, không đi đăng ký kết hôn.

Trong đêm, không biết có phải do ăn ý hay không, Chu Bát Chá và Lâm Dục Tĩnh mặc dù chia hai đường, nhưng không hẹn mà cùng nhau lấy ra điện thoại, bật bức ảnh vừa rồi chụp để lừa gạt muội muội, nhìn một chút bộ dạng hai người đang đứng trước cửa hàng giả làm người yêu, sau đó lặng lẽ lưu lại.

Có một vài người, mặc dù là hôm nay giả làm người yêu một ngày.

Nhưng sớm từ trước ngày hôm nay, đã giả làm bạn bè mười mấy năm rồi!

Đêm khuya gió nhẹ, trong phòng ngủ của Lâm Dục Tĩnh.

Nàng hơi say nên đã ngủ rồi, điện thoại đặt ở đầu giường, bên trên điện thoại treo một dây móc, hình Lãng Khách phiêu du trong gió.

“Trảo Chu: Phong Lai Khách, gió tới nghe gió, mưa tới nghe mưa, sớm chiều không hỏi, quay đầu đã là quân thần trăm năm, ngươi là người lữ khách đến trong gió, nơi gió thổi cũng chính là đường về.”

“Hiệu quả thiên phú:…”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.