Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến núi Tiêu Dao, kết thúc chuyến đường dài

Tiểu thuyết gốc · 2185 chữ

" Ngày hôm ấy, tựa một cơn gió, phiêu du đi đến nơi tận cùng của những vùng đất, có những nơi như được tinh linh ban phước, xung quanh đều muôn vàn màu sắc rực rỡ ".

" Từng khắc trong cuộc đời, chỉ ước rằng khi đó ta có thể trân trọng và được đắm chìm nhiều hơn trong đẹp đẽ đó, tiếc rằng.... ".

" Không thể ngược dòng thời đại mà trở về bên nàng, chí ít ta có thể bám víu lấy tàn dư mà hoài niệm một lần nữa ".

Cắn môi thật chặt, vị mặn của máu đã lan đến vị giác. Sự đau đớn đến từ thể xác chẳng mang lại xúc cảm gì cho hắn, nhưng có một nỗi đau vô hình vẫn luôn quấn lấy hắn.

Phải chăng nỗi đau của hắn còn lớn hơn cái lạnh của trời đất này. Ngước mặt lên trời, hắn có thể cảm giác được tuyết đang dần tan ra ấm áp trên khuôn mặt hắn, có lẽ chăng đâu đó vẫn còn sự ấm áp sót lại trong sự nguội lạnh này.

Xung quanh là một đống hoang tàn và đổ nát, mục thị đằng trước không xa vẫn còn dư ảnh của một đám người mặc bạch y. Thôi hoài niệm, hắn nhanh chóng đuổi kịp và ẩn vào trong những ngóc ngách xung quanh đó.

---------

" Chu sư đệ, ngươi nói liệu chúng ta có được tiếp đón ở ngoại phái này không? Để chúng ta phải chờ lâu như vậy " Ngọc Linh giọng điệu bất mãn nói.

" Có hay không cũng không đến chúng ta can dự, vẫn nên chờ đợi thì hơn " Lôi Vũ nói.

"Muội có thể nhàm chán như Chu Sư đệ những lúc như này thì tốt hơn " Lôi Vũ cười cười tiếp tục chế giễu Ngọc Linh.

Chu Hạ cau mày, việc này có ý nghĩa gì hắn tất nhiên hiểu được, hắn cũng im lặng đồng ý.

" Hai người rõ chán ngắt, ta thà nói chuyện với cái cây còn hơn. " Ngọc Linh bĩu môi, nói rồi quay đi làm mặt tức giận với Lôi Vũ.

Y thấy thế chỉ biết dở khóc dở cười, chỉ biết lẩm bẩm than trách chưởng môn lại để vị sư muội tinh quái này đi theo.

" Có lẽ chăng có sự chuẩn bị long trọng để đón tiếp sư tỷ chăng " Chu Hạ thấp giọng nói.

" Đệ đừng trêu ta, tỷ đây thừa biết ngươi chẳng có ý định lo lắng gì tốt đẹp cả" Ngọc Linh không nghĩ nhiều đáp.

Chu Hạ còn đang định nói tiếp, thì từ xa chân núi đã vang đến tiếng vó ngựa.

Ba người không hẹn mà cùng đứng phắt dậy, chỉnh lại phục trang. Thần tình đã có bảy phần đề phòng.

Sau tầm nửa nén hương, tiếng vó ngựa kia cũng đã dừng trước mặt đám người Chu Hạ, một nam một nữ đứng song song, đằng sau là một đám người mặc phục sức giống nhau.

" Tại hạ họ Hàn tên Lôi vũ, đại đệ tử Tuyết Sơn phái. Cùng hai vị sư muội sư đệ" Lôi Vũ dõng dạc nói, ý tứ có phần thăm dò.

" Xin thứ lỗi vì chậm trễ. Tại hạ Tuân Ngọc cùng tiểu muội Lý Như Yên môn đồ Tiêu Dao, nhận lệnh sư môn đến đón tiếp các vị đến tệ phái." Tuân Ngọc nhìn đám người trước mặt, dáng vẻ không đáng lo ngại lắm thì thở phào nói, việc này suôn sẽ khiến hắn cũng thấy an tâm.

Theo sau Tuân Ngọc hai người, núi Phong Hoa của Tiêu Dao phái đã trước mắt . Xung quanh có canh gác nghiêm ngặt, nhận ra là Tuân Ngọc thì mọi phòng vệ đều mở ra để họ tiến vào.

Thiên hạ có tam tiên đại cảnh, nổi tiếng khắp cả đại lục. Trong đó Tiêu Dao phái được bài danh trong thứ ba. Tất nhiên không chỉ là hư danh, ngọn núi Phong Hoa của đại phái này vốn được cho rằng có linh mạch nằm sâu trong núi, là hội tụ tinh hoa của trời đất, còn có thể sinh ra linh khí nghìn năm.

