Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Quang Chi Tai

Phiên bản Dịch · 1992 chữ

“Tàn khuyết Vọng Khí Thuật là tuyệt chiêu thuộc về một trong Thập Nhị Đại Cổ Lão Yêu Ma, Thiên Sư Pháp Đạo Chân Quân. “Tàn khuyết Vọng Khí Thuật là tuyệt chiêu thuộc về một vị trong 12 Yêu Ma Quỷ Quái Cổ Xưa, Thiên Sư Pháp Đạo Chân Quân. Công dụng thần kỳ là có thể quan sát khí để biết thiên hạ, Tàn khuyết Vọng khí thuật chỉ là tập được phần da lông nhưng đã có thể sử dụng đôi chút khả năng huyền diệu này.”

Chu Bát Chá nhìn qua miêu tả ba hoa chích choè này dừng khoảng chừng là 2s, tóm lại đây hẳn là một bí thuật rất ngưu bức, mặc dù chỉ còn lại tàn khuyết cụ thể có hiệu quả như thế nào… Đợi có cơ hội dùng thử liền biết.

Tạm gác lại chuyện này, quay lại thực tế.

Sau vài lần tử vong liên tục, Chu Bát Chá phải nhận 16 giờ trừng phạt mệt mỏi còn đang suy nghĩ nếu là trước đây Trảo Chu chọn Cổ Thần Thẩm Mỹ Giả thiên phú thì tốt rồi, cái trừng phạt mệt mỏi này chắc chắn sẽ được giảm miễn.

Kết quả không nghĩ tới liễu ám hoa minh, quay đầu thiên phú Táo Quân lại cho hắn cái kinh hỉ lớn.

Hắn mặc dù vẫn đang dừng lại ở miếu đổ nát ban đầu, tiến trình cũng không có mấy tiến triển, nhưng lại bởi vì hiệu quả của thiên phú Táo Quân - gia tăng tỷ lệ phát động nhiệm vụ thu được một cái 《 Vọng Khí Thuật 》.

Chu Bát Chá mơ hồ cảm thấy, chính mình lúc trước Trảo Chu lựa chọn thiên phú tựa hồ đánh bậy đánh bạ chọn trúng đồ vật khó lường.

Từ cơ chế trò chơi trước mắt mà nói, thiên phú Phật Tử Chuyển Thế kia có lẽ nhân vật sẽ có sức chiến đấu mạnh, còn Cổ Thần Thẩm Mỹ Giả nắm giữ khả năng giảm miễn trừng phạt thể lực, lợi ích 2 thiên phú này mang lại rất trực tiếp, rất thẳng thắn và cường đại.

Nhưng mà, Chu Bát Chá lại từ trong mấy lần tử vong cùng niềm vui ngoài ý muốn lần này mơ hồ nhận thấy cơ chế hạch tâm của trò chơi này.

Kỳ ngộ, Kỳ ngộ mới là ưu thế có tiềm lực nhất.

Tăng tỷ lệ thu được càng nhiều ban thưởng cùng kỳ ngộ trong thời gian ngắn có lẽ chưa thấy gì, nhưng theo thời gian kéo dài, phần tiềm lực này sẽ dần dần chuyển hoá thành thực lực.

Thiên phú Táo Quân chính là một dạng tiềm lực như vậy.

Chu Bát Chá đã rõ ràng điểm này, không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc trước mình chọn trúng thiên phú này, 16 giờ thể lực trừng phạt so với kỳ ngộ cũng không tính là gì.

Mười sáu giờ tính thời gian phải đến sáng sớm ngày mai, hôm nay khẳng định là không có cách nào chơi tiếp, Chu Bát Chá thoát ra khỏi trò chơi.

Nhìn thời gian cũng đã sắp đến giữa trưa, Chu Bát Chá mở WeChat ra, trước tiên xử lý một chút tin nhắn, móc điện thoại Táo Quân cũng mang đến cho hắn không ít phiền phức.

Mẹ hắn vẫn thúc giục xem mắt tìm đối tượng như thường ngày, lấp liếm cho qua.

Bất công thân muội năm nay còn đang học cao trung, lại coi hắn là máy rút tiền, tìm hắn xin tiền tiêu vặt, Chu Bát Chá không muốn cho, còn cùng với nàng cãi cọ, nhưng cuối cùng vẫn là đấu không lại, chuyển cho 100.

