Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Hải Đại Sư

Phiên bản Dịch · 1784 chữ

Buổi tối, club bài bridge, mấy chục thành viên đang chia bàn ra đánh bài.

Lễ hội trường trước đây mấy ngày, là do Nhiễm Thu Nhiên kéo tài trợ từ Xiaomi, là vụ “tiền hoa hồng” lần trước, tài trợ đó, chính là kinh phí cho các clb mời thành viên mới, hàng năm khi tân sinh nhập học, tập quân sự xong, khoảng mồng 10 tháng 11, chính là thời gian clb chiêu thành viên mới.

Tối nay, mấy thành viên năm nhất sau khi đi trải qua một thời gian nhập môn, sẽ tổ chức giải đấu, thành viên mới và cũ cùng nhau náo nhiệt.

Trận này còn có tiền thưởng, giải nhất 5000 đồng.

Xem ra vụ Xiaomi bên kia nhân hoạ đắc phúc, cách xử lý của Nhiễm Thu Nhiên làm cho đối phương tín nhiệm, đưa cho không ít phí tài trợ.

Chia ra 4 người một bàn đánh bài bridge, trước đây Chu Bát Chá có cái “tiền lệ”, liền bị Nhiễm Thu Nhiên kéo qua cho đủ người đánh bài.

Hắn vốn là cũng lười đánh, nhưng mà nghe Nhiễm Thu Nhiên nói giải nhất được 5000 đồng, trợn tròn mắt, nhất định phải cho ta tham gia, đây không phải là vì tiền, mà ta la người tốt tính, muốn giúp người khác vui vẻ.

Nhiễm Thu Nhiên nhìn Chu Bát Chá nghe thấy tiền thưởng một cái, mắt đều sắp biến thành hai chữ $$, trong lòng tự nhủ, có điên mới tin ngươi.

Trời cũng không còn sớm, người cũng đã tới đông đủ, giải đấu cũng chuẩn bị bắt đầu, đầu tiên là chia nhóm, hai người một tổ, là một người cũ bắt cặp với một người mới, thành viên lâu năm gánh thành viên mới.

Chu Bát Chá mặc dù là người ngoại đạo, nhưng bởi vì Nhiễm Thu Nhiên và lão sư đoàn uỷ đã chứng kiến năng lực của hắn, nên coi hắn là một lão thủ, bắt hắn gánh một người mới.

“Đây, tên này là Trần Thiên Hải, ngươi bắt cặp với hắn.”

Nhiễm Thu Nhiên phân một học đệ năm nhất cho Chu Bát Chá, đầu trọc đeo kính, trầm mặc ít nói, nhìn qua cũng rất chững chạc nội liễm, tên là Trần Thiên hải.

Lúc Trần Thiên Hải nhìn thấy Chu Bát Chá, ngẩn người, nhưng thấy đối phương cũng không tỏ ra gì bất thường, giống như thực sự là lần đầu tiên gặp nhau, còn cười vỗ vai hắn một cái rồi nói:

“Người anh em, cứ ngồi chơi là được, ta gánh.”

Trần Thiên Hải lúc này vẫn không hiểu, thẳng cho đến khi bắt đầu đấu, Chu Bát Chá hai mắt mới sáng lên, trên chiếu bài đại sát tứ phương, vì 5000 đồng ban thưởng, giết máu chảy thành sông, tiếng than khắp trời, hắn ngồi im từ đầu đến cuối, quyền bài đều trong tay Chu Bát Chá, cuối cùng đành ngồi nhìn người kia huyết tẩy clb bài bridge, hắn chỉ ngồi chơi tiến vào chung kết.

Chung kết là đấu với nhóm của Nhiễm Thu Nhiên và một tân sinh, mùi thuốc súng nồng nặc, ý tứ giống như là thắng bài và ta cái nào trọng yếu hơn.

Chu Bát Chá nào có thèm quan tâm? Tiền thưởng ở ngay trước mắt, hắn đã sớm không còn biết gì khác, thần cản giết thần, phật ngăn giết phật, cuối cùng Chu Bát Chá và Trần Thiên Hải một mặt mộng bức, từ đầu đến cuối chỉ ngồi chơi xơi nước, cứ như vậy dành chiến thắng chung cuộc, ẵm tiền thưởng.