" Ngoài Tuyết Sơn ra còn có tiên cảnh như này a" Ngọc Linh cảm thán nói, ngữ điệu đầy thán phục. Chuyến đi này có nhiều sự mới mẻ đối với một người chưa từng xuất sơn như nàng.

" Nếu không phiền ta có thể dẫn tỷ tham quan quanh ngọn Phong Sơn này " Như Yên cười khúc khích nói, đầy tự hào về môn phái của mình.

" Thật không?Hảo hảo muội tử, ta đi với muội "Như tìm được tri kỉ của đời mình, Ngọc Linh nghe thế liền vội khoác tay Như Yên rồi biến mất tăm.

" Quang cảnh không tệ, có thể cùng Tuyết Sơn sánh ngang " lơ đãng nhìn xung quanh một lúc, Chu Hạ tự nhủ

Chợt nhớ ra chuyện gì, hắn lại hướng về phía Tuân Ngọc hỏi : " Trước khi đến đi thì Tương Dương thành rất phồn hoa, tại sao vài dặm quanh chân núi lại hoang tàn như thế?

Tuân Ngọc trầm ngâm, im lặng một lúc lâu. Y mới cất tiếng nói : " Chắc các vị cũng đã hay tin về bổn môn, chưởng môn nhân Mộc Hạ Tử bỗng nhiên mất bóng khỏi tệ phái. Các thế lực xung quanh vốn thuần phục bao lâu thì nay đều nhất tề nổi loạn."

" Đương thời những thứ vặt đó bổn phái tất nhiên không để vào mắt, nhưng đang lúc nội bộ môn phái đại loạn, đó thực là những cái gai nhọn không hề dễ chịu a " Tuân Ngọc thở dài ngao ngán nói tiếp.

" Vậy nên chuyện này Tiêu Dao phái mới muốn nhờ đến chúng ta? " Lôi Vũ ngạc nhiên hỏi, mọi chuyện đơn giản hơn hắn nghĩ.

" Bất quá ta cũng chỉ nhận lệnh từ sư môn, huynh nên cùng ta đến chính điện đến bái phỏng người một phen thì hơn " Tuân Ngọc lơ đãng nói tiếp.

Còn đang định giải thích tiếp thì trước mặt họ đã hiện rõ một cây cầu lớn bắc qua bờ bên kia. Cây cầu tựa như nơi nha môn hưng thịnh, được làm bằng loại bích ngọc có tiếng, được chạm khắc đầy tinh xảo. Xung quanh mây trắng dày đặc tựa sương mù vây kín một khoảng lớn , dưới là vực sâu ngàn trượng không thấy đáy, thoạt nhìn còn có thể liên tưởng đến một tử địa trong những bí cảnh của Đại Tống.

" Đây là Vân Hà(*) của bổn phái, đã có tiền sử rằng lúc khai tông lập phái, chưởng môn đương thời đã dùng thần lực của mình mà đề tụ thiên địa chân khí về đây, muốn đến chính điện phải qua đường độc đạo này, tất cả đệ tử bổn phái đều gọi là Vân Môn để tôn kính với chưởng môn tiền nhiệm " Tuân Ngọc thao thao bất tuyệt, hoạt ngôn là ấn tượng đầu tiên với Chu Hạ về hắn.

Giữa khung trời tiên cảnh kia, hắn bất chợt si mê một lúc, mãi đến khi dần đến cuối cầu. Hắn mới để ý rằng, giữa một cây cầu rộng lớn kia, ngoài vô vàn môn hạ mặc phục sức Tiêu Dao, còn có một nhân ảnh mảnh mai đang dõi theo về nơi xa xăm.

Trong khoảnh khắc, một hình ảnh quen thuộc đã lướt qua đầu hắn, là sự quen thuộc nhưng lại mất mát khó thể nói. Bất chợt bâng khuân một lúc,nhanh chóng gạt đi, chợt nhận ra nhân ảnh kia vẫn chưa hề di chuyển.Cho đến khi tiếng Tuân Ngọc cất lên phá vỡ bầu không khí gượng gạo này.

" Linh Nhạn sư tỷ, ta đưa người từ Tuyết Sơn đến theo lệnh Thanh Nang sư phụ." Nói rồi quay mặt lên hướng điện, vẻ như đang trông chờ thứ gì.

Nữ tử tên Linh Nhạn vừa được gọi như sực tỉnh, vẻ như đang bối rối. Nàng vội vã nghiêm chỉnh lại mình rồi sau đó nhìn sang đám Tuân Ngọc.

" Các vị từ phương xa của Đại lục đến, ắt hẳn cũng đã mệt mỏi. Chi bằng hãy nghỉ ngơi một hôm, ta sẽ sắp xếp để các vị sư bá diện kiến các người. " Linh Nhạn nhanh chóng phân phó, vẻ buồn bã lúc nãy dường như đã biến mất hẳn.

