Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Chủ Quán

Tiểu thuyết gốc · 2507 chữ

Ô Trấn những ngày bước vào đầu tháng tám, mọi người tất bật chuẩn bị cho tiết trung thu. Trên phố bày bán đủ các loại đèn lồng, hình thù có đủ cả, từ những chiếc đèn truyền thống bình thường cho đến những chiếc được trang trí cầu kì hơn như long phụng ngưu hổ...đi trên đường thỉnh thoảng cứ vài chục bước lại thấy một đám đông xúm lại xem biểu diễn múa lân, hát kịch. Ô trấn những ngày này là điểm đến của rất nhiều gánh hát, thông thường những đoàn hát chỉ phục vụ cho giới thượng lưu, hay hát ở thanh lâu, cung đình nhưng muốn biểu diễn ở những địa phương đó không phải là điều đơn giản, phải có mối quan hệ, chính vì vậy suốt một năm chỉ có mấy ngày này tranh thủ kiếm tiền.

Hòa vào dòng người hối hả, không khó để phát hiện thân ảnh của những thư sinh với hành trang sau lưng đeo chiếc lều chõng, bọn họ là những nho sinh tú tài lên kinh dự thi trạng nguyên. Kì thi năm nay đặc biệt hơn những năm trước được tổ chức trùng vào ngày mừng thọ của chín mươi của thái hâu, hoàng đế muốn nhân dịp này một vừa chọn ra nhân tài giúp nước, đồng thời cũng bày tỏ hiếu kính với thái hậu.

Chính vì vậy ai cũng muốn nhân dịp thịnh điển chúc thọ thái hậu này thử vận may phát dương một lần, mặc dù một mình đấu với toàn bộ giới anh tài cả nước nhưng biết đâu hoàng đế chọn trúng đích thị một bước lên trời, vinh quy bái tổ.

Từ đây đến ngày khảo thí vẫn còn gần nửa tháng, nhưng ai nấy đều không dám chậm chễ, ai chủ động ai đến trước người đó giành tiên cơ, rất nhiều nho sinh nhân lúc nghỉ ngơi bên đường lấy sách ra đọc, dáng vẻ quyết tâm sẽ làm nên chuyện.

Chàng một mình thượng kinh, thiếp ở nhà chờ đợi, dẫu thế nào thiếp vẫn nguyện giữ lòng son sắc, chỉ mong chàng lúc vinh quy đừng cô phụ tấm lòng này của thiếp...

Những lời thề non hẹn bể của các cặp nam nữ, điểm chung là đều quyến là không rời, tỏ rõ lòng thủy chung, một lòng không thay đổi. Điền Dã thần sắc ngẩn ngơ, từ sáng đến giờ hắn đã đếm đây là cặp nam nữ thứ mười bảy, thật không lường được trước dù là hắn xuyên không đến thời cổ đại vẫn được ăn "cơm chó" như thường. Hắn đang ngồi tại một hàng quán ven đường mắt nhìn cặp nam nữ tình tứ trên bờ đê cạnh đó.

Không nghĩ ở xã hội cổ đại khép kín này, nam nữ cũng có thể tự do biểu bạch tình cảm. Nữ khoảng mười tám, tuy y phục trên người có phần thô lậu nhưng chính điều đó lại tạo cho nàng vẻ thuần khiết gần gũi như nữ tử thôn dã khiến người ta  vừa nhìn đã muốn che chở cho nàng, tựu chung nếu sinh ra ở một gia đình quyền quý thì nhan sắc của nữ tử này cũng là một mỹ nhân. Tình lang của nàng là một nam tử trông rất nho nhã, nhưng cũng không giống cái kiểu con mọt sách. Trước đây Điền Dã từng làm cảnh sát, thính lực của hắn tốt hơn người bình thường, nghe đôi nam nữ nói chuyện thì hắn biết được người nam tử chuẩn bị thượng kinh dự thi, chỉ bất quá hắn cũng không quá vội vã mà đợi cùng ý trung nhân thành thân xong mới đi. Từ đây đến ngày thành thân chỉ còn chưa đến một ngày nữa, nói nôm na theo tập tục cổ đại, hai người này đã lén gặp nhau trước tân hôn.

