Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Hiểu Tâm

Tiểu thuyết gốc · 2426 chữ

Hai tuần trôi qua kể từ khi đám Lôi Vũ rời Tuyết Sơn để nhận lệnh vì sư môn, nơi đây cũng không vì bọn họ mà thay đổi quá nhiều. Những ngày yên bình lại tiếp tục diễn ra trên ngọn núi được bao phủ bởi cả một màu trắng xóa này.

Tại một gian nhà nhỏ nơi đỉnh núi của Tuyết Sơn, lại nói thì đây chỉ đơn giản là một ngôi nhà trông cũ kĩ như đã tồn tại rất lâu, xung quanh ngoài ra chỉ còn một khuôn viên nhỏ được trồng những loại hoa khác nhau. Mái ngôi nhà này chỉ được phủ một lớp rơm mỏng và những thanh gỗ mục như báo hiệu sự sập đổ có thể đến bất cứ lúc nào. Nhưng có lẽ điều đấy sẽ không đến vào lúc này, giữa thiên nhiên chỉ đầy rẫy những cơn bão ập đến dễ dàng làm sập một tòa điện to lớn, thì qua bao nhiêu lâu gian nhà cũ kĩ kia vẫn đứng nguyên không xê dịch vị trí, như đã cắm rễ ăn sâu vào trong lòng đất của ngọn núi này.

Khung cảnh trông đơn vẻ hoang sơ, tối qua những cơn bão tuyết lại tiếp tục kéo đến như thường lệ, làm cho nhiệt độ vốn đã thấp lại tăng thêm mấy phần. Cũng vì thế mà ở đây vốn không có những người thường sinh sống, đối với họ thì sinh sống tại đây ở thời điểm này thật sự vô cùng khó khăn, phải chăng còn đối mặt với nhiều rủi ro hơn nữa. Nhưng đối với những người đã có ít nhiều thành tựu về võ học thì cơ bản cũng không đáng nhắc đến.

Không lâu sau có một bóng người dáng vẻ mảnh mai bước ra khỏi từ gian nhà, còn đương sáng sớm nên xung quanh cũng vô cùng yên tĩnh, chỉ có chăng những chiếc lá cuối cùng đang rời khỏi cây sau trận bão tối qua.

Dáng người thanh mảnh kia thoạt nhìn kĩ thì sẽ thấy vô cùng thân thuộc. Là một nữ nhân xinh đẹp, nhan sắc đến nỗi có phần mê hoặc, khuôn mặt luôn mang theo một ánh nhìn lạnh lùng khiến người ta không thể nào đối mặt được.

Là Vân Lạc, còn được người đời xưng tụng thêm hai chữ tiên tử, đương thời cũng là người đứng đầu Tuyết Sơn phái. Một thời gian khi giao lại nhiệm vụ cho đám Chu Hạ, công việc của một chưởng môn khiến bà luôn luôn bận rộn với nó, dạo gần đây lại nổi lên những sự kiện lớn diễn ra một cách bí ẩn. Tâm trạng có phần chán nản, tiếng động xung quanh đây dần chỉ còn tiếng thở dài nao nán.

" Người vẫn ổn chứ? " Một giọng nữ lanh lảnh vang lên. Như đã quan sát hết hành động nãy giờ của Vân Lạc, đến khi bà ngừng lại hẳn mới dám cất tiếng hỏi.

Vân Lạc vẫn lặng lẽ không nói gì, chợt thấy thế âm thanh lúc nãy cũng trầm tư mà dõi theo vào bóng người của bà.

Người vừa nói lúc nãy là Lạc Hi, đã dọn đến sống cùng Vân Lạc khi Chu Hạ rời đi. Vài tuần trôi qua khiến cho cô cũng dần hiểu về con người của vị chưởng môn lạnh lùng này, nên dù không nhận được câu trả lời nhưng Lạc Hi vẫn chú tâm đến hành động của bà.

