Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu Gái Của Tam Di Nương

Tiểu thuyết gốc · 2051 chữ

- Đường nhị đệ, sao ngươi lại cười.

Đường Kính Long hơi nhướng mày hỏi.

- Ta cười...

Điền Dã cười ngặt nghẽo một hồi rồi đáp:

- Vì sao ta cười ư? Ta cười là vì đại thúc vất vả nuôi huynh, cho huynh học hành tử tế, huynh lại tự ví mình ngang bằng với loài súc sinh, đã thế còn tự tin treo trước cửa miệng cho thiên hạ biết mà không thấy xấu hổ.

- Đường nhị đệ!

Trên trán Điền Kính Long nhất thời nổi gân xanh, tay đập mạnh xuống bàn.

- Đệ nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?

Điền nhị công tử vừa xuất hiện liền lập tức gây ra tranh luận, tất cả tộc nhân Điền thị lẫn khách quan đều dừng nghị luận, dồn sự chú ý đến hai người này.

- Uông uông...

Cơ hồ nhận thấy có kẻ đối với chủ nhân mình thù địch, con chó trắng lại gầm gừ sủa đổng một tràng, có vẻ như Điền Dã nói nó là súc sinh làm nó chán ghét, chỉ hận không thể lập tức xông ra cắn hắn.

- Vị cẩu huynh này...

Không vì chó dữ mà e ngại, Điền Dã hồi trước ở sở cảnh sát cũng có nuôi vài con mà so với con chó trắng này thì hung dữ hơn nhiều. Hắn bước đến gần hỏi chuyện con chó:

- Sao ngươi vừa nhìn thấy tại hạ mà cứ liên tục hướng đến ta nói ra những lời đường mật có cánh, những vần thơ lai láng, những câu tỏ tình đạt đến lâm li bi đát, quỷ khóc thần sầu cảm động đến thế làm Điền mỗ thật ngại nha, vì được yêu mà cảm thấy sợ, nhưng cẩu huynh cứ liên tục bức tình như vậy phải chăng lúc trước khi cha ngươi cưỡi mẹ ngươi bị ta lấy đá chọi trúng nên cẩu huynh mới đối với ta thầm thương trộm nhớ, nhớ mãi không quên?

Lời này vừa nói ra, khách thính lập tức tràn đầy tiếng cười ồ, bất quá đối với một con người mà chỉ đơn giản dùng hai từ ti tiện thô tục như Điền nhị công tử, hắn nói ra những lời như vậy cũng là chuyện thường tình.

- Thằng khùng!

Điền Kính Long cười nhạt, sâu kín nói ra.

Con chó trắng sủa liên tiếp hai tiếng, giống như phản đối.

- A, cẩu huynh bảo sao?

Điền Dã đột nhiên thốt lên:

- Ngươi bảo cha ngươi là chó lông trắng cưỡng bức mẹ ngươi là con chó màu đen rồi sinh ra ngươi cũng màu trắng ư? Cha ngươi đúng là một tên cầm thú... Sao cơ? Ngươi bảo tên cha lông trắng của ngươi đã biết lỗi rồi, muốn bù đắp cho ngươi nên ngày nào hắn cũng cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, tắm táp cho ngươi... Cái gì? Còn ngủ với ngươi nữa à? Ôi cha... Người sao mà thích ngủ với chó thế, lại còn là chó đực nữa, có biết liêm sỉ không đây.

Lời này cực kì ác độc, mọi người trong phòng lại nhịn không được ôm bụng mà cười.

- Điền Nhất Long, ngươi...

Khuân mặt Điền Kính Long lúc đỏ lúc xanh, đứng bật dậy hòng ăn thua đủ với Điền Dã, chẳng ngờ trong lúc ngồi dậy xảo hợp thế nào mà giẫm ngay vào đuôi con chó khiến nó kêu rú lên, quay đầu trực tiếp hôn một miếng lên đùi hắn. Vốn dĩ mặt đã coi rồi nay vì đau đớn mà càng khó coi hơn nữa, nhăn như khỉ ăn ớt vậy.

- Ối chà chà...

Điền Dã vội vàng nhảy dựng lên:

- Đường ca này, "cục cưng" của huynh không biết đã tiêm phòng dại chưa vậy? Ấy chà, xin chúc mừng huynh nhé, tầm sáu con trăng nữa là huynh được đi "bán muối" rồi.

Điền Kính Long nào hiểu tiêm phòng dại là cái gì, lúc này hắn vừa giận vừa thẹn cũng bất chấp luôn hình tượng thiếu gia quyền quý, hai mắt sớm đã đỏ ngầu.

