Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nằm Mơ Giữa Ngày Mưa

Tiểu thuyết gốc · 1528 chữ

Nghe ông Hùng giáo huấn một hồi rồi quay lại vấn đề chính là nó phải tiếp tục luyện tập. Nó cảm thấy một chút mâu thuẫn, anh Tiến nói nó phải học tập những cái mới, còn ông Hùng lại nói nên đá theo bản năng. Vậy rốt cuộc nên nghe ai đây.

Xuân Mai đã có một buổi tập kém hiệu quả về mặt cá nhân hay việc chơi bóng trong tập thể. Đêm về phòng, tắm rửa ngủ nghỉ mà nó cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc không vào được giấc ngủ.

Quay lại thì thấy hai người bạn cùng phòng đã ngủ khò khò, Đức Thọ nằm banh háng còn phát ra tiếng ngáy nữa chứ. Tên này là thủ môn, vị trí rất cần thiết cho đội bóng, biểu hiện trên sân rất tốt. Còn Công Minh nằm co ro trong góc, xương sườn với xương vai nhô hẳn ra, nhìn không khác gì một tên thiếu dinh dưỡng, vậy mà được cái chạy rất nhanh, rất quyết đoán trong việc đưa ra quyết định.

Cả hai không luyện tập chăm chỉ bằng Xuân Mai, cũng không suy nghĩ nhiều về chiến thuật hay kỹ thuật chơi bóng. Vậy mà biểu hiện trên sân đều rất tốt, chứng tỏ được năng lực bản thân với các bậc đàn anh và ông Hùng quản lý.

Vậy vấn đề nằm ở đâu, lẽ ra người tiến bộ nhất phải là nó mới đúng chứ, vậy mà chỉ thể hiện được 1, 2 trận, phong độ của nó liền đi xuống một cách rõ rệt. Vào sân cho đủ đội hình đá tập mà thôi.

Ngày hôm sau nó dậy lúc 9 giờ, bình thường 5, 6 giờ là dậy chạy long nhong ở ngoài sân rồi. Đức Thọ và Công Minh cũng ngủ nướng đến tầm đó, thấy Xuân Mai còn ở phòng cả hai cảm thấy hơi lạ.

“Này, con ong chăm chỉ hôm nay cũng ngủ nướng nữa hả. chắc hôm nay bão to quá.”

Công Minh mở cửa sổ, nạp năng lượng bằng một điếu thuốc.

“Trời hôm nay âm u, chắc mưa thật chứ chẳng đùa. Chiều nay sân ướt, chắc được nghỉ tập luôn á.”

Đức Thọ vội vàng mò ra cửa nhìn bầu trời xám xịt, mặt mũi bỗng trở nên hớn hở.

“Ngon, vậy là hôm nay miễn tập, lâu lâu nghỉ một buổi, chứ tập liên tục, hơi mệt rồi nha. Hôm nay mưa thì quá tuyệt vời, tha hồ đi tới chỗ mấy chị ở đội bóng chuyền.”

“Mưa thế này chắc gì người ta đến tập.”

“Bóng chuyền thi đấu trong nhà, liên quan gì đến thời tiết đâu. Xuân Mai, nay không tập thì ra tán dóc với mấy chị đi. Ở phòng làm gì.”

“Thôi, hai người đi đi, hôm nay tôi muốn ngủ.”

Suy nghĩ quá nhiều khiến cho đầu óc của Xuân Mai bị quá tải, được hôm trời mưa mát mẻ, nó nằm ngủ một giấc ngon lành đến tận buổi chiều. Từ bé đến giờ chưa bao giờ nó chưa bao giờ ngủ vào ban ngày. Dù đi ngủ nhưng trái bóng vẫn lăn bên trong giấc mơ của nó. Trong mơ, nó thấy mình được thi đấu trong sân vận động đông người. CÁc cổ động viên hô vang tên của nó, hình ảnh của nó có mặt ở khắp nơi trên khán đài.

Nó đá bóng với những gương mặt quen thuộc mà nó đã gặp, từ những người ở sân cỏ nhân tạo PNG cho tới các thành viên trong đội bóng của tỉnh. Trong trận đấu, nó lên công về thủ, ghi bàn… có mặt ở khắp mọi nơi trên sân. NHưng rồi nó va chạm với một cầu thủ của đội bạn, làm mất bóng, nó đuổi theo, nhưng người kia cứ chạy mãi, chạy mãi, nó không thể nào đuổi kịp. Thậm chí nó còn bị ngã trên sân, hai đồng đội là Đức Thọ và Công Minh lần lượt chạy tới mỗi người một bên đỡ nó lên.

Xuân Mai thấy làm lạ, chẳng phải Đức Thọ đá ở vị trí thủ môn, sao nó lại mặc quần áo cầu thủ tuyến trên.

“Ủa , Đức Thọ, mày chuyển sang làm cầu thủ rồi à.”

“Đâu có, mày nói linh tinh cái gì thế, dậy, dậy đi.”

“Trời ơi, nằm mơ giữa ban ngày, còn nói mớ nữa hả. nước dãi chảy tùm lum rồi kìa cha nội.”

Xuân Mai giật mình, hai mắt lim dim nhìn quanh căn phòng. Đức Thọ và Công Minh đang ngồi cười nắc nẻ.

