Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Con Người Bình Thường

Phiên bản Dịch · 1759 chữ

Ánh lửa bốc khắp khu phố buôn bán, khói đen tràn ngập bầu trời.

Trần Kiến Thiết đứng trước đám cháy, nhìn về bách hoá đang bốc cháy hừng hực, hơi nóng bỏng rát đập vào mặt, mồ hôi đầy trán, hắn nói với Trương Thuận bên cạnh:

“Người chơi có Tục Thần sở hữu khả năng điều khiển nước của tổ 4 đâu, khi xuất phát chẳng phải là chúng ta đã xin chi viện từ tổ 4 rồi hay sao, tại sao còn chưa đến.”

Trương Thuận trả lời: “Sẽ không tới.”

Trần Kiến Thiết nói: “Cái gì? Tại sao lại không tới.”

Trương Thuận lại tiếp: “Cổ đội trưởng của tổ 4 không muốn cho mượn người, nói rằng sợ người ngoài không quan tâm, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao, hắn kéo luôn cả tổ 5 chống lại lệnh chi viện.”

Trần Kiến Thiết: “Mẹ cha cái tên Cổ Diêm Ba này, đúng là ngu như chó, ngày nào cũng kéo bè kết phái, thích làm mấy cái này sao không ngồi bàn giấy mà lên tiền tuyến làm gì để liên luỵ đến mạng người.”

Ầm! Trần Kiến Thiết còn chưa chửi xong, bên trong bách hoá phát ra tiếng nổ ầm ầm, mảnh thuỷ tinh văng tận đến mặt Trần Kiến Thiết, làm cho trên mặt hắn xuất hiện mấy vết rách.

Trương Thuận đứng bên cạnh trông thấy vậy, vội vàng nói: “Thủ lĩnh, người lui về sau một chút, ở đây quá nguy hiểm.”

Trần Kiến thiết lại không thèm để ý, ngẩng đầu nhìn về phía đám cháy, vừa rồi cửa kính nổ tung, hắn mơ hồ nghe được có tiếng kêu cứu, tìm kiếm chốc lát, phát hiện ở một cửa sổ của toà nhà có tín hiệu cầu cứu.

“Ở đó, trên kia còn có người.”

Trần Kiến Thiết nhanh chóng thông báo cho đội cứu hoả, bình thường vào thời điểm này, trong bách hoá có rất đông người, đột nhiên phát sinh hoả hoạn, làm cho không ít người bị vây ở bên trong.

Nhưng mà, đối với tình huống như vậy, người chơi trong tổ của Trần Kiến Thiết lại không thể làm gì, mỗi tổ là chuyên về một vấn đề, bên trong tổ của hắn không có người chơi nào có thể xử lý được đám cháy.

Trần Kiến Thiết lúc này không thèm đợi người của Dân Điều Cục nữa, hắn nhắn tin điện thoại cho Kinh Trập Công.

Lão Trần: Ta cần ngươi tìm người chơi có thể dập lửa, bao lâu nữa có thì nơi?

Kinh Trập Công: 10 phút.

Lão Trần: 10 phút thì nhà cũng chẳng còn!

Kinh Trập Công: Đó là nhanh nhất rồi, với số lượng người chơi hiện tại, lại còn muốn tìm người chơi với năng lực cụ thể, rồi phải điều tới chỗ ngươi, có ai còn có thể nhanh hơn ta, thì đem ta đi cho chó ăn đi.

Trần Kiến Thiết biết điều mà Kinh Trập Công nói là sự thật, thế nhưng hắn nhìn thấy toà nhà đang bốc cháy trước mắt, nhìn thấy người đang cầu cứu bên cửa sổ, mỗi một phút chậm trễ, liền sẽ có thêm một người gặp nạn, không được, không thể đợi được.