- Điền Nhất Long, tên vương bát đản, lão tử liều mạng với ngươi.

Chỉ là còn chưa kịp bộc phát, đột nhiên một cái tát đánh thẳng vào mặt hắn, đau đến mức máu trong miệng đã phun ra.

- Đủ rồi!

Một người đàn ông trung niên khoảng ngoài tứ tuần, nét mặt vài phần giống Điền Kính Long, mặc một thân y phục màu tím, lưng dắt theo ngọc bội, trừng mắt hổ đứng trước mặt hắn.

- Cha... Cha... Con...

Vừa nhìn thấy người trung niên này, Điền Kính Long tỏ ra sợ sệt thấy rõ, một tay bưng má, xem ra cú đánh vừa rồi có phần rất mạnh.

- Súc sinh, uổng công Điền Hải ta một tay nuôi dưỡng ngươi, còn không mau lui ra nhận lỗi với đường đệ ngươi!

Người trung niên không ai khác chính là phụ thân của Điền Kính Long, Điền Hải. Điền Dã âm thầm đánh giá y, chỉ thấy người này lưng hùm vai gấu, hai mắt toát ra lửa, đúng là một tay dũng phu, chỉ có điều hai cọng ria mép cùng cái mũi ưng tạo cho người ta cảm giác không muốn thân cận.

Điền Hải sau khi mắng nhiếc nhi tử hướng đến mọi người ôm quyền:

- Các vị trưởng bối, khách quan, đại nương, là Điền Hải không biết dạy con, để các vị chê cười rồi. Nếu khuyển tử có điều gì mạo phạm xin bỏ quá cho.

Vừa nói Điền Hải vừa cúi đầu, bộ dáng thành khẩn, xem ra cũng là một kẻ biết tiến biết thối.

- Cha! Nhưng mà hắn cố tình gây sự với con trước, tại sao con phải cúi đầu nhận lỗi với hắn?

Điền Kính Long tràn đầy bất cam, ủy khuất nói ra. Song thái độ của Điền Hải lại vô cùng dứt khoát:

- Lui ra!

Điền Nhất Long nhìn Điền Dã bằng một ánh mắt đầy căm phẫn, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Điền Dã đã sớm đã bị y xẻ thịt không biết bao nhiêu lần. Chỉ thấy đường ca của hắn liên tục gật đầu một mạch đi đến trước mặt mình.

- Đường nhị đệ, là ta không đúng, hy vọng đệ đại nhân đại lượng bỏ quá cho.

Điền Nhất Long thấp giọng nói một mạch, khác hẳn với vẻ ngoài cao cao tại thượng ban nãy, lộ ra vẻ thành khẩn, thậm chí còn vái Điền Dã một cái thật sâu, tựa hồ hai huynh đệ trong nhà cãi vã, được cha thuyết giáo, đại ca chủ động làm hòa với nhị đệ vậy.

- Quá lời, đường ca quà lời rồi...

Điền Dã cười hòa nhã, hắn chưa ngây thơ đến mức tin tưởng đối phương thành tâm muốn giảng hòa với mình, hôm nay y khuất nhục, chẳng qua là bị tình huống bắt ép, đợi khi có cơ hội nhất định sẽ quay lại trả cả vốn lẫn lãi.

Hắn khách khí nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, đường ca và đại thúc, hai người không nên để trong lòng, cũng không nên vì Nhất Long mà cảm thấy áy náy, Nhất Long làm người như nào hai ngươi còn chưa rõ ư? Một thiếu niên xuất chúng, đại nhân đại lượng, tuyệt đối không chấp vặt tiểu nhân. Hai người đều là trụ cột trọng yếu của Điền gia chúng ta, tuyệt đối đừng vì chuyện nhỏ mà làm mất đại cục.

Nghe hắn thuyết giáo, Điền Hải càng nghe râu tóc càng dựng ngược, da mặt không khỏi co giật nhăn nhúm vài cái, song vẫn tỏ ra hết sức nhàn nhã:

- Nhất Long tiểu diệt nói rất đúng, cần phải có tâm độ nhân độ lượng. Kính Long, con cũng nên học hỏi đường đệ của con nhiều hơn.

- Dạ, phụ thân.

Điền Nhất Long bất đắc dĩ gật đầu.

- Nhị ca, hôm nay thật ngầu a.

Tiểu cô nương tinh nghịch ngồi ở một góc cách đó không xa tỏ vẻ thích thú, Điền Dã nhìn sang liền thấy tiểu nha đầu giơ lên dành cho hắn một ngón tay cái.

