Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu nữ phái Tiêu Dao

Tiểu thuyết gốc · 2763 chữ

Chu Hạ vốn có thói quen thức dậy vào khá sớm, tính cẩn thận của hắn luôn mách bảo rằng nếu phải lãng phí thời gian thì hắn sẽ vô tình đánh mất một thứ gì đấy quan trọng, điều đấy đã luôn là một chân lí đối với Chu Hạ từ khi hắn bắt đầu biết tư duy.

Nhưng bất quá hôm nay đấy lại là một điều khó khăn với gã. Chậm rãi mở cánh cửa gỗ trước mặt, từng bước một với một tâm trạng đầy uể oải, trông có phần mệt mỏi vì thiếu ngủ và thi thoảng lại dùng tay che miệng mà ngáp từng tiếng dài. Chuyến đi hơn mười ngày lần này đã làm cho Chu Hạ chịu không biết bao nhiêu cực khổ, nếu là người thường thì e rằng từ lâu đã không chịu được mà bỏ cuộc từ sớm rồi.

Nhìn sang vài gian phòng bên cạnh vẫn chưa thấy động tĩnh gì, biết rằng đám Lôi Vũ vẫn chưa hề thức giấc. Chu Hạ thầm đoán rằng hai người họ cũng không khác hắn là mấy. Biết không thể giữ bản thân tiếp tục chán nản như thế. Khẽ vươn vai một vòng, chỉ là những khởi động tưởng chừng như đơn giản nhưng lại giúp hắn trở nên tỉnh táo hơn vào lúc này. Lặp lại một lượt những động tác kia, cho đến khi đã cảm thấy khá hơn phần nào, Chu Hạ chợt ngưng lại và quét ánh nhìn một lượt lên quang cảnh xung quanh.

Thì ra không chỉ phòng của Lôi Vũ mà cả gian nhà đều chìm ngập trong một bầu không khí yên tĩnh.

Là do hắn tỉnh giấc quá sớm chăng?

Bình minh trên Tiêu Dao phái, mặt trời đang lưng chừng để chờ thời điểm ló rạng, từng tia sáng yếu ớt đang cố mang một màu mới đến cho hôm nay cũng đã bị che khuất bởi từng đám mây mù xung quanh.

Bất chợt nhận ra nhiệt độ cũng đã hạ thấp hơn nhiều so với hôm qua, mới chợt nhớ rằng đang vào vụ đông, nên thời gian của buổi đêm cũng vì thế mà dài hơn hẳn ban ngày.

Nghĩ một hồi cũng thông, thôi suy đoán về nhiều chuyện khác, thay vào đó hắn cảm thấy tò mò về ngọn núi này, nói rồi Chu Hạ liền cất bước về phía khu rừng trúc cách đó không xa.

Lối ra vào ở đây cũng chỉ độc một con đường duy nhất, được xây dựng nên bởi những phiến đá trắng đen xen kẽ lẫn nhau, mang lại một cảm giác hòa hợp dễ chịu cho người nhìn vào. Hai bên ven đường là những bụi cỏ xanh mướt trải dài, dù cho thời tiết đang dần trở nên khắc nghiệt thì ở đây vẫn luôn giữ được vẻ tươi tốt vốn có của nó.

Vẫn là một màu đằm thắm cho đến khi con đường dừng lại và trước mặt Chu Hạ đã là khu rừng trúc rộng lớn.

Như thế vừa tiến vào một thế giới khác, nếu không tận mắt nhìn thì cũng thật khó khiến người ta tin tưởng. Toàn bộ khu rừng trúc sau một đêm đã hoàn toàn bị bao phủ bởi Tuyết, cũng vì thế mà nơi đây bây giờ nhìn khắp nơi cũng chỉ một màu trắng xóa. Là sự đối lập hoàn toàn với khung cảnh bên ngoài.

"Tiểu trúc? Là đại đại đại bạch trúc thì đúng hơn, thật quá to lớn a" Chu Hạ thầm nói, tự thấy không hiểu nổi suy nghĩ của người đã đặt tên cho nơi này.

Vì đã từng đi qua một lần nơi này này nên Chu Hạ bất quá không ngạc nhiên quá nhiều, nhưng hắn vẫn luôn cảm thán không thôi. Đứng trước cảnh tượng này luôn khiến hắn cảm thấy có chút cô độc và nhỏ bé.

Trái với ở ngoài kia thì trong đây vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của gã thì đến mức gã có thể nghe rõ được từng hơi thở của mình.

