Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái độ của chính phủ, Game tự cân bằng

Phiên bản Dịch · 1922 chữ

Dịch: Mất Ngủ

Thứ quan trọng nhất khi đánh bài bridge là khả năng nhẩm bài, mà cái này, lại rất hợp với kỹ năng của Chu Bát Chá.

“Tàn Khuyết - Thuật Tính Nhẩm ( Phàm phẩm ), bài học Toán nhập môn, chỉ là phần căn bản nhất trong Thuật Tính Nhẩm, khả năng tính nhẩm của ngươi đã được tăng cường rất nhỏ, không thể làm sai phép toán có nhớ trong vòng 50 biến số.”

Chu Bát Chá mặc dù chưa chơi bài bridge bao giờ, đối với cách đánh cũng không quen thuộc, nhưng dựa vào để Thuật Tính Nhẩm bù lại, thắng rất nhiều ván.

Hạ Sinh Căn là một lão làng chơi bài bridge, tất nhiên là thấy cách đánh của Chu Bát Chá có phần hơi lạ, nhưng cũng chính vì thế, lại càng làm nổi bật lên khả năng của hắn, khả năng tính toán kinh khủng đến mức thắng được mọi chiêu trò chiến thuật khác, cho nên mới nói ra một câu như vậy, thực sự bị kinh ngạc vì khả năng của Chu Bát Chá.

Nhiễm Thu Nhiên và giáo viên đoàn trường mù tịt, nhưng thấy Hạ hội trưởng không phải là đang nói lời khách sáo, mà là tâm tình đang rất vui, cũng hơi yên tâm, để Chu Bát Chá tiếp tục phát huy.

Vốn là 3 chân thiếu 1, gọi Chu Bát Chá đến cho đủ người, kết quả bây giờ ngược lại, trở thành 3 người nhìn 1 mình hắn biểu diễn.

Thời gian vội vàng trôi, cả một buổi chiều ngồi đánh bài, cho đến cuối, Chu Bát Chá đã hoàn thành xuất sắc công việc được giao, trước khi rời đi, Hạ Sinh Căn - Hạ hội trưởng gọi hắn lại:

“Tiểu Chu đúng không, đánh bài bridge thật là lợi hại.”

“Không phải đâu, hôm nay là lần đầu tiên chơi.”

Chu Bát Chá ăn ngay nói thật, Hạ hội trưởng nghe vậy bật cười, móc ra hai tấm vé đưa cho Chu Bát Chá.

“Ta có giúp một cái tổ chức bảo tồn di sản thu thập một vài món đồ cổ bị thất lạc ở các nước Nam Dương, họ có một cái bảo tàng, ngày mai cuối tuần mở cửa, các ngươi đi hẹn hò, có thể tới đó chơi.”

Hạ Sinh Căn gừng càng già càng cay, người gặp qua một lần, quan hệ thế nào, tâm tư ra sao, hắn đều nhìn một cái là biết ngay.

Lão đầu này là đang nói gì? Ta nghe không hiểu, nghe không hiểu.

Nhiễm Thu Nhiên đứng bên cạnh cười ngượng ngùng, nhận hai tấm vé kia thay cho Chu Bát Chá, đoàn uỷ giáo viên kia đứng bên cạnh cũng nói vài câu góp vui.

“Hạ hội trưởng, chỉ có hai tấm thôi à, ta không có?”

Hạ Sinh Căn cười mắng:

“Ngươi cũng có tuổi rồi, xen vào với đám trẻ tuổi làm gì.”

Lát sau Hạ Sinh Căn cùng đoàn uỷ giáo viên còn hẹn với lãnh đạo trường đi ăn bữa cơm, không có chuyện của đám Chu Bát Chá, mọi người ai về nhà nấy, Nhiễm Thu Nhiên gọi Chu Bát Chá lại nói:

“Biểu hiện của ngươi rất tốt.”

Chu Bát Chá gật gật đầu, đối với biểu hiện của bản thân cũng rất hài lòng.

“Ta hy vọng là lần sau có thể nhận được tiền công phục vụ.”

“Đừng có mơ, ngày mai nhớ đến bảo tàng nha.”

Nhiễm Thu Nhiên vung vẩy hai tấm vé trong tay.

