Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Quang Thỉnh Thần, Hỷ Đại Nãi Nãi

Phiên bản Dịch · 1613 chữ

“Đại nãi nãi! Đại gia xảy ra chuyện rồi!”

Chu Bát Chá lặng lẽ mở mắt, liếc sang lão thái thái đang nằm ở giường bệnh bên cạnh, giữa đêm xem điện thoại còn bật tiếng rất to, ầm ĩ đến mức hắn muốn ngủ mà hai mắt cứ thao láo, không thể ngủ được.

Bây giờ là 2h30 sáng, một mình Chu Bát Chá đang nằm truyền nước trong bệnh viện.

Trước đó, Chu Bát Chá thấy bệnh tình đã được khống chế, cũng không có chuyện gì, liền bảo Trương Tao Linh về trước, ngày mai còn phải đi học, hắn nhờ Trương Tao Linh xin nghỉ 1 ngày dùm hắn.

Chu Bát Chá ngồi ở trên ghế truyền nước, trên mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch, mấy bình này còn phải truyền đến tận sáng, lão thái thái bên cạnh quá ồn, hắn không cách nào ngủ được, đành lấy điện thoại ra, đọc lại văn bản miêu tả của trò chơi.

“Ngươi đã tiêu diệt: Hoàng Tiên - Tật Bệnh Trầm Tích ( đã suy yếu )”

“Ngươi từ trong trầm tích nhận được: tàn hương +100”

Chu Bát Chá tuyệt đối không thể ngờ rằng, đột nhiên lại xuất hiện Ngu Muội Trầm Tích khó lòng phòng bị như vậy, phát tác vừa nhanh vừa mạnh, quả thực là đáng sợ, cũng may cuối cùng đã qua cơn nguy kịch.

Hắn tới bệnh viện kiểm tra, Bác Sĩ nói là bị zona.

Sau đó kê thuốc cho hắn, buổi chiều sau khi tan học hàng ngày phải tới bệnh viện truyền thuốc 2 tiếng, sau một tuần, sẽ khỏi hẳn.

Tuy nói là không sao, nhưng Chu Bát Chá nghĩ lại vẫn thấy sợ, theo văn bản miêu tả, đây là tật bệnh đã bị suy yếu, nếu là cái bệnh chết người kia khi còn nguyên bản, cũng chẳng biết bệnh viện có chữa được hay không.

Thậm chí, nếu bản thể của tên chuyên gieo tật bệnh kia theo Ngu Muội Trầm Tích mà hiện thế, vậy thì phiền phức to.

Lần này so với lần đầu Chu Bát Chá gặp phải con ‘Tỉnh Nam’ kia, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, con kia là bị dương khí của ký túc xá nam làm cho trực tiếp tan thành mây khói.

Còn lần này tật bệnh của Hoàng Tiên quả thực đã làm cho Chu Bát Chá khá chật vật, phải đi bệnh viện truyền dịch 1 tuần, cũng may là hắn đang sinh sống ở một quốc gia mà trình độ y học rất phát triển, nếu mà ở một quốc gia nghèo nàn kém phát triển, không cẩn thận là ăn cứt.

Chu Bát Chá lại nhớ tới video Tiktok kia, bên trong có ‘Bàn Sơn Đạo Nhân’ rất kinh khủng, chậc, cũng không biết cuối cùng là giải quyết thế nào, là dùng máy bay hay là xe tăng?

Ngu Muội Trầm Tích, giống như văn bản trò chơi miêu tả, người chơi từ bên trong Tục Thế nhận được sức mạnh, liền có khả năng bị yêu ma quỷ quái hiện thế tìm tới, thực sự cần phải cẩn thận.

Chuyện Ngu Muội Trầm Tích, tạm thời kết thúc.

Chu Bát Chá thấy không còn nguy hiểm, cũng đã đến lúc vào việc chính, xem chiến lợi phẩm lần này thế nào, hắn từ trong Thao Thiết Dạ Dày lấy ra chiến lợi phẩm xịn nhất nhận được lần này.

“Tân Nương ( Sử Thi Trang Tạng ), Sở thuộc: miếu hệ Thị Tỉnh Giang Hồ, Hỷ Sự Miếu. Sau khi khai quang, có thể dưỡng ra ngưu quỷ xà thần nắm giữ năng lực ‘Khánh Hỉ Hưng Nghi’.

Chu Bát Chá cầm Trang Tạng Tân Nương trong tay quan sát, đây là một quả trứng hơi to hơn nắm tay một chút, vỏ trứng hơi trong, lờ mờ có thể nhìn thấy bên trong có một tân nương đang cuộn mình.

“Thực Cốc Giả, nếu ngươi muốn sử dụng Trang Tạng này, để khai quang thỉnh thần, hãy lấy máu của ngươi, dựa theo chỉ dẫn, vẽ chú văn khai quang lên Trang Tạng.”

Chu Bát Chá chọc thủng đầu ngón tay, dựa theo chỉ dẫn, dùng máu của mình, viết chú văn lên Trang Tạng Tân Nương.

Ông, khai mở thể miếu, Hỷ Sự Miếu hiện ra.

Lão thái thái đang nằm bên cạnh xem phim, vừa vặn là bên trong phạm vi của thể miếu, khẽ run rẩy vì lạnh, trong lòng tự nhủ tại sao đột nhiên ban đêm lại có cơn gió quái quỷ như vậy, lạnh như vậy, sau đó nắm thật chặt chăn lông đang đắp trên thân, tiếp tục xem phim.