Lớp trưởng muốn thu bài tập toán cao cấp, hắn liền ở trong group phòng ký túc hô một tiếng, để cho mấy “thằng ku” đang bên ngoài trở về nộp bài tập.

Trong group phòng ký túc Trương cẩu đang nói cái gì? Cơm chiên ớt xanh xào thịt, không ớt xanh, không thịt, không cơm? Vậy là muốn cái gì? Muốn xào sao? Liền coi như không nhìn thấy.

Nhóm Summoner’s Rift đêm khuya tự động bỏ qua, ngày nào cũng gọi đánh.

Ngoại liên bộ hội học sinh thông báo họp, thời gian là buổi tối, bây giờ vẫn còn sớm, không vội.

Giáo viên để cho hắn đi đặt lịch học, cái này thì hiện tại liền đi, sau đó thuận tiện đi nhà ăn giải quyết bữa trưa, buổi chiều thì trực tiếp lên lớp.

Chu Bát Chá bỏ chút thời gian, tính toán xử lý tốt từng việc.

Dây đeo Táo Quân mặc dù cung cấp cho hắn không ít tiện nghi trong game, nhưng hiệu lực trong hiện thực cũng thật phiền phức, loáng một cái đã có không ít việc tìm đến.

Có được ắt có mất, nào có tiện nghi cho hắn chiếm không như vậy, Chu Bát Chá hiểu làm người phải biết đủ, có được có mất như vậy hắn ngược lại cảm thấy an tâm.

Giữa trưa, Chu Bát Chá đến nhà ăn ăn cơm.

Nhân tiện nhà ăn nhiều người, hắn thử Vọng Khí Thuật bản rút gọn của mình một chút, xem cụ thể là có công năng gì.

Chu Bát Chá lấy cơm rồi tìm một chỗ ngồi xuống, vừa ăn vừa dùng Vọng Khí Thuật nhìn về phía trong phòng ăn, từ trên người của một số bạn học trong phòng ăn có thể nhìn thấy một chút khói mang màu sắc.

Sau đó… Không có sau đó nữa.

Thực sự đúng là bản rút gọn!

Chu Bát Chá lấy điện thoại bật trò chơi lên, xem lại miêu tả của Vọng Khí Thuật, cái phần “Vọng Khí biết thiên hạ” này đâu rồi? Toàn bộ cắt xén hết rồi? Có phải đây chính là cái gọi là “hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa” trong quảng cáo không?

Chu Bát Chá một bên vừa dùng Vọng khí thuật, một bên vừa lẩm bẩm trong lòng, thực tế cùng với tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau.

Bất quá dùng nguyên một buổi trưa Chu Bát Chá ngược lại cũng có chút thu hoạch, đã hiểu cách dùng một chút.

Tỉ như khí màu xám tro là đại biểu vận rủi, người có khí xám bốc lên trên người liền đại biểu hắn sẽ lập tức gặp xui xẻo. Chu Bát Chá nhìn thấy trong phòng ăn có bạn học bốc lên khí xám, không bao lâu sau đồ ăn vừa lấy xong liền bị người ta đụng phải, toàn bộ rơi vãi.

Còn có màu hồng phấn, có thể là đào hoa, cụ thể Chu Bát Chá cũng không biết chính xác, hắn cũng chỉ là nhìn thấy khí hồng này xuất hiện trên người một đôi nam nữ đang liếc mắt đưa tình.

Còn có lục khí tức là sinh bệnh, hắn thấy người kia bốc lên khí xanh đang một mực rút giấy lau nước mũi.

Ngoài ra còn có một loại khí đỏ , huyết hồng - đỏ như máu, hắn vẫn chưa quan sát được nó thể hiện cho điều gì, dù sao khí bốc lên cũng không đại biểu lập tức sẽ có chuyện xảy ra mà còn là có tính dự báo, Chu Bát Chá suy đoán liệu có phải là hoạ sát thân hay không.

Hơn nữa lại trùng hợp là loại khí huyết hồng này hắn vừa vặn thấy trên một người quen, lại càng trùng hợp là đối phương sau khi lấy cơm xong trông thấy hắn liền lên tiếng chào rồi tiến tới phía hắn.

“Chu Bát Chá, ngươi ngồi một mình à? Nhà ăn hết chỗ ngồi, để ta với khuê mật ghép chung bàn với nha.”

Một nữ sinh cao gầy nõn nà bưng khay đồ ăn tới hỏi, tay áo cuộn đến trên vai, lộ ra toàn bộ cánh tay trắng nõn tinh tế, búi tóc hơi tán loạn, bên tai còn lưu chút mồ hôi trông có vẻ như vừa mới vận động mạnh.

