Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thằng Chăn Ngựa

Tiểu thuyết gốc · 3317 chữ

-Ô ô ô...hai huynh đệ ta thân như thủ túc, ngươi là tay trái, ta là tay phải...cùng ăn, cùng đi, cùng ca múa, việc gì cũng có nhau...đến cả việc đi kỹ viện ô ô...

- Ô ô...cô nàng kia thật đẹp, hai huynh đệ ta cùng lên, ngươi nằm dưới ta nằm trên, ta sờ v* trái ngươi bóp v* bên phải, ta lên chính diện, ngươi vào cửa sau...ô ô...thoáng chốc đã dấy lên một màn nước bay cá nhảy...ô ô ô...

-...

Mẹ kiếp, mới sáng ra ai đã ngân ầm ĩ như vậy rồi, không biết con rùa đen nào sáng tác ra bài này, lời bài hát thật đê tiện, bất quá ta thích.

Điền Dã dáng vẻ lười biếng, từ trên giường ngồi dậy, bình minh chiếu qua khe cửa, xua tan đi màu sắc u ám trong phòng. Còn chưa kịp xỏ giày thì đã thấy cánh cửa mở ra, một tiểu nha hoàn có hai cái bím tóc khả ái mở cửa bước vào.

- Công tử gia ở bên ngoài có Chúc... Á công tử gia...

Nàng còn chưa nói hết câu thì hốt hoảng quay mặt đi, sắc mặt của nàng ngượng chín như ráng chiều.

Nguyên bản là Điền Dã đang trong tình trạng cởi trần thì bị nàng bắt gặp.

- A Liên à, có chuyện gì mà ngươi vội vàng vậy?

Điền Dã vươn tay cầm lấy cái áo đặt trên đầu giường chậm rãi mặc vào. Hắn có thói quen trước lúc đi ngủ thường cởi trần, dù trong hoàn cảnh nào thì thói quen này vẫn được duy trì. Chỉ là đã dọa sợ một tiểu nha đầu mới lớn như A Liên rồi.

A Liên sắc mặt đỏ hồng, nàng là nha hoàn mới chuyển đến, tuổi còn rất trẻ, còn chưa trải đời, lần đầu tiên trông thấy đàn ông không mặc áo, nàng vừa thẹn vừa có một chút sợ hãi xen lẫn sự hiếu kì,  nhị công tử không ngờ lại có một thân thể vạm vỡ như vậy.

Càng nghĩ nàng càng nhịn không được tò mò, len lén trộm nhìn Điền Dã, đáng tiếc hắn đã mặc xong y phục rồi. A Liên buột miệng hỏi:

- Công tử gia, sao ngài có thể như vậy được...đi ngủ mà không mặc áo, bộ không sợ cảm lạnh sao?

A Liên là tiểu nha đầu mới lớn tự nhiên không kiêng kị cái gì cả cũng không ý thức được thân phận của mình không nên hỏi chủ tử điều này, thêm nữa tính cách Điền Dã cũng rất thoải mái thành ra càng cổ động nàng lớn mật hơn.

Điền Dã không nghĩ A Liên sẽ hỏi mình câu này, hắn ngập ngừng giây lát rồi thản nhiên đáp:

- Ngủ cởi đồ rất có lợi cho sức khỏe giúp thân thể phát triển ngươi không biết sao.

A Liên "a" một tiếng rồi gật đầu, những kiến thức này nàng mới nghe lần đầu.

- Vậy thì khi tiểu tỳ đi ngủ cũng sẽ không mặc gì giống công tử gia...công tử gia, ngài sao vậy?

- Không...không có gì?

Nghe được mấy lời này, Điền Dã đang xỏ giày thiếu chút nữa đã ngã xuống sàn.

- Chẳng lẽ A Liên không thể làm giống ngài sao?

Thấy sắc mặt công tử có vẻ không tốt, A Liên bèn hỏi, phụ nữ rất để ý đến ngoại hình của mình, dù A Liên chưa tới mười tám cũng không ngoại lệ. Nghe công tử nói ngủ cởi trần sẽ giúp thân thể phát triển, nàng không tự nhủ nhìn xuống dưới vòng ngực của mình, Tam di nương nhất định đã dùng phương pháp của công tử mới có thân hình đẹp như vậy. Suy nghĩ của nàng, Điền Dã đương nhiên không biết mà nếu biết có lẽ hắn đã nhảy dựng lên rồi, trời ơi ta thề ta không hề nói cái gì hết, ta hoàn toàn trong sạch.

