Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời mời vào đội vớt xác

Phiên bản Dịch · 1808 chữ

Buổi tối, Chu Bát Chá và Lâm Dục Tĩnh cơm nước xong xuôi trở về ký túc, bật 《 Tục Thế 》 lên chơi.

“Ngươi lựa chọn từ Thiêu Hương Trấn đi về hướng tây, trước mắt xuất hiện một mương nước, ngươi đã đi tới Thuỷ Quỷ Hà.”

“Ngươi tại bờ sông phát hiện ra một điện thờ, có muốn thắp sáng hay không?”

“Ngươi đã thắp sáng điện thờ ở Thuỷ Quỷ Hà”

Chu Bát Chá đã đến bản đồ mới: Thuỷ Quỷ Hà.

Còn về phần Thiêu Hương Trấn, Chu Bát Chá quyết định tạm thời gác lại, có thể thỉnh thoảng trở về tìm Phúc Thọ Lão để giết, làm chút tàn hương, nhưng sẽ không tỉ mỉ tìm kiếm nữa, hắn cũng đã mất gần 2 tuần ở đó rồi.

Địa phương duy nhất chưa dò xét kỹ chính là cái miếu hoàng bì tử quỷ dị kia, rõ ràng đó là thứ mà cấp độ hiện tại hắn không thể xử lý được, chờ sau này trở nên mạnh hơn rồi trở lại xem.

“Thuỷ Quỷ Hà, nguyên lai không phải gọi là Thuỷ Quỷ Hà, mà gọi là Cửa Tân Bình, khi Tục Thế Chi Chủ còn thống trị, là cửa ngõ trọng yếu kết nối Bắc Kinh và Tân Vệ, quanh năm có tàu thuyền vận chuyển lương thực hàng hoá qua lại.”

“Sau khi Phân Thực Chi Dạ xảy ra, thiên hạ đại loạn, yêu ma quỷ quái nổi lên tứ phương, Bắc Kinh không thiếu những Di Lão tiền triều chạy trốn chiến loạn đi đường thuỷ bỏ về Tân Vệ, Cửa Tân Bình, là nơi bắt buộc phải đi qua, một thuyền đầy cẩm y ngọc lụa, tài bảo vàng bạc, đó chính là một miếng mồi béo bở.”

“Quan Đông lúc đó có băng cướp Hoả Hà, trên dưới một trăm người cũng không phải là quá nhiều, nhưng cũng là một lực lượng vũ trang không nhỏ, Đại đương gia của băng cướp rất điên, tự xưng là ‘Vua Quan Đông’.”

“Tất nhiên, hiện tại cũng đã biết được là hắn không thành công, hắn đã bị người thống trị Quan Đông là Quan Ngoại Bắc Mã Chân Quân, vua thực sự của Quan Đông, tiêu diệt ngay khi chiến tranh giành địa bàn nổ ra, ăn ngay một viên vào giữa trán, sớm chết từ lâu rồi.”

“Nhưng lúc đó vẫn là thời kỳ đầu của chiến tranh, hắn mang theo băng của mình, chặn ở Cửa Tân Bình, chỉ cần có chiếc thuyền giàu có nào ngang qua, hắn liền cướp, lấy vàng bạc tài bảo, nữ thì mang về sinh con, nam thì bắn chết ném xuống sông, hắn chặn ở đó một tháng, giết chết hơn nghìn mạng người.”

“Lúc đó có người may mắn sống sót nói, Cửa Tân Bình sắp bị thi thể lấp đầy rồi, trên mặt nước toàn là xác người, sát khí và oán khí ngút trời.”

“Kỳ thực không ngoại trừ rằng lời đó có phần khoa trương nói quá, sông có thể để thuyền lớn chạy qua, vài ngàn cỗ thi thể cũng không thể lấp đầy được, nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra trước đây rất lâu rồi, truyền lại đến bây giờ có vài chi tiết không khớp cũng là bình thường, nhưng cái thảm kịch được nhắc đến chính xác là đã từng xảy ra.”