" Ngọc Đàm bên tỷ chỉ toàn nữ nhân, mặc dù là người được bổn phái gọi tới nhưng cũng thật sự bất tiện. Đệ giúp ta phân bố cho các bằng hữu ở Linh Lung tiểu trúc của Thanh Nang sư bá. " Linh Nhạn lại nói tiếp, ánh mắt bỗng hơi cuối xuống. Tựa cảm thấy mình đã lại làm phiền đến vị sư đệ đồng môn này.

Tuân ngọc cũng tự hiểu được, hắn cười trừ một tiếng. Sau đó cáo từ và đưa mắt nhìn sang đám người Chu Hạ.

" Lại phải nhờ đến Tuân sư huynh lần nữa, tại hạ cùng hai vị đồng môn xin nghe theo bổn phái sắp xếp. " Lôi Vũ khách sáo đáp, hắn cũng chỉ mong được nghỉ ngơi thật sớm. Chuyến đường dài trên cả đại lục cũng đã khiến hắn không ít mệt mỏi.

Trở ra đại điện, lại một lần nữa đi qua Vân Hà. Nhìn từ một hướng khác thì nơi đây quả thực có một phần thê lương khó tả nổi. Hoặc là tại tâm trạng hắn đang không tốt, Chu Hạ lắc đầu ngao ngán. Hắn thầm nghĩ đến việc sẽ như vậy trong một quãng thời gian dài sắp tới.

Đường đến tiểu trúc cũng không thật sự xa lắm, qua một vài ngã rẻ trên đường theo chân Tuân Ngọc. Xung quanh trên đường lại bắt gặp những ánh nhìn của những đệ tử khác lên người bọn Chu Hạ, họ đang xì xầm bàn tán nhau về những người được cho là ngoại nhân lên núi.

Im lặng đi bộ một lúc, trước mắt đã là một rừng trúc trải dài. Không gian nơi đây trông vô cùng rộng rãi, kèm theo đó là một vẻ ảm đạm của tuyết trên những cành trúc vốn xanh mượt.

" Đây có lẽ là Linh Lung tiểu trúc mà theo lời của vị Linh Nhạn sư tỷ kia " Đám Chu Hạ đều thầm nghĩ.

Quả nhiên Tuân Ngọc cũng dừng bước, phất tay về phía sâu trong rừng trúc. Y cất cao giọng nói : " Đây là Linh Lung tiểu trúc, một nhánh trong sáu nhánh của bổn phái, cũng là nơi ở của đệ cùng Như Yên sư muội. Sư phụ Lý Thanh Nang cùng sư nương là người cai quản ở đây "

" Phía trước chính là con đường độc đạo dẫn đến phía sau trong gian nhà, quanh đây ngẫu nhiên còn một vài cạm bẫy để tránh những bất trắc ngoài dự đoán. Cảm phiền các vị hãy cẩn thận đi theo sư đệ. " Hắn lại nói, lời nói có phần cẩn trọng.

Đám Chu Hạ nghe thế cũng chỉ gật đầu, Tiêu Dao cũng thật quá phòng bị a.

Cuối cùng thì gian nhà theo lời Tuân Ngọc cũng hiện trước mắt, đây là một gian nhà gỗ, chia ra làm nhiều phòng nhỏ. Không thật sự quá lớn, nhưng sức chứa ước chừng cũng được hơn hai mươi người. Có lẽ nơi đây cũng không quá đông người ở.

Tuân Ngọc có vẻ cũng chưa dừng lại ở đây, tiếp tục đi vào bên trong gian nhà, theo đó giải thích về từng phòng và những nơi quan trọng ở đây.

Theo như lời vì sư đệ Tiêu Dao phái này thì gian bên phải sẽ là nơi ở của những đệ tử của tiểu trúc, gian sau là bếp do mỗi đệ tử thay phiên mỗi ngày đảm trách. Còn bên trái sẽ là võ đường, thư phòng và những nơi được coi là trọng yếu. Theo đó thì đám Chu Hạ còn biết là, nơi ở của sư phụ và sư nương của Tuân Ngọc cũng ở một gian nhà khác cách nơi đây không xa trong tiểu trúc.Nói rồi bố trí cho Chu Hạ cùng Lôi Vũ chung một phòng bên cạnh phòng của y, còn Ngọc Linh thì muốn ở chung phòng với vị sư muội Như Yên mới quen kia. Tuân Ngọc cũng không ý kiến gì, dù gì con gái ở với nhau vẫn tốt hơn.

Sắp xếp xong hắn cúi đầu tạm biệt rồi trở về phòng, còn nhắc nhở nếu cần hãy đến phòng kế bên tìm y. Đám Chu Hạ thấy có phần cảm kích vị sư đệ này, đều có một phần hảo cảm nhỏ đối với Tuân Ngọc.

Bạn đang đọc Tuyết Sơn sáng tác bởi atuyett07
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi atuyett07
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.