Trang Tạng hình trứng hấp thu máu của Chu Bát Chá, huyết dịch thấm vào bên trong Trang Tạng, dòng máu cuộn lại thành đoàn, vật nhỏ bé bên trong trứng hút lấy máu của Chu Bát Chá, bắt đầu lớn lên, cuối cùng nở ra, Tục Thần nhập miếu.

Trên chiếc giường cưới trong căn phòng nhỏ rách nát, một cô dâu với khăn đội đầu đỏ đang ngồi ngay ngắn, khoác khăn phượng, trên thân mặc một chiếc áo cưới màu đỏ như máu người, nàng ấy dường như là đang cười.

“Hỷ ( Sử Thi Tục Thần ), do Thực Cốc Giả ‘Táo Quân’ lấy máu của mình khai quang Trang Tạng Tân Nương, Tục Thần toạ trấn thể miếu, trời sinh nắm giữ năng lực ‘Khánh Hỉ Ngưng Nghi’.

“Khánh Hỷ Ngưng Nghi ( Tục Thần Thiên Phú ), do sinh ra từ Trang Tạng Tân Nương, nên đối với khánh điển lễ nghi có hiểu biết rất sâu sắc và độc đáo, trời sinh nắm giữ khả năng bài trí nghi thức, nghi lễ để sản sinh ra Hỷ khí gia trì cho bản thân, nếu Hỷ Sự Miếu đang toạ trấn càng đặc biệt, càng phồn vinh thịnh vượng thì càng có thể gia trì chúc phúc cho sức mạnh của bản thân càng nhiều.”

Chu Bát Chá nhìn Tục Thần đầu tiên của mình, xem thiên phú của Hỷ, không thực sự quá hiểu.

“Độ mạnh yếu phụ thuộc vào môi trường xung quanh? Học theo Jackie Chan?”

Chu Bát Chá mới vừa lẩm bẩm, không ngờ Hỷ ngồi trên giường nghe thấy, quay đầu nhìn hắn.

Chu Bát Chá sững sờ, có trí tuệ sao?

Mặc dù khăn đội đầu đã che đi nên không nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt, nhưng Chu Bát Chá nhìn thấy Hỷ quay đầu sang, hẳn là đáp lại lời nói của hắn.

“Ngươi có thể hiểu những gì ta nói không? Ngươi có thể nói chuyện không?”

Chu Bát Chá thử giao lưu với Hỷ

Khăn đội đầu lắc lư, Hỷ nghiêng đầu đi một chút.

Nàng có phản ứng với lời nói của Chu Bát Chá, nhưng mà lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì, hoặc là căn bản không thể nói được, Hỷ giơ hai cánh tay nõn nà mảnh khảnh lên, ra dấu cho Chu Bát Chá.

Ngôn ngữ tay, Hỷ có thể nghe hiểu Chu Bát Chá nói gì, nhưng lại không nói chuyện mà sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.

Nhưng mà Chu Bát Chá lại không hiểu ngôn ký hiệu.

Chậc, Chu Bát Chá nhìn Hỷ đang múa máy tay chân với mình, nghĩ rằng sau này có nên học thêm một chút ngôn ngữ ký hiệu hay không, bằng không thì hắn chỉ có thể hạ đạt chỉ lệnh cho Tục Thần, một chiều, còn Tục Thần nhà hắn muốn nói cái gì thì hắn lại xem không hiểu.

Ai, đúng rồi, ta hình như quen một người biết ngôn ngữ ký hiệu, Chu Bát Chá nhớ tới Bạch Hỷ Nhi ở phòng khám thú y.

Vậy ngày mai nhắn WeChat hỏi nàng một chút, làm sao để học ngôn ngữ ký hiệu.

Chu Bát Chá trong đầu nghĩ như vậy, lại không chú ý đến việc thể miếu vẫn đang mở, Hỷ vẫn còn ở ngoài, thấy hắn không để ý, liền hiếu kỳ tản bộ xung quanh.

“Đại nãi nãi… Đại nãi nãi… Đại nãi nãi… Đại nãi nãi…”

Đến khi Chu Bát Chá tỉnh táo trở lại, lại bị tiếng ồn của lão thái thái bên cạnh làm phiền, người bên kia đang chọc chọc màn hình điện thoại, tại sao lại thế này, sao lặp đi lặp lại như vậy.

Phim truyền hình bị kẹt, cứ lặp đi lặp lại khúc đó.

Chu Bát Chá vừa quay đầu sang liền nhìn thấy, khuôn mặt không biết nên biểu cảm thế nào, cái kia không phải là phim truyền hình bị kẹt.

Mà là Hỷ đang ghé vào bên cạnh điện thoại của lão thái thái, bàn tay đang kéo qua kéo lại thanh thời gian.

“Ngươi qua đó làm gì thế…”

Chu Bát Chá nhỏ giọng gọi Hỷ.

Hỷ nghiêng đầu nhỏ, chỉ chỉ phim trên điện thoại đang kẹt ở “Đại nãi nãi… Đại nãi nãi…”, sau đó lại chỉ chỉ chính mình.

Cuối cùng, sau khi Chu Bát Chá nhíu mày nhìn Hỷ ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ cả nửa ngày cũng đã hiểu ra, nàng tựa hồ muốn hắn gọi như vậy?

“Hỷ đại nãi nãi? Ngươi muốn ta gọi ngươi như vậy?”

Hỷ đi lại giường ngồi, gật gật đầu với Chu Bát Chá, ý là ngươi cuối cùng cũng hiểu được một chút quy củ.

Chu Bát Chá nghiến răng, Tục Thần nhà mình đúng thật là oái oăm, vừa mới từ trong trứng sinh ra, là học ai vậy?

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.