Khi Chu Bát Chá đêm tiền thưởng chia ta, Trần Thiên Hải cũng không biết nói gì, chỉ đành vỗ tay nói, ngươi đánh thật tốt.

Hắn vốn là muốn từ chối tiền thưởng, dù sao cũng được người ta gánh, từ đầu đến cuối chỉ ngồi chơi, nhưng mà Chu Bát Chá kiên trì, trận đấu này vốn là hai người một tổ, nào có chuyện ai biểu hiện tốt hơn thì được độc chiếm tiền thưởng, clb bài bridge cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Cuối cùng, khi giải tán, Chu Bát Chá hài lòng cầm tiền thưởng về, trên đường đi, hắn gặp Nhiễm Thu Nhiên một mặt u oán nhìn chằm chằm, trong lòng tự nhủ không biết có phải do hắn thắng nàng ở chung kết, cướp tiền thưởng từ tay nàng hay không. Người đâu mà tính tình hẹp hòi, mời đi ăn bữa khuya là được chứ gì.

Chu Bát Chá cầm tiền thưởng, hào phóng mời Nhiễm Thu Nhiên đi ăn khuya, nhưng mà vẫn còn nhỏ mọn nói: Buổi tối ăn nhiều dễ béo… đừng ăn nhiều quá nha…

Nhiễm Thu Nhiên bị hắn làm tức chết, cuối cùng vẫn là đi ăn lòng nướng với hắn, sau đó hai người trở về ký túc.

Đêm, trên sân thượng của ký túc xá, trong gió thu một nhà sư đứng đơn độc.

Kim cang phật thủ ôm hoa sen, Trần Thiên Hải đứng tại sân thượng, nhìn chăm chú Chu Bát Chá đang đi vào ký túc, dây chuyền trên điện thoại khẽ lay động.

“Trảo Chu: Người Chốn Đào Nguyên, thân trong hồng trần, ẩn thế dạo chơi, chốn đào nguyên không thấy đường, ở nơi bồng lai không gặp người, hiệu quả thiên phú: ẩn giấu trốn tránh, bất kỳ thủ đoạn nào trên đời cũng không thể ghi lại hành tung của ngươi.”

Người từng đưa tờ giấy nhắc Chu Bát Chá đừng gia nhập vào Dân Điều Cục, từng ở trước sân khấu của hội học sinh bóp chết tà ma bên trong loa, trước đây vài ngày còn trong nhà ăn của trường đánh trọng thương Tục Thần Tịch Cốc Đồng Tử, con trai của Trần Kiến Thiết - Trần Đội Trưởng của Dân Điều Cục, là tay chân trong tổ chức của Kinh Chập Công, Người Chốn Đào Nguyên, chính là Trần Thiên Hải.

Xuất thân của Trần Thiên Hải cũng không phức tạp, chỉ là trùng hợp cha hắn làm trong Dân Điều Cục, lại trùng hợp, hắn cũng trở thành người chơi.

Hai chuyện tụ cùng một chỗ, liền không tốt lắm, Trần Thiên Hải bởi vì biết được những chuyện bẩn thỉu từ khi mới thành lập Dân Điều Cục, nên đối với tổ chức này có thành kiến rất nặng, người trẻ tuổi yêu ghét rõ ràng, hắn thuyết phục phụ thân rời Dân Điều Cục rất nhiều lần, nhưng phụ thân hắn không đồng ý, thế là hai cha con sinh ra xa cách, mỗi người một ngả.

Về sau, Trần Thiên Hải tìm được một tổ chức có lý tưởng giống mình, là một nhóm người chơi tinh anh bảo vệ thế giới này từ trong bóng tối, gia nhập tổ chức của Kinh Trập Công, hắn cảm thấy như vậy thật là đúng đắn, đi đối phó yêu ma quỷ quái, bảo hộ người chơi khác.