Trong tổ của Trần Kiến Thiết không có Tục Thần có thể dập lửa, nhưng mà có Tục Thần biết “Phụ Thể”, là một Tục Thần phàm phẩm thuộc miếu hệ Võ Hiệp Cấm Loạn, Vũ Hành Giả, Tục Thần này có khả năng nhập vào trên thân người, tăng mạnh tố chất thân thể của người được phụ thể.

Trần Kiến Thiết gọi người chơi kia tới, người kia trong lòng căng thẳng, có chút lo lắng, cho là Trần Kiến Thiết muốn hắn nhảy vào đám cháy cứu người, hắn nào dám, lửa lớn đến mức không thể dập được như vậy, nếu đi vào còn không biết có ra ngoài được không, trong lúc hắn đang nghĩ lý do để thoái thác, lời chưa ra khỏi miệng, đã thấy Trần Kiến Thiết mặc lên trên mình trang phục lính cứu hoả, sau đó nói với hắn:

“Cho Tục Thần của ngươi bám vào trên thân thể ta.”

Người chơi kia sững sờ, không nghĩ tới Trần đội trưởng lại muốn tự mình mạo hiểm, trợ thủ Trương Thuận bên cạnh gấp gáp, đi tới cướp lấy trang phục cứu hoả:

“Thủ lĩnh! Người định làm gì, loại sự tình này dù muốn làm cũng để những người trẻ tuổi thân thể cường tráng như chúng ta làm.”

“Tránh ra! Để người ta nhìn thấy thế này lại cho là Dân Điều Cục vô dụng, không có người, ngươi nhớ kỹ đây Trương Thuận, tính mạng của các ngươi là để toả sáng truyền lửa, ở quốc gia này không tới phiên mấy người trẻ tuổi các ngươi đi chịu chết.”

Trần Kiến Thiết đẩy Trương Thuận ra, vỗ vai người chơi kia: “Nhanh một chút, để Tục Thần bám lên người ta, đừng chậm trễ cứu mạng người.”

Người chơi này là mấy ngày trước mới vào Dân Điều Cục, chưa từng đối mặt với khí thế liều mạng tại tiền tuyến của một hình cảnh lâu năm như Trần Kiến Thiết, lập tức thi hành mệnh lệnh, để cho Tục Thần phụ thể Trần Kiến Thiết.

Trần Kiến Thiết mặc lên bộ đồ cứu hoả nặng nề, được Tục Thần phụ thể sức mạnh tràn đầy, thân thể cảm thấy giống như về lại lúc còn trai tráng, ở tiền tuyến đấu trí đấu dũng với phần tử nguy hiểm, tóc hoa râm trên đầu cũng đen lại vài phần.

Trần đội trưởng nắm tay, quay người không chùn bước, một mình xông vào biển lửa đang cháy hừng hực, chỉ để lại phía sau một bóng lưng mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn chất chứa một tấm lòng sắt son.

Tục Thế có thể cho người bình thường có được sức mạnh siêu nhiên, nhưng thật đáng tiếc, nó cũng không thể làm cho người ta dũng khí trở thành những người xuất chúng, vượt lên nỗi sợ hãi thông thường, dù là có sức mạnh của Tục Thần, số đông vẫn mãi mãi là như vậy.

Nhưng mà, thế giới này lại rất kỳ diệu, mặc dù không có những sức mạnh siêu phàm như vậy, vẫn có người dám lấy thân thể người thường, đi đối mặt với những mối hiểm hoạ siêu nhiên.

Bóng lưng của con người bình thường đó, biến mất ở trong đám cháy, thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng không hề thấy người đó trở ra, 5 phút sau, thế lửa lại có vẻ dần dần bị áp chế.

Là trần đội trưởng đã tìm được con yêu ma quỷ quái kia!

Trương Thuận khẩn trương nhìn vào đám cháy bập bùng lên xuống, thật giống như đó chính là hình ảnh của Trần đội trưởng đang tranh đấu cùng yêu ma quỷ quái, cuối cùng, toà nhà bách hoá phát ra một tiếng ầm vang, tất cả mọi thứ tĩnh lặng trở lại.

