Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỷ muốn có Exclusive Weapon

Phiên bản Dịch · 1647 chữ

Sáng sớm, Chu Bát Chá truyền thuốc xong, ngáp một cái đi từ bệnh viện ra, trời hôm nay thật đẹp.

Rạng sáng nay, bởi vì Hỷ đã chơi hỏng điện thoại của lão thái thái kia, nên Chu Bát Chá cũng ngủ được một lát.

Đương nhiên là vẫn có chút mệt mỏi do thiếu ngủ, Chu Bát Chá lấy ra Linh Dược Hồ Lô vỗ vỗ mấy cái, tiếng chim sâu hót vang, một dòng nước ấm ôn dưỡng cơ thể, ừm, khôi phục tinh thần rồi.

Ở cổng bệnh viện có rất nhiều hàng bán đồ ăn sáng, Chu Bát Chá đi qua gọi 1 đĩa bánh cuốn, 5 quả trứng gà, hôm qua vật lộn cả đêm, bây giờ đói không chịu được.

Trong khi đang chờ lấy bánh, có một “Đại nãi nãi” mặc áo cưới đỏ đang ngồi bên cạnh Chu Bát Chá nhưng người bình thường lại không thể nhìn thấy, nàng đang quay qua quay lại nhìn xung quanh, cái gì cũng thấy hiếu kỳ.

Hỷ nhìn xe cộ chạy qua trên đường cảm thấy rất tò mò, đôi giày thêu hoa bên dưới váy cưới bước vài bước nhỏ, muốn đi qua sờ mấy cái xe kia, Chu Bát Chá kéo lại, không cho đi đâu hết.

Nàng quay đầu lại nhìn người ta đang làm bánh cuốn cảm thấy rất tò mò, Chu Bát Chá trừng mắt đập vào tay nhỏ một cái, ngươi sờ vào nó liền biến thành lạnh ngắt, ta ăn làm sao?

“Ngoan ngoãn một chút, bằng không thì sau này ta không cho ngươi ra ngoài chơi nữa.”

Chu Bát Chá giống như là đang dạy bảo con gái.

Lúc rời khỏi bệnh viện, đã định thu lại thể miếu, cho Hỷ trở về, nhưng Hỷ có vẻ không thích ở trong miếu, cảm thấy không vui vẻ, thích ra ngoài chơi, ăn vạ.

Cuối cùng Chu Bát Chá cũng phải chiều, thả ra để cho nàng đi theo hắn, nhưng không cho phép chạy lung tung, nàng đồng ý, nhưng khi ra ngoài rồi thì lại không giữ lời.

Hỷ bị Chu Bát Chá kéo đi, tất nhiên là không thể tự do, không hài lòng, tay nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, có vẻ là muốn nói gì đó, nhưng mà Chu Bát Chá cứ mặc kệ nàng hoa chân múa tay, dù sao hắn xem cũng không hiểu.

Hỷ chỉ trỏ một hồi không thấy có tác dụng, đành chịu, nàng giống như một quả bóng bay bị Chu Bát Chá lôi đi, mặc dù vậy cái đầu nhỏ vẫn không ngừng nhìn xung quanh.

Bánh đã lên, Chu Bát Chá cầm lấy qua một bên vỉa hè ăn, mới ăn được hai miếng, thì thấy cô dâu đứng chắp tay trước mặt hắn, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng vẫn có thể biết được nàng đang nhìn chằm chằm vào bánh của hắn.

Chu Bát Chá giả vờ không nhìn thấy, quay người đi hướng khác ăn, sau đó liếc mắt qua xem thì có một chiếc khăn đội đầu màu đỏ đang từ từ tiến vào tầm mắt, lại tiến đến trước mặt hắn.

“Chỉ được cắn một miếng, không được cắn nhiều hơn.”