“A, lại phải tăng ca à…”

Chu Bát Chá cảm thấy hơi nhức đầu, đây không phải là tự mình làm khổ mình sao, hắn vốn chỉ muốn ở ký túc xá chơi game thôi.

Nhiễm Thu Nhiên tức giận nghiến răng, kéo hắn đi.

“Còn đi đâu nữa?”

Chu Bát Chá tự nhủ, chẳng phải là hết việc rồi sao.

“Đi nhà ăn, cũng đến giờ rồi, không đói à, ta mời ngươi.”

Chu Bát Chá gật đầu nói:

“Vậy ta muốn ăn lẩu xào cay.”

Buổi tối, Ma Đô, trong một căn hộ hạng sang.

Vương Tiểu Thông đang chơi điện thoại, hắn tiêu 1 vạn tàn hương trong trò chơi mua được Trang Tạng Cá Nóc, rốt cục cũng mở ra được Phòng Tinh Chỉnh Thể Miếu.

“Ngươi đã nhận được Trang Tạng, đã mở khoá được Phòng Tinh Chỉnh Thể Miếu Tứ Lương Bát Trụ.”

“Thực Cốc Giả, chúc mừng ngươi có được Trang Tạng, nhận được tư cách tu luyện 《 Trang Tạng Pháp 》.”

“Mặc dù ngươi không hề giết bất kỳ còn BOSS nào, không làm ra bất cứ truyền kỳ gì trên Tục Thế, nhưng ngươi quả thật là đã dùng phương pháp độc môn của chính mình mà có được Trang Tạng, anh hùng không hỏi xuất xứ, không ai quy định rằng Tục Thế Chi Chủ tương lai lại nhất định là một người phải theo khuôn phép cả.”

“Đương nhiên, vì ngươi đã mở ra một lối đi riêng, tất nhiên cũng phải trả giá tương xứng, nếu như ngươi quyết định sử dụng cái Trang Tạng này, sẽ không được phép lựa chọn miếu hệ.”

“Bởi vì ngươi lấy được Trang Tạng từ một Thực Cốc Giả khác, nên không thể xác định được năng lực của ngươi liệu có thể một lần nữa lấy được Trang Tạng khác hay không, để tránh uổng phí, hệ thống chỉ có thể hỗ trợ ngươi tu luyện miếu hệ sở thuộc của Trang Tạng - Sơn Hà Hoàng Thị, điều kiện là phải phối hợp với việc sử dụng Trang Tạng này.”

Trải nghiệm lựa chọn chức nghiệp của Vương Tiểu Thông khác hoàn toàn với Chu Bát Chá, cơ bản là vì Trang Tạng của hắn là đi mua về, cho nên không được tự do lựa chọn miếu hệ, hơn nữa muốn xây miếu đầu tiên, cũng phải sử dụng cái Trang Tạng này.

Đương nhiên, việc này với Vương Tiểu Thông cũng không có vấn đề gì, hắn vốn là cũng muốn chọn miếu hệ Sơn Hà Hoàng Thị, mở miếu là được rồi.

Sau một loạt thao tác để mở miếu, trong khi chờ đợi, Vương Tiểu Thông nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện của hắn và Trần đội trưởng của Dân Điều Cục lúc sáng.

Sáng nay, Trần Kiến Thiết đến gặp, cũng không hỏi vấn đề Vương Tiểu Thông nghĩ, mà là hỏi hắn gần đây có cảm giác thấy bất an, hay gặp vấn đề gì nguy hiểm không.

Vương Tiểu Thông nói không, nhưng bởi vì thân phận đặc thù, có kinh nghiệm nói chuyện với các ban ngành của chính phủ, hắn cũng biết mình gần đây mở công ty chiêu mộ người chơi sự tình làm có chút hơi quá, đối phương tới cửa khẳng định cũng có một phần là vì nguyên nhân này, nên hắn hỏi thẳng đối phương có phải vì 《 Tục Thế 》 mà tới không, phía chính phủ có yêu cầu gì hay sao.

Nhưng mà không ngờ rằng, đối phương lại nói tạm thời chính phủ không có chỉ thị gì, các người tuân thủ luật pháp, đừng làm ra vấn đề gì nghiêm trọng là được.

Vương Tiểu Thông kinh ngạc? Hả? Đây chính là siêu năng lực đó.