“Ủa, tưởng hai người đi chơi ở nhà thi đấu cơ mà, sao lại về rồi.”

Đức Thọ vỗ vỗ mặt Xuân Mai.

“Chưa tỉnh ngủ hả, bọn tôi đi buổi sáng, giờ là buổi chiều rồi còn gì. Mà công nhận ông ngủ say thật đấy, không được ra sân tập nên tập ở trong mơ luôn hả. Hay à nha.”

Xuân Mai đưa tay lau nước miếng, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho tỉnh táo. Không nghĩ được ngủ nhiều đến mức sưng cả mắt. Mà nó phải thừa nhận ngủ một giấc dài như vậy thật là khoái. Đầu óc bỗng nhiên nhẹ hẳn đi.

“MẤy giờ rồi, hôm nay ông Hùng bảo nghỉ tập thật à?”

Đức Thọ chán nản.

“Haiz, không thấy thông báo gì. Lúc nãy tôi thấy đội trưởng có mặt trong nhà thi đấu, khả nâng cao là vẫn phải ra sân tập chứ không được nghỉ đâu. Bọn tôi về phòng thay giày tập, mà thấy ông ngủ li bì, sướng quá. Biết vậy tôi cũng ở nhà ngủ cho rồi.”

Công Minh vừa đi giày thể thao, mồm không dứt được điếu thuốc.

“Mẹ nó, hôm nay mà tập thì dính lắm đóm cái sân toàn đất, nhiều vũng nước đọng, tập xong như bãi sình luôn. Lát nữa mấy ông phải cùng nhau đề xuất nghỉ buổi tập nhé.”

Ba người thay đồ rồi đi vòng ra sân vận động, vừa đúng lúc ông Hùng cùng một số thành viên đang đi theo hướng ngược lại. Đức Thọ và Công Minh mừng rỡ vì có thể mấy anh đã xin được hủy buổi tập rồi.

“A, em chào thầy, chào các anh.”

Đội trưởng Thành Chung huýt sáo, nháy mắt ra hiệu mọi người đi sang nhà thi đấu.

“Bọn anh vừa ra sân, mặt sân ướt, nhiều vũng nước đọng không thích hợp cho tập luyện. Ông Hùng muốn mọi người vào nhà thi đấu, học lý thuyết về một số chiến thuật chơi bóng.”

“Học lý thuyết trong nhà thi đấu sao?” Đức Thọ và Công Minh đồng thanh hô lên.

Thành Chúng lắc đầu.

“gì mà nhao nhao lên thế, đội bóng chuyền nghỉ lúc 4 giờ rưỡi, người ta sắp về rồi, không có ở đó đâu mà tơ tưởng.”

Thành Chung đến sớm cũng vì muốn ghé qua chỗ đội bóng chuyền nhìn Chị tuyết Mai thi đấu, điều này Công Minh và Đức Thọ đã hiểu ra, xem chừng anh em trong đội lại đấu đá nhau vì một người con gái rồi. Đức thọ tranh thủ châm chọc anh đội trưởng.

“Bọn em có tơ tưởng ai đâu, lần đầu được học lý thuyết nên hơi kinh ngạc đó mà. Thế Anh Chung tơ tưởng đến ai ở trong nhà thi đấu à?”

Công Minh lườm nguýt.

“Xin lỗi anh nha, việc nào ra chuyện ấy, bóng đá là bóng đá, mà chuyện tình cảm em không có nhân nhượng đâu. LÀ một người đàn ông chân chính em luôn sống thật với bản thân mình. Em thích chị Tuyết Mai, anh đừng có xen vào chuyện của tụi em nha.”

Thành Chung mạt mũi đỏ bừng bừng, cái thằng nhãi này dám tuyên bố như vậy luôn hả. Thành Chung theo đuổi cả năm nay còn chưa mời được người đẹp đi chơi riêng lần nào, vậy mà nó dám ngang nhiên tuyên chiến công khai như vậy chứ.

“Ai xen vào chuyện của ai chưa biết đâu. Nhóc con tự lượng sức của mình đi.”

Công Minh nói chắc như bắp.

“Em mời được chị tuyết Mai đi uống nước, tâm sự rồi đó nha. Nếu như anh cứ được chị ấy thì chị ấy đâu còn độc thân tới tận bây giờ.”

“Cái thằng này, chuyện đi uosng nước, mày nói thật đấy hả?”

Công Minh cười tự mãn.

“Đương nhiên, không tin lát nữa chúng ta hỏi chị ấy xem.”

Thành Chung dĩ nhiên không tin lời của Công Minh, hai người gầm gừ nhìn nhau rồi cùng bước vào trong nhà thi đấu.

Xuân Mai lắc đầu cười, cái cuộc hẹn ấy nói cả tuần nay rồi mà người ta chưa đồng ý, Công Minh không phải bị ảo tưởng tụ thêu dệt ra cái viễn cảnh màu hồng ấy chứ. Đang đi đột nhiên có người đi tới từ phía sau, đặt tay lên vai của nó.

“Cậu là Xuân Mai phải không?”

Bạn đang đọc Tung Hoành Sân Cỏ sáng tác bởi NaoPhang23
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NaoPhang23
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.