Nhưng không lâu sau đó một vài tiếng động đã xóa tan không khí lạnh lẽo này, những sinh vật của khu rừng cũng đã dần cất tiếng, là âm thanh nhẹ nhàng của chim hót lẫn tiếng lá trúc rơi trong gió.

Tâm trí của một thiếu niên không khỏi khiến Chu Hạ có chút tinh nghịch, liền nhắm đến một cành trúc gần đấy mà phi thân đến. Rất nhanh đã leo đến đỉnh ngọn, nhìn từ đây có thể bao quát được cả khu rừng trong tầm mắt, thư thả đón nhận từng đợt gió lạnh lướt qua trên khuôn mặt, cảm giác này luôn mang lại cho hắn không ít thích thú.

Hóa ra khu rừng này vốn rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của Chu Hạ, nhưng thực sự thì đáng chú ý là cách mà khu rừng này hình thành nên. Từng vị trí mà những cây trúc mọc lên cũng không giống như tự nhiên mà thành, tựa như giống một mê cung hoặc trận pháp được tạo nên bởi con người là hơn.

Có lẽ Lung Linh từng là một nơi thi triển trận pháp kĩ hoặc là một tế đàn chăng?

Suy đoán nhiều chỉ khiến mọi chuyện thêm rối rắm, lần này hắn không suy nghĩ mà tự gieo mình từ trên cao xuống.

Tất nhiên không phải Chu Hạ vì quá lạnh mà dẫn đến nghĩ quẩn, đến lưng chừng không trung hắn liền dùng thân pháp mà mau lẹ đảo một vòng sau đó nhẹ nhàng tiếp đất.

Vốn dĩ rất an toàn nhưng khi chân vừa chạm đất bỗng dưng vang lên một tiếng "Xoạc", một sợi dây thừng từ dưới đất quấn lấy chân Chu Hạ, sau đấy liền kéo hắn lên trên ngọn cây, làm cho hắn rơi vào một tư thế trông vô cùng buồn cười.

Chu Hạ phản ứng cũng rất nhanh, hắn liền chợt nhớ Tuân Ngọc đã dặn dò ba người bọn họ phải luôn cẩn thận với những cạm bẫy ở trong khu rừng vốn tưởng vô hại này.

Chu Hạ dở khóc dở cười, đang lúc không phòng bị lại trở vào hoàn cảnh trớ trêu này, hắn chỉ biết tự than khổ một phen.

Nhưng bất quá loại bẫy đơn giản này cũng không làm Chu Hạ phải quá khó khăn, thuận hướng mà đung đưa trên dây mấy nhịp, khi có đà thì mượn thân cây làm điểm tựa sau đó bật lên và tóm được vào một cành trúc bên cạnh.

Chu Hạ vội gỡ dây thừng buộc trên chân, lần này hắn nhìn một lượt với với tâm thế đã cẩn thận hơn, nhưng trên khuôn mặt vẫn không giấu được nét bực dọc của gã, thầm nghĩ liền muốn một trận sống chết với khu rừng này.

Chỉ thoáng qua một khắc nhưng lập tức lấy lại được vẻ điềm tĩnh vốn có, chỉ cần thật sự để tâm thì có lẽ mọi thứ cũng không thể quá làm khó hắn.

Bước qua những nền tuyết trắng dưới đất, Chu Hạ dần tiến ra khỏi khu rừng. Một ánh nắng nhỏ nhoi chiếu rọi lên khuôn mặt điển trai của gã, bất chợt dùng tay che đi, cũng nhận ra rằng mình đã ở ven rừng của tiểu trúc kia. Gã không ngần ngại mà dùng thân pháp chạy một mạch đến phía trước, sự kìm hãm của tiểu trúc khi nãy đã hoàn toàn được bộc lộ.

Chu Hạ không cần ngoảnh mặt lại nhìn, vì trước mặt gã bây giờ đã là nhiều con đường với những gian nhà to nhỏ khác nhau.

Thầm nghĩ đến nơi nghỉ của mình khi nãy, đoán chừng cũng là chỗ ở của những đệ tử khác của Tiêu Dao. Chu Hạ âm thầm nhắm một con đường nơi vắng vẻ những công trình mà tiếp tục đi đến, vạn nhất hắn không muốn vì tiếng động mình gây nên làm ảnh hưởng đến những người khác.

Nhưng con đường lần này hắn lựa chọn vốn có chút khác biệt, không cầu kì và mang nhiều màu sắc, trái lại còn trông rất đơn sơ, điều này làm cho Chu Hạ có chút bất ngờ.