Đương nhiên cũng không thể nói thân hình Tam di nương một phần cũng nhờ sự...mưa móc của nam nhân, không thể gieo cái tà niệm này vào một cô bé thuần khiết như A Liên được.

Điền Dã vội lau mồ hôi:

- Đương nhiên không phải như vậy, ai cũng có thể vận dụng mà!

Trời ơi, tuy chỉ là một chút y học hiện đại nhỏ nhoi nhưng ta cũng góp một phần khai sáng tri thức cho người cổ đại rồi.

- Thật vậy hả?

A Liên mừng rỡ:

- Vậy A Liên tối nay ngủ sẽ thực hành ngay, nếu có vướng mắc gì, công tử gia ngài có thể giải đáp cho A Liên không?

- Đương nhiên có thể, trong mắt ngươi ta là người hẹp hòi như vậy sao?

Mẹ nó, chắc cả thế giới có mỗi mình ta đem tri thức đi ngủ dạy cho người khác. Ngươi muốn thân hình phát triển cân đối  thì khó gì chỉ cần để lão tử vài đêm "chiếu cố" đảm bảo không "lớn" không thâu tiền. Hắn suy nghĩ một lát, nói:

- A Liên à, ta có điều muốn nhắc nhở ngươi, những gì ta vừa nói là tri thức cực kì tiên tiến đặc biệt, thậm chí có khả năng thay đổi cả thế giới, ngươi đừng đem chuyện này đi nói với người khác, coi như bí mật giữa ta và ngươi.

- A Liên biết rõ.

Nha đầu khẽ mỉm cười đáp.

- Tốt, tốt...

Điền Dã gật đầu, nếu chuyện này cả Điền phủ biết lúc đó ai cũng đi ngủ không mặc đồ, chẳng phải sẽ kì chết sao.

Yên lặng giây lát, Điền Dã nhìn A Liên hỏi:

- Ngươi tìm ta có việc gì không?

Lúc này hắn mới để ý tiểu nha hoàn đi vào còn cầm theo chút y phục trên tay, hẳn là chuẩn bị cho hắn.

Nghe công tử nhắc nhở, A Liên mới nhớ mình cần có việc thông tri cho hắn, nãy giờ mải mê bàn luận mà quên béng mất.

- Dạ thưa công tử, ở bên ngoài có một người tự xưng là bằng hữu của công tử đến bái phỏng.

Bằng hữu của ta ư? Điền Dã cau mày, hiển nhiên trong họa sách của hắc y nhân không có lấy một thông tin nào về các mối quan hệ bên ngoài của Điền nhị thiếu gia, hẳn toàn là những tri giao trên bàn nhậu không đáng nhắc tới, nghĩ vậy Điền Dã cũng an tâm hơn thân phận của hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bại lộ.

A Liên nói tiếp:

- Công tử gia, đây là y phục lão phu nhân chuẩn bị cho ngài, còn dặn nô tỳ chuyển cáo đến công tử, lão sư hôm nay bị phong hàn không đến dạy học cho ngài được, ngài có thể đến xưởng vải thăm quan, lát nữa Hoàn Nhi tỷ tỷ sẽ đến đón ngài.

Nàng nói xong liền bỏ bộ y phục xuống ghế gần đó.

Phong hàn cái con khỉ, dám cá giờ này lão ta đang ham vui ở một xó trong kỹ viện nào đó thì có. Điền Dã gật đầu, nói:

- Ta biết rồi, ngươi có thể lui.

- Dạ.

Bình thường Điền Dã thay y phục đều không cần sự trợ giúp của nha hoàn, mặc dù trang phục cổ đại lúc mặc có chút bất tiện nhưng quen rồi cũng không tốn nhiều thời gian, vả lại hắn vốn là người hiện đại nên việc để người khác giúp mình tắm rửa thay y phục thật sự không quen.

Thay y phục xong Điền Dã bước ra ngoài công đi gặp người bằng hữu kia, kì lạ là lúc hắn đứng ở cổng lại chẳng trông thấy bóng dáng ai cả, một con chim bay ngang qua cũng không thấy chứ đừng nói đến một vị minh hữu tri giao nào, có vẻ người này đợi lâu quá nên đi mất. Giữa lúc ngẩn ngơ đột nhiên có người vỗ mạnh vào vai, nhất thời làm Điền Dã giật mình muốn té đái.