“Sau này, do Cửa Tân Bình chết nhiều người như vậy, con sông này bắt đầu trở nên bất thường, cứ 2-3 ngày lại nghe có người chết đuối, ngày nào cũng nghe có thuyền xảy ra chuyện, liền trở thành đoạn sông chuyên phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Càng ngày càng nhiều người chết đuối, có người liền nói rằng Cửa Tân Bình này trước kia quá nhiều quỷ chết oan, oán khí quá lớn, tích tụ lâu ngày, dần dà liền bị gọi là Thuỷ Quỷ Hà.”

“Đây là một con sông âm u quỷ dị bất thường, Thực Cốc Giả, ngươi có muốn đi tìm hiểu Thuỷ Quỷ Hà không? Hay là lựa chọn đường vòng rời đi, tới nơi khác thử thời vận.”

Hai lựa chọn, đi tìm hiểu Thuỷ Quỷ Hà, hoặc là đường vòng rời đi.

Bản đồ mới, phần thưởng mới.

Chu Bát Chá chắc chắn sẽ chọn đi Thuỷ Quỷ Hà.

“Ngươi đi tới phụ cận Thuỷ Quỷ Hà.”

“Bến đò hoang phế cỏ dại mọc rậm rạp, dưới mặt sông đục ngầu phảng phất như đang ẩn giấu thứ gì đó làm cho người ta có cảm giác sợ hãi không rõ, trên mặt nước thỉnh thoảng có vài gợn sóng, có thể là do cá bơi dưới nước tạo thành, nhưng ngươi luôn cảm thấy hình như vừa rồi mới có một cái đầu thò ra khỏi mặt nước, nhìn rõ ràng không phải là cá.”

“Ngươi cảm thấy mặt sông đục ngầu dơ bẩn này làm ngươi buồn nôn, ngươi có muốn bây giờ liền rời đi hay không, hay vẫn là muốn lại gần quan sát cẩn thận.”

Chu Bát Chá lựa chọn lại gần quan sát, dù sao cũng đã đến đây rồi.

“Thực Cốc Giả tham lam lựa chọn đến gần mặt sông nhìn xem.”

“Được rồi, lần này tham lam tựa hồ lại là lựa chọn chính xác, ngươi phát hiện dưới mặt nước có đồ vật đang loé sáng, có muốn đưa tay ra nhặt lên hay không?”

Ừm, Chu Bát Chá tự nhủ rằng vận khí cũng không tệ, vừa tới bản đồ mới liền nhặt được phần thưởng, so với Thiêu Hương Trấn có vẻ dễ sống hơn nhiều.

“Ngươi đưa tay ra nhặt bảo vật ở dưới nước.”

“Ngươi cảm giác dưới sông có một bàn tay giữ ngươi lại rồi kéo mạnh một cái.”

“Òng ọc ọc ọc, Òng ọc ọc…”

Sách, ta muốn trở về Thiêu Hương Trấn.

Chu Bát Chá còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể tự trách bản thân mà thôi, phía trước đã có hẳn một đoạn cố sự dài như vậy, đều nhiều lần nói rằng Thuỷ Quỷ Hà này rất bất thường, có oán khí, ly kỳ chết không ít người, kết quả thì Chu Bát Chá vẫn là đưa đầu vào rọ.

Ngươi muốn hỏi là nếu cho Chu Bát Chá một cơ hội nữa hắn có nhặt hay không ấy à? Chắc chắn là hắn vẫn sẽ nhặt, chỉ cần một phần vạn lần cơ hội, dù cho hắn có chết vô số lần, nhưng chỉ cần một lần nhặt được bảo bối, vậy người thắng chính là hắn.

Được rồi, hôm nay trò chơi đã hết, ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Chu Bát Chá lại vào trò chơi.

“Ngươi đi tới phụ cận Thuỷ Quỷ Hà, lần này ngươi muốn đi đâu, miếu Hà Thần, bến bè trúc, ven sông Thuỷ Quỷ.”

Lần này xuất hiện 3 lựa chọn, xem chừng cũng không khác Thiêu Hương Trấn là mấy, 3 địa điểm hẳn là sẽ có các sự kiện khác nhau, Chu Bát Chá quyết định đi lựa chọn đầu tiên, miếu Hà Thần.