Chu Bát Chá hết cách, đưa bánh xuống phía dưới khăn đội đầu của cô dâu, chia cho nàng một miếng, không ngờ khi cầm về, toàn bộ dưỡng chất trong bánh đã bị rút hết, trở nên nguội lạnh, giống như để lâu ngày bị hỏng.

Hỷ thì thoả mãn xoa bụng nhỏ, dường như là đã ăn no, thân thể khẽ run, có vẻ là nấc một cái.

Chậc, cho ngươi cắn một miếng, ngươi lại ăn hết luôn của ta?

Chu Bát Chá cũng chịu rồi, hắn vẫn còn đói, đành mua thêm một cái nữa, ăn xong rồi trở về trường.

Giữa buổi sáng, mấy thằng ku đều không ở trong ký túc, đã đi học hết rồi, Chu Bát Chá thì hôm nay nghỉ.

Hỷ đang chơi đùa trên bàn của Trương Tao Linh ở phía đối diện, bật chiếc quạt điện nhỏ cho nó thổi khăn trùm đầu của mình. Chu Bát Chá không có việc gì làm, lên WeChat liên lạc với Bạch Hỷ Nhi.

Chu Bát Chá: Có rảnh không? Muốn hỏi ngươi chút chuyện.

Bạch Hỷ Nhi: Ưm, ngươi nói đi.

Chu Bát Chá: Ta muốn hỏi ngươi học ngôn ngữ ký hiệu ở đâu, có lớp nào ở tân thành không?

Bạch Hỷ Nhi: Tầng 3 - Cung Thiếu Niên trên đường Xuân Phong.

Bạch Hỷ Nhi: Ở đó có lớp dạy ngôn ngữ ký hiệu.

Bạch Hỷ Nhi: Ngươi có bạn bè muốn học à?

Chu Bát Chá: Không, là ta muốn học, gần đây có quen một người bạn rất đặc biệt, nàng bị câm, ta muốn cùng nàng giao lưu nhiều một chút, thân thiết hơn.

Bạch Hỷ Nhi: …

Bạch Hỷ Nhi: Sao không dùng điện thoại đánh chữ.

Chu Bát Chá nhìn qua Hỷ đang chơi với chiếc quạt máy ở bên cạnh, lắc đầu.

Chu Bát Chá: Ta cảm thấy ngôn ngữ ký hiệu thuận tiện hơn, đánh chữ đối với nàng có vẻ hơi khó.

Bạch Hỷ Nhi: …

Bạch Hỷ Nhi: Cuối tuần nào ta cũng đến lớp ngôn ngữ ký hiệu ở đó học, ngươi cuối tuần này có muốn đến dự thính thử không.

Chu Bát Chá: Được! Sau này hai ta sẽ cùng đi chứ? ( ở bên nhau chứ ?)

Bạch Hỷ Nhi: …

Hai người đã hẹn nhau, cuối tuần này, Chu Bát Chá tới đón Bạch Hỷ Nhi, đến lớp học ngôn ngữ ký hiệu dự thính, Chu Bát Chá tự nhủ hắn đi tìm nàng quả không sai, hỏi một người biết ngôn ngữ ký hiệu giúp, mọi chuyện đều thuận lợi.

Chuyện học ngôn ngữ ký hiệu, đã sắp xếp xong.

Tiếp đó Chu Bát Chá lại rảnh rỗi ngồi trong ký túc xá, thấy trừng phạt thể lực đã hết, online, dùng điện thờ dịch chuyển về Thiêu Hương Trấn.

Chu Bát Chá đã có được sức mạnh của Trang Tạng, thỉnh tục thần nhập miếu, cuối cùng cũng có chút thành tựu, thực lực đã có sự chuyển biến mạnh về chất.

Lần này, hắn trở về Thiêu Hương Trấn chính là để thử sức mạnh mới và báo thù.