- Thằng chăn ngựa...ngươi làm gì mà lề mề thế, bộ phòng ngươi có giấu mỹ nữ à?

Quay đầu lại chỉ thấy đây là một thư sinh mới hơn hai mươi tuổi, đầu đội mão, thân mặc thanh y, lưng thắt đới đai, cầm theo một cây quạt giấy, cách ăn mặc có thể nói là một gã nho sinh mài dùi kinh sử, bất quá nước da của y khá đen, thành ra vẫn không thể xứng với danh hiệu bạch diện nho sinh được.

Điền Dã cảm thấy vô cùng kì quái hỏi:

- Thằng chăn ngựa? Ngươi gọi ta?

- Không gọi ngươi thì ai vào đây nữa...thằng chăn ngựa, thằng chăn ngựa biệt hiệu này rất xứng với Điền huynh đâu.

Gã nho sinh cười hể hả, khoác vai thân cận Điền Dã không những thế còn thò tay xuống hỏi thăm "bảo bối" của hắn khiến hắn giật bắn cả người.

- Này Điền huynh, thời qua huynh đã đi đâu vậy để chúng tại hạ mong ngóng muốn chết đến vị cô nương nhìn trúng cũng không dám ăn trước mà để dành cho Điền huynh.

- Này, ngươi là ai vậy?

Điền Dã đẩy người này ra, hắn không phải là Điền Nhất Long thật tự nhiên sẽ chẳng cần phải tỏ vẻ thâm giao gì với đối phương.

Gã nho sinh nọ há miệng sửng sốt một hồi, lau nước bọt trên mép khẽ thốt lên:

- Nguyên lai đúng như ngươi ta đồn đại, Điền huynh quả thật không còn nhớ gì.

Điền Dã nghe gã nho sinh nói vậy, đã đâm lao phải theo lao, hắn bèn ôm quyền nói:

- Vị huynh đài này xin lượng thứ, tại hạ mệnh khổ gặp đại nạn may nhờ có phúc ấm tổ tiên giữ được cái mạng nhỏ, đáng tiếc đầu óc luôn mơ mơ màng màng, mọi chuyện trước kia đều quên hết, nếu trong lúc nhất thời quên đi một giao hẹn với huynh đài đây xin bỏ quá cho.

- Ha Ha...

Gã nho sinh bật cười lớn, vỗ vai Điền Dã:

- Điền huynh à, tại hạ thật không ngờ huynh bị mất trí nhớ lại có thể phun ra những lời văn vở như vậy, sao trước kia chúng tôi không phát hiện ra huynh còn có một mặt đáng yêu như vậy yêu.

Thấy bộ dạng cợt nhả của gã nho sinh, Điền Dã nghĩ bụng, xem ra Điền Nhất Long trước kia là một kẻ ăn nói vô cùng thô tục, cũng không khó lý giải, một kẻ lúc nào cũng chơi bời hưởng lạc trong đám ong bướm, sao có thể nói ra những lời có cánh được. Diễn xuất của mình vẫn còn quá non ha!

Gã nho sinh cầm quạt khẽ đập vào mu bàn tay bên kia một tiếng "chát", không nhìn Điền Dã mà nói:

- Nếu Điền huynh đã lỡ quên đi cái danh tự nhỏ nhoi của tại hạ thì tại hạ xin mạn phép đề danh tự của mình một lần bữa, không mong Điền huynh lúc an trá sẽ nhớ đến tại hạ, chỉ cầu Điền huynh những lúc tâm tình nan giải nhớ đến cái danh tự nhỏ nhoi chẳng đáng này.

Mẹ nó, tên này cũng là một kẻ thích trang bức.

Điền Dã âm thầm nhổ một bãi nước bọt. Gã nho sinh giở cây thiếp phiến, khẽ quạt nhẹ, rung đầu vài cái, tựa như đang thì ngâm thơ:

- Tại hạ họ Khúc, tên chỉ hai chữ Chi Sơn.

- Chúc Chi Sơn?

Điền Dã miệng lẩm nhẩm đột nhiên có chút giật mình quay lại hỏi:

- Chúc Chi Sơn ngươi là một trong tứ đại tài tử Giang Nam.

Đại danh của Giang Nam tứ đại tài tử như tiếng sấm bên tai, ở thế giới trước kia của hắn, phàm là người quan tâm đến thi ca luận từ, không ai là không biết cả.

- Giang Nam tứ đại tài tử?