Một lúc không lâu sau, như đã lấy lại tinh thần. Ngưng hẳn vẻ nhàm chán , Vân Lạc khẽ vặn mình vươn vai một vòng rồi cất bước đi đến một khuôn viên trước mặt, không quên ngoảnh lại ra hiệu cho Lạc Hi chạy theo.

Có vẻ sau trận bão tối qua thì ở đây cũng chịu không ít ảnh hưởng, nhiều cây hoa sớm đã bị vùi dập trong tuyết, số còn lại dù vẫn đứng vững nhưng cũng không khá hơn là mấy. Vân Lạc thương xót nhìn vườn hoa, có chút không nỡ sau đó nhưng liền tiến lại ngắt những bông hoa còn nở đẹp thành một bó. Loay hoay một lúc, trên tay bà bây giờ là một đóa hoa tuyệt đẹp với những màu và hình dáng khác nhau, nhẹ nhàng trao lại cho Lạc Hi rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Lại nói thì nơi đây cũng nằm ở vị trí cao nhất của Tuyết Sơn, phía sau gian nhà thì chỉ là một con đường dẫn đến vách núi mà phía dưới là một khoảng không vô tận. Vân Lạc vẫn giữ đóa hoa trên tay, cất bước chậm rãi đến cách vực chỉ còn vài bước chân, chợt dừng lại, ánh nhìn đã chuyển sang đến một vật thể phía trước. Là một bia đá được điêu khắc theo kiểu đơn giản, nhưng không thể thấy được gì vì nó đã sớm bị tuyết phủ kín trên cả một mặt bia. Vội chỉnh quần áo có phần xộc xệch sau lần hái hoa ban nãy, sau đấy dùng tay phủi đi lớp tuyết đọng trên bia đá, dòng chữ được khắc " Nhan Hiểu Tâm chi mộ " dần được lộ rõ ra, cứ thế đến khi màu trắng bám lên tấm bia đã vơi hẳn đi.

Lạc Hi như cũng hiểu ý, cô nhẹ nhàng đặt đóa hoa lên cạnh. Ở cùng Vân Lạc một thời gian, sớm cũng đã biết qua sự hiện diện một của bia mộ bí ẩn, nhưng người chưa bao giờ nhắc đến với cô, dù có chút khuất mắt nhưng Lạc Hi vẫn luôn làm tốt theo lời của bà.

" Hiểu Tâm từng là tỷ muội duy nhất thân thiết với ta, nhưng chúng ta bất quá không phải là đồng môn. " Vân Lạc nhìn xa xôi nói.

" Ta cũng đã từng nghĩ rằng muội ấy là người duy nhất để ta có thể tin tưởng mà giãi bày những tâm sự, không phải với tư cách là chưởng môn một phái, mà chỉ đơn giản là cuộc trò chuyện giữa tỷ muội tốt với nhau. " Vân Lạc hoài niệm nói tiếp, sự buồn rầu hiện rõ trong lời nói của bà.

Sự mất mát khi mất đi một người thân thuộc. Có lẽ hơn ai hết Lạc Hi hiểu rất rõ điều này, bởi cô đã sớm cũng không còn người thân, tổn thương mà Vân Lạc đang phải gánh chịu cũng đã khiến cô cảm thấy đồng cảm. Nhẹ nhàng bám víu lấy một mảnh áo của Vân Lạc, chỉ biết rằng chí ít như thế có thể chia sẻ được một phần với bà.

Vân Lạc thấy thế liền ngẩn ra một lúc, chợt hiểu ra cô bé đang cố gắng an ủi mình, bà xoa đầu Lạc Hi và cười với cô.

Mặc dù không hiểu nhưng Lạc Hi vẫn thấy vui vì đã có thể làm cho người phụ nữ trước mắt này vui vẻ và không còn ũ rũ nữa, cô cũng nở một nụ cười tươi lại với Vân Lạc.