Đám lính cứu hoả phát hiện thế lửa đột nhiên nhỏ xuống, nhanh chóng nắm lấy cơ hội, một bên dập lửa, một bên vọt vào trong đám cháy cứu người, bởi vì tận dụng được thời khắc vàng để cứu người, nên không có thương vong quá lớn.

Trương Thuận khẩn trương nhìn hướng cửa ra vào, đám lính cứu hoả đang từ trong đám cháy cứu ra từng người, thẳng cho đến cuối, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đang lảo đảo đi ra, mặc dù mặt mũi đen đuốc, trên thân cũng có nhiều chỗ bị bỏng, nhưng tính mạng không đáng lo ngại, còn cười cười vẫy tay với bọn hắn, Trương Thuận lúc này mới có thể thở phào, nhanh chóng chạy đến đỡ người kia.

Đám người Dân Điều Cục vùn vụt chạy đến vây quanh, người chơi bị mượn Tục Thần kia còn lẩm bẩm một câu:

“Con mẹ nó! Trần thủ lĩnh thật là bá đạo!”

Phía xa xa, Chu Bát Chá nhìn thấy Trần Kiến Thiết đã giải quyết được yêu ma quỷ quái và bình an ra ngoài, thấy người mắc kẹt trong đám cháy đã được cứu, lửa cũng đang dần bị khống chế, thu hồi tấm Bùa Cầu Mưa đang cầm chặt trong tay.

Phải, Chu Bát Chá cũng đành phải thừa nhận, mặc dù hắn lớn lên tại xã hội văn minh này, nhưng trong khoảnh khắc hắn móc ra Bùa Cầu Mưa, chính xác là lòng tin đã dao động.

Nhưng mà, dù sao thì bây giờ Chu Bát Chá cũng đã cất Bùa Cầu Mưa đi, không hề sử dụng, như vậy đã nói rõ rằng, nhân loại khi đối mặt với yêu ma quỷ quái của Tục Thế, đối mặt với sức mạnh siêu nhiên, vẫn nên tự tin vào năng lực của mình, văn minh của nhân loại, cũng không thua kém những thứ này.

Không phải bọn chúng xâm lấn chúng ta, mà là chúng ta hấp thu bọn chúng.

Ánh nắng chiều dần tắt, thời gian cũng không còn sớm.

Chu Bát Chá nhìn đội phòng cháy chữa cháy dùng súng cao áp dập lửa, ảo tưởng rằng “cậu nhỏ” của mình nếu luyện đến đại thành chắc là cũng có uy lực như thế, cảm thấy tự đắc, trở về ký túc.

Bên kia Chu Bát Chá đi về, còn về phần Dân Điều Cục bên này.

Trần đội trưởng bị thương đã được đưa lên xe cấp cứu, trợ thủ Trương Thuận đi theo, một mặc ngồi bên cạnh tỉ tê, Trần thủ lĩnh sao người lại có thể xúc động như vậy, nếu lỡ mà lần này xảy ra chuyện thì làm sao.

Trần đội trưởng toàn thân đau đến mức nghiến răng trợn mắt, chẳng qua là, khi nghĩ tới công sức hôm này cũng không uổng phí, cứu được rất nhiều người, tránh bi kịch xảy ra, lại thấy tâm thần yên ổn.

Nhưng mà, ngay khi hay người Trần đội trưởng đang nói chuyện, một âm thanh không hài hoà xen vào, trên xe cứu thương có một người trẻ tuổi xa lạ mở miệng:

“Chậc, Dân Điều Cục cũng chỉ có chút bản lãnh này, thật là làm cho đồng liêu như chúng ta đại khai nhãn giới, thực sự quá mất mặt.”

Bạn đang đọc Tục Thế Chi Chủ của Nam Khang Bắc điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kjndst
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.