Đương nhiên, Trần Thiên Hải cũng không biết là phụ thân hắn cùng Kinh Trập Công có quen biết, từ khi hai cha con xảy ra mâu thuẫn, Trần Thiên Hải lại lên đại học, rất lâu đã không liên lạc.

Cho đến hôm nay, Trần Thiên Hải gặp phải Chu Bát Chá cũng là ngoài dự liệu, không nghĩ tới tham gia hoạt động của clb bài bridge mà lại chạm mặt Chu Bát Chá.

Trần Thiên Hải đương nhiên biết đối phương cũng là người chơi, dù sao hắn cũng đã từng truyền tờ giấy nhắc nhở người kia, nhưng sau này cũng không để bụng, bởi vì trong Tân Thành Đại Học không chỉ có 2 người bọn hắn chơi Tục Thế, Chu Bát Chá cũng không có biệu hiện xuất sắc đặc thù gì, nên về sau hắn cũng không chú ý nữa.

Thẳng đến trước đây mấy hôm, Trần Thiên Hải nhận nhiệm vụ từ Kinh Trập Công, đi thu hồi Trang Tạng của Tịch Cốc Đồng Tử, không cẩn thận để nó chạy mất, tìm không ra, sau đó xuất hiện một người tên là “Vô Dụng Chi Nhân” tại sàn giao dịch của Đại Tế Táo, treo bán cái Trang Tạng kia, hắn mới biết là Chu Bát Chá đã nhặt được Trang Tạng.

Điều này khiến cho Trần Thiên Hải chú ý, nhất là khi hôm nay hai người lại ngẫu nhiên gặp mặt, hắn cũng cố ý quan sát biểu tình của đối phương, một cái Trang Tạng cũng không quan trọng, thứ hắn muốn biết, là thân phận của mình đã bại lộ chưa, Chu Bát Chá có biết hắn chính là Người Chốn Đào Nguyên hay không.

Trần Thiên Hải nhìn Chu Bát Chá trở về ký túc, kim cang phật thủ từ sau lưng lấy ra một cái bát phật.

“Thích Già Vị Lai Thị ( đạo cụ Sử Thi ), bát cơm được phật tổ dùng để hoá duyên trước khi thành phật, có năng lực nhìn trộm nhân quả, nhưng phải trả giá rất lớn, xin cẩn thận.”

Trần Thiên Hải rạch một đường trong lòng bàn tay, nhỏ máu vào bát, hỏi một vài vấn đề, Chu Bát Chá có điều gì giấu giếm, vì sao không thừa nhận, có khả năng ảnh hưởng tới đại cục hay không…

Huyết dịch trong bát nhộn nhạo, Thích Già Vị Lai Thị nhìn thấu nhân quả, đưa ra câu trả lời cho Trần Thiên Hải, chỉ có 4 chữ:

“Vô Dụng Chi Nhân” ( là tên Trảo Chu, cũng có nghĩa là nói thằng này là người vô dụng )

Trần Thiên Hải hiểu rằng, thì ra là mình đa nghi, Chu Bát Chá chỉ là một người chơi bình thường, không cần phải để tâm chú ý, sau đó quay đầu rời đi, rất nhanh liền quên đi việc này.

Trong phòng ngủ, Chu Bát Chá liếc nhìn dòng chữ mới hiện ra trên điện thoại.

“Ngươi bị người nhìn trộm, Thần Cấp Mặt Nạ phát động năng lực, che đậy thiên cơ, vì ngươi mà vặn gãy nhân quả…”

Hàng chữ này chỉ hiện ra trong chớp mắt, sau đó liền biến mất không thấy, Chu Bát Chá không phải lần đầu thấy dòng này, hắn biết đây là có người đang thăm dò mình, sau đó Thần Cấp Mặt Nạ đã giải quyết phiền phức cho hắn, hơn nữa, ngay cả chứng cứ duy nhất chính là văn bản ghi chép của trò chơi cũng đã bị tiêu huỷ.

Chậc, không hổ là đạo cụ cấp Truyền Thuyết.

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.