Tâm trạng có phần tốt hơn, Vân Lạc khẽ cúi đầu vài lần trước bia mộ, Lạc Hi cũng vội làm theo.

" Hiểu Tâm vốn là môn hạ của Tiêu Dao phái, có lần muội ấy rời sư môn đi ngao du thiên hạ đã gặp được Trương Sinh Dư, là sư đệ của ta cũng là Trương sư bá của Chu Hạ ca ca con " Vân Lạc chậm rãi kể.

" Hai người họ không lâu thì nảy sinh tình ý với nhau, bôn ba cùng nhau một thời gian thì sau đấy họ cùng quay về Tuyết Sơn vì Hiểu Tâm đã mang thai, sợ rằng Tiêu Dao sẽ tức giận khi hay tin nên ta đã am thầm sắp xếp cho chỗ ở cho hai người. Đấy cùng là khoảng thời gian ta được tiếp xúc với Hiểu Tâm nhiều hơn, và cũng biết rằng muội ấy là một người phụ nữ vô cùng tốt bụng, dù có phần ngờ nghệch nhưng là người có thể hiểu và cảm thông được cho ta nhất. Sau không bao lâu chúng ta trở thành hảo tỷ muội cùng nhau, Hiểu Tâm cũng hạ sinh được một bé trai đầy đáng yêu cho trương sư đệ của ta. " Tới đây Vân Lạc khẽ cười, ngày tháng đấy vẫn luôn là những kỉ niệm đẹp đối với bà.

" Nhưng sự ràng buộc của sư môn vẫn luôn là một điều băn khoăn của muội ấy. Mặc cho ta và Sinh Dư ra chiều ngăn cản nhưng Hiểu Tâm vẫn một mực trở về Tiêu Dao để chịu tội. Biết không thể can ngăn nên ta cùng Trương sư đệ đã đi cùng muội ấy vì biết rằng cũng vì không thể để muội ấy phải gánh chịu tất cả một mình. Quả Nhiên Tiêu Dao vô cùng tức giận, chưởng môn đương thời là Mộc Hạ Tử luôn quả quyết rằng đây là ô nhục của Tiêu Dao phái nên đã không ngần ngại ra quyết định trục xuất Hiểu Tâm ra khỏi sư môn. Thế nhưng sư tỷ của muội ấy là Liên Chỉ Mặc thậm chí đã không quản tất cả mà quỳ xuống cầu xin rất nhiều, bởi Hiểu Tâm cũng là ruột thịt thân thích duy nhất của bà. Những trưởng lão khác trong phái cũng ra mặt mà giúp muội ấy . Ta cũng đã đích thân thay mặt Tuyết Sơn để tạ lỗi với cả một phái Tiêu Dao. Mộc Hạ Tử tuy nóng nảy nhưng cũng rất yêu chiều sư muội mình, đành rút lại quyết định nghiêm khắc của mình. Hiểu Tâm tuy không bị trục xuất nhưng cùng với đứa trẻ bị cấm túc tại Tiêu Dao một thời gian dài, và Dư Sinh cũng bị cấm lai vãng đến đây một lần nữa. " Chợt ngập ngừng, nhưng rồi bà cũng tiếp tục kể :

" Dù biết sẽ khó có thể để gặp lại, nhưng chỉ cần Hiểu Tâm không bị trách phạt, Dư Sinh cùng ta đều có thể chấp nhận với quyết định của Mộc Hạ Tử mà tay trắng quay về. " Vân Lạc kiên quyết nói, đủ có thể thấy được Hiểu Tâm đối với bà quan trọng nhường nào.

" Nhưng một thời gian sau đó, ta nhận được thư từ Tiêu Dao. Hiểu Tâm sau khi hạ sinh không bao lâu, dù cơ thể suy nhược nhưng vẫn cố vì môn phái mà nhận nhiệm vụ. Nội bộ đều ngăn cản nhưng Hiểu Tâm đã quyết, cũng vì sự hổ thẹn đã gây ra với nơi đã nuôi nấng chính muội ấy. Dư Sinh sau khi hay tin lập tức không nhịn được mà một mình lên đường đi đến Tiêu Dao, sau khi trở về liền tự nhốt mình trong phòng tối suốt ba năm, dù đến ta cũng khó có thể gặp được đệ ấy. " giọng điệu của bà tràn đầy tiếc thương, Lạc Hi nghe được cũng chỉ trầm mặc không nói.

