Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rinh đồ

Tiểu thuyết gốc · 1023 chữ

Tên gọi của nữ nhân này thật đúng với dáng vẽ ma mị xinh đẹp của nàng ta. Huống hồ chi lại có thêm ngón đàn đầy mê hoặc. Nếu được thấy rõ cả dung mạo phía sau tấm màng che long lanh bằng hạt cười kia thì có lẽ người ta lại càng chết mê chết mệt vì nàng.

Thiên Tứ lại thêm phần trầm lặng sau câu giới thiệu của Khải Trạch. Khao khát muốn nhìn thấy khuôn mặt mỹ miều của nữ nhân lại càng dâng lên. Lát sau mới có thể nói lên một câu cảm thán.

-Tiếng đàn tựa tiếng lòng, dám cá đây cũng là một tuyệt sắc giai nhân.

Khải Trạch cười nhẹ.

Thiên Vũ cầm theo một con dao, bắt đầu hái hoa. Hắn quỳ gối một chân xuống, đưa tay kiểm tra những cành hồng còn ướt nước. Thiên Tứ cảm thấy tên này tỉ mỉ đến độ vạch lá tìm sâu và hắn làm thế thật.

Sau khi dò xét kĩ càng rằng không có bất kì một con sâu nào dám phá hỏng mỹ cảnh vườn hoa tươi đẹp thì hắn mới bắt đầu kề dao cắt hoa. Thanh niên trai tráng khỏe mạnh, thân đánh chết cả con mãng xà thế mà lại đi hái hoa cấm bình, không ra phụ giúp các nữ nhi ở đằng kia thu hoạch trái cây. Trong khung cảnh này có hơi ngược ngạo. Có năm người ở ngoài vườn tất cả thì đã hết ba người có việc, Khải Trạch và Thiên Tứ lâm vào trạng thấy ở không, chẳng có gì làm.

Khải Trạch quay sang nhìn Thiên Tứ.

-Chúng ta cũng ra giúp các muội ấy một tay.

Thiên Tứ hiển nhiên là đồng ý ngay. Người ta đã giúp mình thoát khỏi nguy hiểm, lại còn cứu mình một mạng, cho ăn cho uống, cho quần áo sạch sẽ để thay thì chút việc cỏn con này có đáng là gì.

Chàng lập tức cùng Khải Trạch tiến tới chổ của hai mỹ nữ che mặt ở xa xa. Trong xa nhìn chỉ vỏn vẹn ba hay bốn sọt đựng trái cây đầy màu sắc. Thế mà đến gần lại có nhiều sọt hơn tưởng tượng. Tận sáu sọt lớn và hai giỏ đầy ấp bên cạnh mỹ nữ áo tím.

Lúc nãy những tưởng tiểu nữ tử Tử Yên lại gần giúp Cơ Trúc hai trái cây. Ai ngờ được nàng ta lại một mạch trèo lên cây cắn đào ăn ngon lành. Dáng hình nhỏ bé đung đưa chân nghịch ngợm. Khải Trạch đến gần cũng không khỏi cảm thán.

-Muội đúng thật là…

Cơ Trúc vội giải vây. Hình như không riêng gì một mình Khải Trạch, mà cả nàng cũng rất cưng chìu muội ấy.

-Là muội không cho muội ấy động vào. Lỡ mà bẻ đứt cả nhánh cây nào thì nguy.

Sắc mặt của người ngồi trên cây đen lại. Khuôn mặt giường như không lườn trước được chuyện này. Cơ Trúc cười lớn, bồi thêm một câu.

-Ai cũng biết Ú muội là tiểu phá hoại mà!

Khải Trạch khệ nệ rinh hai sọt trái cây lên cùng một lúc. Nam nhân này cảm giác hình như vẫn có khả năng chịu thêm sức nặng nên ngồi xuống đeo lên vai một sào đầy đào tiên. Hai tai hắn lại đứng lên cầm theo hai sọt ban nãy đã bỏ xuống. Chắc có lẽ sọt trái cây cũng không nặng lắm nên một mình Khải Trạch có thể vác luôn cả ba sọt.

Đằng kia Thiên Vũ cũng đang từ từ đi lại, trên tay còn cầm một bó hoa hồng gai ướt đẫm nước. Gai hoa đã được tuốt sạch sẽ, bó lại thành một bó tròn.

Tử Yên cũng trèo xuống, mon men tiến lại một sọt. Thiên Tứ nhìn theo. Không phải cô gái nhỏ bé này tính bê lấy một sọt đấy chứ?

Quả thực nàng ta đã kề cái tai tròn tròn lại quai của một cái sọt nhưng lúc đó Thiên Vũ cũng vừa đi tới. Hắn thẳng tay ném bó hoa cho nàng rồi đẩy nàng ra.

-Muội lại vác lấy một giỏ trái cây chổ Cơ Tỷ kìa.

Nói rồi hắn cũng một mình đeo một sọt lên vai, hai tay bê một sọt cam đầy ấp khác. Cơ Trúc cũng đã hái xong, tay nàng cũng cầm một lúc hai cái giỏ. Thiên Tứ bê lấy ngay một sọt táo xanh. Lập tức cái cột sống chàng đã kêu lên oai oái: “Ôi! Cha mẹ ơi!”

Tưởng nhẹ mà lại năng không nghĩ tới, một sọt này làm chàng muốn lao đao. Vừa rinh lên thì đã bị sức nặng làm cho chới với muốn té. Thiên Vũ quay sang.

-Cần ta bê giúp không.

Thiên Tứ lắc đầu.

-Không! Không sao.

Thật chất trong lòng chàng đang kêu gào dữ dội: “Không sao cái con khỉ. Nặng thế này mà tên kia vác hẳn ba sọt. Trâu à?”

Ngoài mặt bình tỉnh, tỏ vẻ là mình ổn nhưng cái xương sống cùng hai cái tay đang phản đối kịch liệt như sắp rơi ra ngoài. Chàng cố sức lắm mới có thể lê lết từng bước nặng nhọc đi về phía tửu lầu.

Trái lại, hai tên Khải Trạch cùng Thiên Vũ lại như chẳng có gì nặng nhọc. Nhàn nhã nhất chắc là Tử Yên. Trên tay nàng ta cũng chỉ xách một giỏ đào tiên, chất thêm bó hoa hồng đỏ thắm tung tăng nhảy về phía trước. Theo sao là Cơ Trúc áo tím tha thước. Dù vác nặng hơn tất cả nhưng Khải Trạch là người đi đầu tiên trong cả ba chàng nam tử. Thiên Vũ thì cứ nhàn nhã theo sao. Có lẽ chậm nhất vẫn là Thiên Tứ.

Bọn họ theo cũ đi về phía cảnh của dẫn vào nhà bếp của tửu lầu để vào trong. Sau khi đã đem hết tất cả sọt trái cây bỏ vào trong bếp thì Thiên Vũ đóng cửa lại.

Bạn đang đọc Tửu Lầu Kí Ức sáng tác bởi Háosắctiênnhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Háosắctiênnhân
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.