Khúc Chi Sơn nghe vậy thì ngẩn ngơ một hồi cười đáp:

- Điền huynh vừa nói cái gì vậy, Giang Nam đại tài tử, đại danh này tiểu đệ không dám nhận nhưng Ô trấn tứ đại tài tử à không...là ngũ đại tài tử thì đúng là hình dung nói về chúng ta.

- Ô trấn ngũ đại tài tử? Có cái tên này sao?

Điền Dã đúng là chưa có nghe qua danh xưng này bao giờ.

- Đương nhiên!

Khúc Chi Sơn xòe cây quạt, đi đi lại lại, bộ dạng đầy vẻ đắc ý:

- Ô trấn ngũ đại tài tử nổi danh khắp thiên hạ, không ai không biết. Cát Lâm huynh Từ Cát Lâm nổi tiếng về cầm thủ uyên bác, trong khi Từ huynh lại thiện về kì nghệ xuất thần nhập hóa cả thiên hạ khó có ai xứng làm đối thủ. Nhậm Tề Đạt Nhậm huynh lại có sở trường về họa thuật, từng nét bút tựa như long phi phượng vũ đến thượng thư bộ lễ đại nhân ở kinh thành cũng hết mực ca tụng. Tiểu đệ, Khúc Chi Sơn danh tiếng tự thẹn không sánh bằng, chỉ đứng bên cạnh làm chút thi ca mà chẳng dám tranh phong.

Nghe thằng này nói mà choáng váng hết cả mặt mày, Điền Dã nhất thời sinh ra hứng thú tò mò hỏi:

- Vậy thì ta, ta giỏi về cái gì?

Thật kì lạ, chẳng lẽ danh tiếng của Điền Nhất Long không đến mức thối như trong tưởng tượng. Nhưng cầm kì thi họa đều có hết vậy thì "ta" thiện về cái gì?

- Điền huynh á hả?

Khúc Chi Sơn đang lúc say sưa nghe vậy quay lại, ngập ngừng chốc lát rồi lấy cây quạt khẽ đập nhẹ vào vai Điền Dã cười ha hả:

- Điền huynh, huynh giỏi nhất về..."cưỡi ngựa".

- Cưỡi ngựa?

Điền Dã tròn mắt, nhưng sau đó lại tự thông suốt.

- À, ta biết rồi!

Hai tay hắn vỗ một cái thật mạnh:

- Là kỵ sĩ đúng không? Trong ngũ đại tài tử ta là người cưỡi ngựa giỏi nhất.

Khúc Chi Sơn lập tức ho một tiếng như thể không uống nước mà tự sặc, hắn vội xua tay:

- Không phải như vậy? Cưỡi ngựa ở đây không phải cưỡi ngựa bình thường mà là cưỡi ngựa của các cô nương.

- Cưỡi ngựa của các cô nương là sao? Chẳng lẽ nhà bọn họ có ngựa cho ta mượn?

- Được rồi, được rồi!

Khúc Chi Sơn khẽ lắc đầu, đoạn tiếp tục giở cây quạt một tiếng "xoẹt":

- Điền huynh à, tuy trong năm người chúng ta huynh không giỏi thứ gì cả nhưng lại có thứ mà có cấp cho huynh đệ chúng tôi mỗi người một con xích thố, đuổi ba ngày ba đêm cũng không đuổi kịp.

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Không sai! Điền huynh giỏi về cưỡi ngựa, mà ngựa ở đây không phải giống ngựa tầm thường, giống ngựa này chỉ Túy Tiên lầu mới có. Các cô nương ở đó mỗi lần xem huynh cưỡi ngựa đều vui sướng hoan ca, miệng phát ra những thanh âm cực kỳ thê mỹ khiến lòng người đê mê thổn thức, tựa như hoa lê đái vũ, hạn hán gặp mưa rào...

- Đủ rồi, đủ rồi...

Điền Dã vội ngăn lại không cho tên này nói tiếp, rốt cuộc hắn cũng hiểu "cưỡi ngựa" ở đây là dụ ý gì.

Mẹ nó chứ, rõ ràng là bốn tên tài tử chó má này có ý nịnh bợ tên họ Điền kia mới cố tình sửa thành ngũ đại tài tử.

Điền Dã cũng chẳng quản cái gì gọi là đệ ngũ tài tử, liền đi thẳng vào vấn đề:

- Chúc Chi Sơn Chúc huynh, hôm nay tìm tại hạ có việc gì?