" Bổn phái cùng Tiêu Dao sau đó lại không biết từ bao giờ mà trở nên thân thiết. Có lẽ vì sự ra đi của Hiểu Tâm đã làm thay đổi bản tính vốn lạnh lùng như chúng ta. " Vân Lạc chỉ lẩm bẩm nói tiếp, tuyết lại rơi nặng hạt khiến mắt bà nhòe đi.

Rốt cuộc tại sao chúng ta phải đánh đổi?

Bản chất của con người lại thật sự rất yếu đuối chăng?

" Con người khi đối mặt với cái chết liệu sẽ có cảm giác gì? Liệu muội có thể hoàn thành trách nhiệm với sinh mạng mình đang mang không? "

Chợt nghẹn lại, từng lời nói của vị hiền muội ngờ nghệch ngày trước đang dần hiện rõ trong tâm trí. Nhân sinh vô thường, còn những nỗi niềm còn chưa kịp thực hiện đã vội vụt mất... Ước rằng người có thể phải chịu lấy là chính bà.

Bầu không khí lại một lần nữa trầm xuống. Một người thiếu phụ đầy uy quyền, từng lời nói hành động đều có thể ảnh hưởng đến cả một vùng thiên hạ rộng lớn nay lại vì một ngoại nhân mà đau thương khôn kể.

Dẫu đau buồn nhưng thân là người đứng đầu một đại phái, Vân Lạc nén đau xót của mình, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng hơn. Có lẽ thân phận của chính mình không cho phép bà tiếp tục chìm trong đau khổ thêm nữa.

" Nhưng nhiệm vụ lần này của Chu Hạ ca ca con ít nhiều cũng sẽ có liên quan đến cái chết của Hiểu Tâm. Tiêu Dao hiện tại như rắn mât đầu, nhiều bí mật tồn tại bao lâu lần này cũng khó có thể tiếp tục che lấp a. " Vân Lạc bí ẩn nói, lần này ngữ điệu có chút châm chọc.

Lạc Hi nghe vậy bỗng giật thót, cô cảm thấy lo lắng cho Chu Hạ, từ lúc hắn rời đi cô đã luôn âm thầm cầu nguyện. Cũng đã hai tuần trôi qua nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm từ hắn, cô từng suy nghĩ rằng liệu y đã gặp phải bất trắc hay không.

" Bất quá con không cần phải để tâm quá nhiều, Chu Hạ cũng là môn đồ của ta, ta tất hiểu khả năng của hắn. Dẫu có thể không hoàn thành được nhiệm vụ nhưng tuyệt nhiên cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. " Vân Lạc cười với cô mà nói, khiến cho Lạc Hi cũng có chút tin tưởng, chỉ cần hắn không xảy ra chuyện, việc chờ đợi bao lâu cô cũng có thể chấp nhận.

Sau một lúc viếng thăm mộ Hiểu Tâm, hai người họ cũng lần lượt đứng dậy. Xoay đầu nhìn lần cuối như thể tạm biệt sư muội của mình, Vân Lạc lại đưa Lạc Hi về gian nhà cũ khi nãy. Có lúc dạy cho cô võ học hoặc những kiến thức văn chương địa lý, có lúc lại tất bật trong muôn vàn công việc của sư môn. Dần rồi khoảng thời gian yên bình cũng tới, Tuyết sơn sau những biến cố nhất định cũng đã trở lại màu sắc vốn có của nó.

Bạn đang đọc Tuyết Sơn sáng tác bởi atuyett07
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi atuyett07
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.