Nhìn đôi nam nữ nọ đằm thắm, Điền Dã bất giác nhớ về mối tình đầu trước kia của mình, đáng tiếc có nồng thắm, có hiểu lầm, có cãi vã, tất cả giờ chỉ như ngắm hoa trong sương, hết thảy sự tình trên đời đều do chữ duyên phận mà ra.

Đang lúc cảm khái hắn chợt nhận ra trước mặt có một bàn tay đang vẫy vẫy, ngoảnh lại thì chỉ thấy tên mập Lại Phúc đang cười híp mắt:

- Nhị gia, ngài thích cô gái đó hả? Hay để tiểu nhân cho người đưa cô ta về làm nha hoàn ấm giường cho ngài.

- Thích cái đầu ngươi, nghĩ bổn thiếu là dạng người đó hả?

Khung cảnh trang trọng như vậy thì bị tên này phá bĩnh, Điền Dã giận dỗi lấy tay đấm nhẹ vào đùi tên mập.

Thuận Tài ngồi uống trà bên cạnh cũng vội xen vào:

- Lại Phúc huynh chớ tưởng bở, công tử của chúng ta hiện tại chính là tình lang trong mộng của các tiểu thư trong trấn, những bông hoa dại ven đường hắn không thèm để ý đâu không tin cứ đi hỏi Hoàn Nhi tỷ tỷ.

Gã nói đoạn quay sang tỳ nữ Hoàn Nhi.

- Ta không biết đâu, điều này ngươi việc hỏi trực tiếp công tử.

Hoàn Nhi ngồi bên cạnh lẳng lặng đáp, trong tay nàng vẫn cầm cây kiếm. Hôm nay bọn họ ba người theo thiếu gia đến xưởng vải tìm hiểu tình hình sản xuất. Vì Điền Dã chủ động yêu cầu hắn không muốn dùng xe ngựa nên bọn họ mới nán lại đây nghỉ chân.

Lại Phúc không cho là đúng nói:

- Ngươi thì biết cái gì mà nói, đó gọi là tâm đầu ý hợp, vừa nhìn đã yêu, đâu nhất thiết phải cả hai gia cảnh tương đồng thì sẽ yêu nhau. Tên tiểu tử ngươi từ trước đến nay chưa có lấy một mảnh tình vắt vai làm sao mà hiểu thế nào là yêu!

Thuận Tài hứ một tiếng, dẩu môi nói:

- Ngươi nói như mình hiểu lắm chắc, có mà hiểu tình yêu của mấy ả đàn bà ở kỹ viện thì có.

- Nhưng ít ra vẫn còn hơn mấy tên trai tân chưa biết mùi đời như ngươi.

- Đủ rồi!

Điền Dã phẩy tay vội ngăn hai tên này lại,  hai kẻ này một tên béo một tên gầy cứ ở gần nhau thì lại xảy ra tranh cãi nảy lửa, đến khổ kẻ làm thiếu gia như hắn đứng ra phân xử.

Tên tiểu tử này dám tranh nịnh bợ với hắn, Lại Phúc nào dễ dàng chịu thua, lên giọng thách thức:

- Vậy ngươi nói nghe coi, thế nào mới gọi là yêu?

- Ta...

Thuận Tài nhất thời á khẩu, gã vội nhìn chung quanh, lúc nhìn sang một góc nọ, ánh mắt liền tỏa sáng:

- Yêu là gì á hả? Định nghĩa nó dễ dàng lắm nhưng chỉ có người có đầu óc mới hiểu. Yêu nghĩa là toàn tâm toàn ý theo đuổi người mình yêu, cho dù người đó có xấu có tệ đến mức nào mình vẫn phải khen tốt.

Lại Phúc hừ lạnh một tiếng, nhếch mép khinh bỉ:

- Lý nào lại như vậy, ta không tin trên đời lại có kẻ ngốc như vậy, chẳng lẽ ả đàn bà đó bị hôi nách ta vẫn phải khen nách cô ta thơm mùi hoa quế à?