Trong lúc nhất thời hắn rất thích lôi cả tên họ người này ra gọi.

Khúc Chi Sơn không vui nói:

- Điền huynh sai rồi, tiểu đệ họ Khúc, Khúc Chi Sơn không phải Chúc Chi Sơn.

- Được rồi, được rồi Chúc Chi Sơn.

Khúc Chi Sơn đáp:

- Huynh đệ, huynh quên rồi sao, giữa tháng sau Ô trấn ngũ đại anh tài chúng ta có cuội hội ngộ ở Túy Tiên lầu.

- Vậy à?

Tưởng gì, hóa ra cũng chỉ là đi chơi gái, kể cũng lạ chẳng lẽ mấy tên tài tử chó má đến đi chơi đ*ĩ cũng phải đi cùng nhau sao.

Khúc Chi Sơn dường như đọc được suy nghĩ của hắn, chậc một tiếng, hai mắt long lanh như tỏa sáng:

- Ay dà, huynh đừng vội xem thường cuộc hẹn này, không dài dòng với huynh nữa. Đầu sáng sau Túy Tiên lầu có mở tái thi hội mời các anh tài đến luận thi văn, đặc biệt tái thi hội lần này chính là do Tuyết Nhã tiểu thư đệ nhất hoa khôi Ô trấn tự mình đề xuất, phần thưởng cho người thắng cuộc đó là một buổi tối trà đạo cùng nàng, nếu có thể làm mỹ nhân hài lòng chính là...hắc hắc...

Nhắc đến mỹ nữ, Chúc Chi Sơn không nhịn được khua chân múa tay cười khoái trá, chỉ thiếu chưa rớt nước bọt đầy ngoài. Xem ra vị Tuyết Nhã cô nương kia rất được người ta si mê.

Chỉ là một nữ tử phong trần thôi mà, cần gì phải nói quá lên như vậy, đi nhà thổ kiếm gái thì ai chẳng như nhau, dù gì cũng chỉ là xác thịt. Điền Dã thầm nghĩ, hắn mặc nhiên không biết rằng các cô nương ở thanh lâu cũng chia thành các đẳng cấp khác nhau, có những nữ tử chỉ "bán nghệ không bán thân" chứ không đơn thuần kinh doanh xác thịt.

Khúc Chi Sơn nói tiếp:

- Tái thi hội lần này nghe phong phanh còn có một vị khách đặc biệt từ kinh thành đến dự, về thân phận người này không ai biết nhưng rất có thể là một vị công tử của một vị đại quan nào đó. Cho nên hội thi lần này không chỉ vì ôm mỹ nhân vào lòng mà còn có ý nghĩa rất lớn về danh dự của toàn bộ giới văn nhân Ô trấn chúng ta, tuyệt đối không được làm mất mặt giới văn nhân Ô trấn chúng ta.

- Ta biết rồi, có cần phải nghiêm trọng đến thế không. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước!

- Đợi đã!

Cũng không biết Khúc Chi Sơn từ lúc nào đã lấy ra mấy phong thư được bài trí hết sức tinh xảo, vừa nhìn là biết chủ nhân của nó là nữ.

- Cái này...

- Mấy cái này là thư tình của mấy vị tiểu thư trong Trấn nhờ tiểu đệ gởi cho Điền huynh. Điền huynh à, huynh thật là lợi hại, huynh lúc này chính là tình lang trong mộng của các vị tiểu thư ngay cả mấy cô nương ở Túy Tiên lầu cũng luôn miệng nhắc đến huynh khiến tiểu đệ thật sự hâm mộ, Điền huynh à, có bí quyết gì tâm đắc nhớ chỉ giáo tiểu đệ chút nha.

Điền Dã tay cầm tập thư tình, sẽ không tự đa tình đến mình cho rằng mình trở thành đối tượng các thiếu nữ si mê, từ khi chuyển đến đây hắn đã đi ra ngoài lần nào đâu. Cái này phỏng chừng là tin hắn trở thành người kế thừa tiếp theo của Điền gia mới khiến các gia tộc trong trấn rục rịch đây mà. Hai hôm nay trong phủ cũng có một vài nha hoàn lớn gan chủ động câu dẫn hắn, mong ước một bước lên mây, chim sẻ thành phượng hoàng.

Bạn đang đọc Tướng Công Ta Là Sắc Quỷ sáng tác bởi Wenroudexinlang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wenroudexinlang
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.