Nhưng mà, Trần đội trưởng lại cười rồi hỏi một vấn đề:

“Ngươi cảm thấy ông cha của ngươi, là người lập nghiệp từ bất động sản, sẽ nghĩ thế nào về một ngành mới, sinh ra từ internet?”

Vương Tiểu Thông đần ra, không hiểu sao đối phương lại hỏi cái vấn đề không liên quan này, trong lòng hắn cũng cho ra đáp án của câu hỏi, đại khái thái độ chắc sẽ là ‘không hiểu’.

Nhưng sau đó Trần đội trưởng lại tiếp tục nói:

“Không cần trả lời, suy nghĩ một chút là được, cách nghĩ của ngươi bây giờ đối với 《 Tục Thế 》 mới mẻ này, chắc chắn rất giống với cha ngươi trước đây khi lập nghiệp.”

“Làm sao có thể giống nhau được, internet là khoa học kỹ thuật, còn trò chơi này là siêu năng lực…”

“Ông chủ Thông, ngươi được hưởng nền giáo dục của thượng tầng, hẳn là phải hiểu rõ hơn ta, định nghĩa và tính chất của ngành nghề cũng không quan trọng, cái quan trọng, hẳn là ta cũng không cần nói, ngươi chắc chắn hiểu càng rõ, dù sao ngươi cũng trả cho nhân viên rất hậu khi thu mua tài nguyên của trò chơi này, đã giúp cho bọn họ trở nên rất sung túc.”

Những lời này của Trần đội trưởng có thể nói là đã trực tiếp khai sáng, Vương Tiểu Thông lập tức hiểu ý đối phương muốn nói gì.

Ngành ( công nghiệp ), chính là thứ làm cho dòng tiền chuyển động.

Nếu như không có trò chơi 《 Tục Thế 》 này, những người kia sẽ chỉ là một người làm công ăn lương phổ thông, căn bản cả đời cũng sẽ không có cơ hội từ trong tay hắn kiếm được một món tiền lớn, được như hiện tại, so sánh mới thấy, hắn dùng mấy trăm vạn tiền mặt lại nhận được cái gì? Một kỹ năng huấn luyện chó?

Mỗi một ngành mới sinh ra, cũng là lúc làm cho xã hội một lần nữa sôi động lên, thay đổi trật tự của tiền tài trong xã hội.

Một ngành như vậy, chính phủ có lý do gì để áp chế? Cổ vũ còn không kịp, thậm chí Trần đội trưởng cũng đã chính miệng nói ra.

Quá ít, chính phủ còn đang sợ lượng người chơi quá ít đây, với lượng người chơi hiện tại, vẫn chưa thể là một ngành góp phần thúc đẩy nền kinh tế được.

Đúng vậy, đây chính là sự khác nhau giữa tầm nhìn của giới thượng tầng và tầng lớp bình dân, dân chúng bình thường cho rằng Tục Thế sẽ là một nhân tố tạo ra bất ổn trong xã hội, nhưng giới thượng tầng lại thấy rằng, đây là một miếng bánh mới béo bở.

Nhưng điều kiện tiên quyết phải là, ngành này không được phép thoát khỏi sự khống chế của chính phủ siêu năng lực dù sao cũng khác với internet, mặc dù Vương Tiểu Thông trước mắt còn chưa gặp kỹ năng gì có uy lực lớn, nhưng hắn cảm thấy trong trò chơi này chắc chắn sẽ có, vậy thì đồng nghĩa với việc có nhân tố nguy hiểm tồn tại, hơn nữa đây cũng không phải là một ngành có tính chất giống như internet, mà là giống với súng ống, đạn dược, ma tuý hơn. Trừ khi…

“Chính phủ có cách để khống chế người chơi? Bằng không thì vạn nhất có người chơi nhặt được kỹ năng hay vũ khí huỷ diệt hàng loạt thì làm sao?”

Vương Tiểu Thông thăm dò.

Trần đội trưởng bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói:

“Ta thực ra rất hi vọng là chúng ta có.”

“Vậy vì sao các ngươi có thể yên tâm như vậy?”

Vương Tiểu Thông càng nghi ngờ hơn, lý luận của đối phương có chỗ không đúng, nhưng mà Trần đội trưởng lại nói ra một câu làm hắn lạnh cả sống lưng:

“Trò chơi sẽ tự mình cân bằng.”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.