“Ngươi đi tới miếu Hà Thần gần ven sông Thuỷ Quỷ.”

“Hà Thần phù hộ người ‘làm nghề sông nước’, ngươi đi vào trong miếu, nhìn thấy một người vớt xác già, đang co quắp ôm gối ngồi dựa vào tượng Hà Thần, thân hình gầy gò như bộ xương, hơi thở rất yếu, phảng phất lúc nào cũng có thể tắt thở, cũng không biết y đã sống bao nhiêu năm rồi, da thịt và xương cốt sau lưng cũng đã dính chặt vào tượng Hà Thần, nhìn rất quỷ kinh khủng dị.”

“Y là đội trưởng đội vớt xác ở Thuỷ Quỷ Hà, là dòng dõi của thần sông Tân Bình, đã ở trong miếu này rất lâu, y chuyên xăm hình Hà Thần cho người của đội vớt xác, để phù hộ kế sinh nhai của bọn họ.”

“Ngươi có một ngón tay xăm hình đã đứt, có muốn đưa ra cho đội trưởng đội vớt xác Thuỷ Quỷ Hà hay không?”

A a, lại gặp sự kiện mới rồi.

Trước đây Chu Bát Chá ở trên bàn thờ trong miếu hoàng bì tử tại Thiêu Hương Trấn, nhặt được một ngón tay có hình xăm, mô tả có nói rằng có thể dùng để đưa cho đội trưởng đội vớt xác trong miếu Hà Thần.

“Ngươi đem ngón tay giao cho đội trưởng đội vớt xác, đồng thời nói rõ với đối phương tình huống ở Thiêu Hương Trấn.”

“Y biểu thị cảm tạ với ngươi, cũng hướng ngươi truyền đạt lại lời cảm ơn của Hà Thần, sau đó thở dài, thần sông Tân Bình đã bị ô uế hao tổn mài mòn, sức mạnh không thể che chở hết toàn bộ con dân, mới khiến cho bọn họ tại Thiêu Hương Trấn bị mất một người.”

“Danh tiếng của ngươi đã được tăng lên với miếu hệ Tân Bình Hà Thần.”

“Danh tiếng của ngươi đã được tăng lên với những người làm nghề vớt xác.”

“Danh tiếng và thiện ác của ngươi đối với những thế lực hoặc nghề nghiệp khác nhau, sẽ có thể ảnh hưởng đến việc tiếp xúc của ngươi với những thế lực và nghề nghiệp sau này, cũng có thể kích phát sự kiện và những lựa chọn khác.”

“Đội trưởng đội vớt xác cảm ơn việc thiện ngươi đã làm, đang chuẩn bị báo đáp cho ngươi, y cấp cho ngươi hai sự lựa chọn.”

“Lựa chọn đầu tiên, y thay mặt Thần Sông Tân Bình truyền đạt chân ngôn linh thiêng, dù cho ngươi có là Thực Cốc Giả bị Tục Thế trục xuất, nhưng bời vì ngươi đã giúp bọn họ mang di cốt của vị xấu số kia về, cho nên ngươi thu được sự tôn trọng của toàn thể người vớt xác, họ muốn thu nạp ngươi vào đội vớt xác của Thuỷ Quỷ Hà.”

“Nếu như ngươi chọn cái này, ngươi sẽ gia nhập vào miếu hệ của Tân Bình Hà Thần, trở thành một người vớt xác, nhận được hình xăm Hà Thần, hiệu quả: Xua đuổi tà ma trong nước, có thể thăng cấp.”

Chu Bát Chá nhìn qua miêu tả, lại là lời mời của một thế lực khác, cũng giống như Niêm Can Xử trước đây.

Mặc dù còn có ban thưởng, là một cái hình xăm Hà Thần, nhưng Chu Bát Chá vẫn thuỷ chung cho rằng bất kỳ thế lực nào trên Tục Thế dù lớn dù nhỏ, cũng ắt sẽ có rằng buộc gì đó, vậy nên hắn không muốn gia nhập thế lực nào cả.

“Lựa chọn thứ hai, …”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.