“Thực Cốc Giả, ngươi lại một lần nữa đứng tại Thiêu Hương Trấn, bây giờ ngươi đã tu luyện《 Trang Tạng Pháp 》, khai mở được thể miếu, thỉnh được một vị Tục Thần, thực lực nay đã khác xưa, có lẽ đây chính là lúc, để ngươi cho đám Phúc Thọ Lão không biết trời cao đất dày kia, mở mang tầm mắt một chút, nếm thử sức mạnh của Tục Thế Chi Chủ tương lai.”

“Ngươi muốn làm thế nào? Xới tung toàn bộ Thiêu Hương Trấn? Tục Thần của ngươi, Hỷ, có thể làm được việc này, nhìn xem, trước mắt đang có 7-8 con Phúc Thọ Lão đang đi tới, bọn chúng có vẻ như muốn tìm ngươi sinh sự, ngươi có muốn để Hỷ cho chúng biết một chút lợi hại không?”

Chu Bát Chá đương nhiên chọn ‘có’, hắn chính là đến đây để thử đao.

“Ngươi triệu hồi Hỷ ra ngoài, Hỷ nhìn đám Phúc Thọ Lão trước mặt, quay người trở về thể miếu, ngươi đã bị 7-8 con Phúc Thọ Lão vây công, bị cắt thận.”

“Ngươi đã tử vong.”

Chu Bát Chá đần ra, nhìn Hỷ vừa thông qua thể miếu từ trong Tục Thế trở lại thực tế, sau đó lại chạy ra chơi với cái quạt điện. Hắn đi đến cốc đầu nàng một cái!

“Ngươi làm gì vậy! Tại sao không chịu ra tay?!”

Hỷ ôm đầu, tức giận giậm chân chỉ trỏ, khoa chân múa tay nửa ngày, Chu Bát Chá đại khái cũng hiểu ý tứ nàng muốn nói cái gì.

Vũ khí, nàng là cần vũ khí.

Ah, tại sao ngươi không phải là pháp sư, mà lại là cái dạng đấu sĩ đánh nhau bằng chân tay chứ, Chu Bát Chá nhìn kỹ tấm thân nhỏ bé của Hỷ từ đầu đến chân, tưởng tượng cảnh nàng giáp trụ đầy mình.

Chuyện vũ khí cũng khá khó mà xử lý, Chu Bát Chá đành lấy ra vũ khí của mình - Chổi Trừ Uế, đưa cho Hỷ, dù sao thì hắn cũng không dùng, đưa cho nàng dùng.

Không ngờ, Hỷ lại chê rồi đẩy ra.

Nàng không thích cái Chổi Trừ Uế này, cảm thấy quá xấu, nguyên liệu chế tạo rất tệ, uy lực quá yếu.

“Thực Cốc Giả, con đường tu luyện《 Trang Tạng Pháp 》chính là thu thập đủ loại nguyên liệu để xây dựng Tứ Lương Bát Trụ, làm cho Tục Thần và thể miếu của ngươi trở nên càng mạnh càng tốt.”

“Hiện tại, Tục Thần của ngươi cần một kiện binh khí thuận tay, đây là lựa chọn quan trọng ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng phát triển thực lực của nó, ngươi sao có thể tuỳ tiện cầm tới một kiện binh khí rác rưởi như vậy để cho qua.”

“Ngươi có thể đi tìm Thần Công Bách Tượng Đạo Nhân hỏi một chút, để y thiết kế cho Tục Thần của ngươi một kiện binh khí chuyên dụng.”

Khốn nạn, Chu Bát Chá luôn linh cảm rằng mình đang tiến vào một cái bẫy đốt tiền, mở thể miếu liền muốn hắn thỉnh thần, Tục Thần lại còn muốn vũ khí đặc biệt ( Exclusive Weapon ), hố này chưa xong lại đến hố khác.

Mà từ từ đã, cái trò chơi rác rưởi này, hình như vừa rồi mới bảo Chổi Trừ Uế của ta là rác rưởi đúng không?

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.