- Nếu đã như vậy.

Lão phu nhân lên tiếng, từ nãy đến giờ bà vẫn thủy chung im lặng.

- Chỉ là hiểu lầm thì bỏ qua đi. Kính Long, Long nhi... 2 người các ngươi đều là máu mủ của Điền gia, sau này chính là trụ cột chèo lái gia tộc. Lão thân thật hy vọng hai ngươi giữ được tình cảm huynh đệ thân tộc, tương thân tương ái.

- Đa tạ nãi nãi chỉ giáo, Long nhi xin ghi nhớ, không làm người thất vọng.

Điền Dã ôm quyền lưu loát nói. Điền Kính Long có hơi giật mình, song cũng vội bắt trước theo.

- Tốt, tốt...

Lão phu nhân liên tục gật đầu, ngưng thần một hồi rồi nói:

- Long nhi đã đến đây rồi thì nên ngồi đi.

- Vâng!

Điền Dã đi đến chỗ ngồi, vì hắn là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay tự nhiên phải ngồi trên đầu. Lão phu nhân đã an bài chỗ ngồi cho hắn. Chậc! Hồ ly tinh này, nàng cũng ngồi ở đây à? Điền Dã trông thấy Tam di nương liền nháy mắt cho nàng một cái, hồ mị tử liền cắn môi, liếm mép gợi tình hắn.

A, sao vẫn còn một tiểu yêu tinh nữa?

Hắn còn chưa kịp đặt mông xuống thì phát hiện cạnh Tam di nương có một nữ tử khác, nàng dĩ nhiên không phải là tù nữ Hoàn Nhi, thịnh điển gia tộc, nàng thân phận hạ nhân cho nên không có tư cách tham gia. Thiếu nữ trước mặt này hoàn toàn xa lạ, Điền Dã chưa từng gặp qua.

- Nhanh qua đây!

Lão phu nhân đoán ra tâm tư của hắn, bà nói:

- Long Nhi, vị tiểu thư này chính là người cháu gái của Tam nương của cháu hôm trước nãi nãi có nói, hôm nay là nãi nãi nhờ Tam nương cháu đặc biệt mời nàng đến dự. Hai đứa nhận biết với nhau đi.

Nguyên lai là tôn nữ của hồ ly tinh.

Điền Dã âm thầm đánh giá thiếu nữ này, nàng ta ước chừng mười bảy mười tám, da trắng dáng người thon thả, nét mặt thanh tú, đặc biệt điểm khiến nàng nổi bật giữa đám đông chính là đôi mắt đen tuyền cực kì câu hồn.

Quả nhiên Điền Dã ngây ngốc một hồi, mãi đến khi dưới đùi truyền đến cảm giác đau nhói, phải kiềm chế lắm mới không phát ra thành tiếng.

Nhìn sang chỉ thấy Tam nương đang lườm hắn, lúc này nàng ngồi bên tả, tôn nữ ngồi bên hữu kẹp hắn ở giữa.

- Ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau lên tiếng.

Tam di nương thì thầm vào tai hắn.

- Cháu gái của nàng quả nhiên không tệ a!

- Sao cơ? Đồ sắc quỷ, vừa mới gặp mà đã yêu người ta rồi à?

Yêu thì không có bất quá nếu làm theo lời lão phu nhân cưới nàng về nhà chẳng phải đến lúc đó hai cô cháu các người một lớn một nhỏ cùng nhau phục thị ta trên giường sao! Càng nghĩ Điền Dã càng cảm thấy thư thái, nhất thời cười một nụ cười đê hèn.

Tam di nương chỉ nhìn cũng biết hắn đang nghĩ cái chủ ý quái quỉ gì, nàng bèn đánh nhẹ vào tay hắn:

- Ngươi đừng có mơ, lão nương tuyệt đối không để ngươi được như ý nguyện đâu.

- Nàng có nguyện ý hay không đến lúc đó không phải do nàng quyết định.

Điền Dã cười tà, một tay vỗ mạnh xuống mông Tam di nương khiến nàng ta giật nảy mình, vội nhìn xung quanh, thấy sắc mặt lão phu nhân vẫn bình thường, nàng mới thở ra một hơi, quay lại trừng mắt với Điền Dã.

- Vị tiểu thư này, tại hạ Điền Nhất Long, không biết tôn tánh đại danh của nàng là gì?

Điền Dã là gia chủ hơn nữa lại là nam nhân, cũng không thể để người ta mở lời trước.

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.