Thế nhưng dù là hình tượng thân thiện và năng động này cũng không thể che giấu được cỗ khí chất cao ngạo trên người nàng, càng đừng nói đến khí chất nữ cường khi nàng mặc âu phục lên đài diễn thuyết.

Nhiễm Thu Nhiên, hội trưởng ngoại liên bộ hội học sinh.

Chu Bát Chá là cán sự ngoại liên bộ, hồi năm nhất đại học được Nhiễm Thu Nhiên tự mình chỉ định tiến cử vào ngoại liên bộ.

Mặc dù Nhiễm Thu Nhiên ghép bàn mang theo hỏi thăm khẩu khí thế nhưng hành động lại không có nửa điểm khách khí, còn không chờ Chu Bát Chá trả lời đã trực tiếp đặt khay đồ ăn xuống, lãnh đạo yêu cầu ngồi bàn của thuộc cấp, dường như chuyện đương nhiên sẽ là như thế.

Khuê mật bên cạnh nàng ngược lại là nháy mắt, vẫy tay meo meo với Chu Bát Chá chào hỏi, còn hỏi Nhiễm Thu Nhiên:

“Thu Thu Nhiên, đây là ai nha”

“Cán sự trong bộ của ta”

“Y~ tiểu học đệ, có bạn gái chưa, thêm WeChat với tỷ tỷ nào”

Khuê mật này của Nhiễm Thu Nhiên rất hoạt bát.

“Chậc, Xì, kiềm chế lại một chút, ăn cơm của ngươi đi”

Nhiễm Thu Nhiên nói với cô một câu sau đó quay đầu cùng Chu Bát Chá nói:

“Nhìn thấy thông báo họp rồi chứ, nhớ đúng giờ tham gia:

Không biết có phải hay không là lãnh đạo đều rất nghiện bàn giao với cấp dưới, vẫn là sẽ đem lời đã nói ra lặp lại một lần để lấy quan uy.

Đương nhiên, phật hệ tiểu thanh niên Chu Bát Chá từ trước đến nay không để ý những chuyện này.

Hiện tại hắn đang dùng Vọng Khí Thuật nhìn Nhiễm hội trưởng với khuôn mặt huyết khí hung quang, suy nghĩ bản thân làm thế nào mở miệng, nhắc nhở một chút, sợ rằng quá uyển chuyển đối phương sẽ nghe không hiểu, để lỡ việc, cuối cùng quyết định là vẫn nên thẳng thắn một chút.

“Hội trưởng, gần đây ngươi có gặp phiền toái gì không?

Nhiễm Thu Nhiên sững sờ, không hiểu tại sao Chu Bát Chá đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.

“Không có, tại sao hỏi như vậy”

“Không có gì, bởi vì nhìn sắc mặt ngươi không tốt lắm, muốn nhắc ngươi gần đây phải cẩn thận một chút, có thể sẽ có hoạ sát thân ( huyết quang chi tai )”

“Phốc”

Khuê mật bên cạnh trực tiếp không kìm được, thiếu chút nữa phun cơm, sau đó vội vàng cầm lấy giấy ăn vừa nén cười vừa lau vừa nói xin lỗi”

“Ngại quá, phốc…”

Khuôn mặt Nhiễm Thu Nhiên u ám, đối với một mặt chân thành nghiêm túc của Chu Bát Chá, nặn ra một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười

“Ta cám ơn ngươi”

Chu Bát Chá gật đầu, loại sự tình này vẫn là nên thẳng thắn một chút, tiếp đó hắn không quên bổ thêm một câu:

“Không cần khách khí”

Chu Bát Chá nói xong, bưng khay lên rời đi, lưu lại Nhiễm Thu Nhiên cùng khuê mật, khuê mật sắp cười đến đau hết cả bụng rồi, vỗ vỗ Nhiễm Thu Nhiên nói:

“Tiểu học đệ trong bộ các ngươi là do bẩm sinh hay là do luyện tập vậy”

Không còn Chu Bát Chá ở đây, Nhiễm Thu Nhiên cũng không thèm giữ hình tượng, răng nhỏ hung hăng cắn một cái chân bạch tuộc, coi nó là Chu Bát Chá mà trút giận. Nàng trả lời:

“Có cái rắm ấy mà tự nhiên! Tuyệt đối là do luyện tập! Là cố ý”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.