- Ái cha, ngươi đừng vội phản bác, nghe ta nói hết đã, thế ta mới bảo ngươi không hiểu gì về yêu. Thế này đi, chi bằng hai ta cược một ván, có công tử và Hoàn Nhi tỷ tỷ làm chứng, ai thua người đó mất năm mươi quan tiền, hơn nữa phải làm tiểu đệ. Thế nào?

Thuận Tài nhìn Lại Phúc thách thức.

- Cược thì cược, ta sợ ngươi thì con trai ta sau này mang họ ngươi.

Lại Phúc đập tay xuống bàn, đầy quả quyết.

Nghe hai tên này tranh luận, Điền Dã không khỏi tò mò, hắn đoán không ra Thuận Tài dựa vào đâu mà tự tin như thế. Hắn trước kia không mấy ưa thích mấy tiểu thuyết ngôn tình ba xu trên mạng, nhưng không phải không biết yêu là gì, chỉ là giải nghĩa ra nó thì rất khó nói. Ngay cả Hoàn Nhi bên cạnh cũng vểnh tai chăm chú lắng nghe, nàng cũng giống như Thuận Tài, một người chưa bao giờ trải qua cảm giác yêu là gì.

Thuận Tài bộ dạng tiểu nhân đắc ý một hồi, sau chỉ tay về một phía, nhìn theo hướng chỉ tay của gã, mọi người chỉ thấy gã chỉ về phía chủ quán ở đây và một thực khách đang ngồi cạnh đó dùng bữa.

Mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu điều gì thù Thuận Tài cười nói:

- Mọi người có nhìn thấy không, gã thư sinh đó ngày nào cũng đến đây ăn mì rõ ràng có ý muốn theo đuổi cô chủ quán.

Chủ quán là một thiếu nữ mới đôi mươi, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng, mái tóc dài, đáng tiếc, nếu trên mặt nàng không có một vết chàm thì đã là một cô gái cực kì xinh đẹp. Gã thư sinh tuổi ngoài đôi mươi, quần áo và mũ đều màu trắng, nhìn thôi cũng biết là một tên mọt sách. Chỉ thấy người này gọi một tô mì rồi cúi gằm mặt ăn, thỉnh thoảng y lại ngẩng mặt nhìn lên thiếu nữ.

Lại Phúc trừng mắt nói:

- Tào lao, ngươi dựa vào đâu mà nói tên thư sinh đó có tư tình với vị tiểu thư kia? Chẳng lẽ ta và công tử cùng ăn ở đây là chúng ta đều thích ả sao?

- Ấy, ấy...vậy là ngươi không hiểu căn nguyên ở đây rồi.

Thuận Tài một hớp uống cạn trà trong chung, hắn kê ghế ngồi cạnh Điền Dã thấp giọng:

- Công tử gia, Hoàn Nhi tỷ tỷ, hai người không biết đâu, vị cô nương ở quán này mì cô ta nấu nổi tiếng là rất dở, ngay cả chó cũng không thèm ăn. Thông thường mọi người đến quán cô ta chỉ uống chút trà rồi ra đi, duy chỉ có gia hỏa kia ngày nào cũng đến ăn mì vậy không phải thích cô ta thì còn gì.

- Ngươi nói láo, làm gì có chuyện ngược đời như vậy!

Lại Phúc càng nghe càng cảm thấy ngứa lỗ tai. Trong khi đó Hoàn Nhi bên cạnh khẽ nhíu mày, giống như Lại Phúc, nàng cũng không tin chuyện này là thật, làm gì có người con gái trù nghệ gàn dở như vậy.

Thuận Tài nhếch mép cười hức hức hai tiếng, khoanh tay nói:

- Ngươi không tin thì cứ tự mình nếm thử đi là biết!

- Được, như ý ngươi! Tốt nhất nên chuẩn bị sẵn năm mươi quan tiền đi!

Dứt lời kêu ngay một chén mì nóng. Không lâu sau thiếu nữ nọ bưng mì đến, lúc nàng đặt cái chén xuống bàn trước mặt Điền Dã, hắn không tự chủ thầm đánh giá thiếu nữ. Nàng mi phượng mày ngài, đôi mắt to, ánh mắt tựa hồ ẩn giấu u buồn, ngũ quan thanh tú, trong trẻo như nước, duy chỉ giữa má phải có một vết chàm khá lớn ít nhiều ảnh hưởng đến  vẻ bề ngoài. Trên trán nàng buộc một chiếc khăn màu xanh thêu hoa, trước cổ có đeo tạp dề. Thiếu nữ hướng Điền Dã cúi đầu giọng nhẹ như nhung, ngữ khí nhu mì dường như thiếu đi sự tự tin:

- Mời quý khách dùng điểm...dùng bữa. Nếu có điểm gì không vừa ý, xin bỏ quá cho Yên Nhi.

Điền Dã không hiểu vì sao thiếu nữ nọ lại ăn nói nhỏ nhẹ với mình như vậy, chỉ cho rằng nàng ta nhìn ra trong bốn người ở đây hắn là người làm chủ. Một thiếu gia quyền quý lại chọn ngồi ở hàng quán lề đường của nàng ta ăn mì, đối phương rụt rè cũng là chuyện dễ hiểu.

Hắn không khỏi cười nhẹ, nói:

- Cô nương hiểu lầm rồi, ta không gọi mì, là thuộc hạ của ta gọi.

- Phải phải, là tướng công đây gọi nè, còn mau bưng ra đây.

Lại Phúc nói đến phun cả nước miếng, ăn xong tô mì này hắn được năm mươi quan  tiền bằng cả nửa năm tiền lương của hắn đấy.

- Vâng.

Nhận ra mình hiểu lầm, thần sắc thiếu nữ hơi đỏ vì ngượng. Điền Dã thấy vậy liền giải vây:

- Cô nương đừng vội, chúng ta vẫn chưa đi ngay. Trà trong ấm gần hết rồi, phiền cô nương lấy thêm một bình nữa.

- Vâng, xin quý khách đợi một lát.

Thiếu nữ nọ cúi đầu, vội đi chuẩn bị trà nước.

- Tiểu tử thối, xem gia gia ngươi ăn đây nè!

Ngửi mùi thơm của nước dùng xen lẫn mùi hương của hạt tiêu pha lẫn một chút vị tanh của cá. Lại Phúc thèm muốn nhỏ dãi, mì ngon thế này làm gì có chuyện chó chẳng thèm ăn chứ, chúng nó chê thì ta ăn. Lại Phúc gắp một miếng thật to bỏ vào miệng đồng thời húp một hơi thật sâu. Chỉ là chưa quá năm giây sau...than ôi, một mùi chua tanh tưởi kinh dị tràn ngập trong vị giác của hắn, chua thì thôi đi đã vậy còn xen lẫn vị ngai ngái như đồ ôi thiu để lâu ngày thật sự khiến người ta không thể nào mà chịu đựng nổi mùi vị kinh khủng này.

Bình thường Lại Phúc rất phàm ăn, gần như không chê bai thứ gì cả, nhưng lần này có cho hắn ngàn lượng vàng cũng chào thua. Mặt hắn đỏ bừng như than, hai con ngươi trợn ngược, nói thì chậm nhưng ngay trong giây phút đó, hắn nôn "ọe" một tiếng vội vàng nôn hết đống mì vừa ăn trong miệng ra ngoài. Đáng thương thay bãi nôn của hắn lại trúng ngay Thuận Tài làm tên này chết lặng một hồi sau hét lên một tiếng kinh dị, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm nước gội rửa.

- Mẹ nó chứ, đây có phải là thứ để ăn không vậy, rõ ràng là thức ăn của heo.

Lại Phúc lau miệng, tức giận mắng.

- Hứ...

Bỗng nhiên Lại Phúc nghe thấy có người cười chế nhạo hắn, không phải Điền Dã cũng không phải Hoàn Nhi. Quay sang chỉ thấy gã thư sinh ngồi đằng bên chề môi, giở giọng đắc ý:

- Muốn giành gái với ta hả? Về tu thêm vài chục năm nữa đi. Cái đồ yếu đuối!

- Mày...mày vừa nói gì? Thằng lỏi kia!

Đánh cược thua thì cũng thôi đi, đã thế lại còn bị tên mặt trắng này khinh miệt. Lại Phúc tức muốn bể phổi, lập tức đứng phắt dậy tuyên chiến với thanh niên nọ.

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang

Truyện Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.