Không lâu sau thì thắc mắc này cũng đã được giải đáp, không phải vì được xây nên khác biệt mà con đường này thật sự không hề dẫn đến một nơi quan trọng hay đông đúc, chỉ đưa tới một ngõ cụt mà sau đó phía dưới chính là vách đá sâu không thấy đáy.

Nhưng đáng nói hơn là gần vực thẳm kia lại có một cây cổ thụ to lớn chừng hơn hai mươi thước, lưng chừng còn có một ngôi nhà treo nhỏ trên thân cây, trông vô cùng cũ kĩ vì những sợi dây thừng buộc trên nó dường như đã gần mục nát.

Đang chợt tính quay mặt bỏ đi thì bỗng dưng một bóng người xuất hiện từ ngôi nhà nhỏ kia làm Chu Hạ có chút giật mình, hắn không hề để ý ở đây lại có người từ trước.

Trông phút chốc ánh nhìn của Chu Hạ bỗng đổ dồn tất cả lên người đằng trước mặt, nhưng vì chỉ thấy được bóng lưng phía sau nên hắn thật sự không rõ dung mạo người kia ra sao. Bất quá qua cách vận y phục hắn biết được rằng người kia chín phần thì chính là nữ giới.

Không rõ là không đến Chu Hạ hay thực sự không quan tâm đến sự tồn tại của gã, nhưng người kia thủy chung vẫn chỉ hướng mặt vào trong phần tối đã bị che khuất của căn nhà.

Sau một vài tiếng động mà Chu Hạ mang lại tựa hồ cũng đã làm cho người kia phát hiện ra hắn.

Bốn mắt chạm nhau, người thần bí kia không ngoài dự liệu hiển nhiên chính là một nữ nhi, trông vóc dáng thì ước chừng cũng sẽ không lớn hơn hắn.

Lần này thì một lượt ánh nhìn của nữ tử thần bí kia đổ dồn lên người Chu Hạ, tựa như muốn nhìn thấu hết người thiếu niên trước mặt này.

“ Trông cách vận phục sức thì ngươi là một trong ba người từ Tuyết Sơn phái đã đến đây từ vài hôm trước? “ Thanh âm của truyền đến tai Chu Hạ, hắn biết lời nói này không ai khác mà là dành cho chính bản thân hắn.

“ Tại hạ họ Chu tên Hạ, môn hạ của Vân Lạc tiên tử ở Tuyết Sơn phái cách xa nghìn dặm, đã mạo muội làm phiền đến túc hạ, xin thỉnh giáo cao danh quý tánh cô nương! ’’ Chu Hạ rõ ràng nói, hắn chưa hề biết gì về người đang ở trước mặt mình lúc này.

“ Danh tiếng bổn cô nương e rằng người muốn nghe cũng không được, nếu nghe được rồi thì người cũng không xong. ’’ Người kia cười khẩy nói.

Ý tứ những lời này Chu Hạ đều có thể hiểu được, nhưng hắn không hề để tâm, bởi người kia vốn chẳng hề quen biết với gã, chỉ cần xem như những lời thừa thãi là được rồi.

Nhưng thứ hắn chú ý tới chính là cách vị cô nương kia có thể phi thân được lên trên tòa nhà cây kia, khoảng cách đến đó ước chừng cũng khoảng mười thước, nhất định nếu có thể lên được thì thân pháp cũng không thể xem thường.

Đang suy nghĩ toang định lên tiếng đáp lại thì giọng nói kia lại văng vẳng tới : ‘‘ Bất quá Tuyết Sơn cũng không phải là quá tham vọng sao? cũng chỉ là một biến cố nho nhỏ của bổn phái, Tiêu dao dù gì cũng đã vang danh hơn cả vài trăm năm có lẻ, các ngươi có đến cũng chỉ mục đích để khoa trương thôi không phải sao? ”

Giọng điệu mỉa mai lần này làm cho Chu Hạ có chút tức giận, nếu không phải vì quân lệnh như sơn của sư môn thì hắn há chăng lại cất công đến nơi xa xôi hiểm trở này để nghe những lời nhạo báng kia. ”

Nhưng qua những lời đó thì hắn còn biết được rằng vị cô nương kia cũng là môn hạ của Tiêu Dao phái, điều này làm cho hắn không còn quá bực bội, bởi lẽ bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương, lời nói tất nhiên có chút không lý lẽ.

Thấy Chu Hạ tựa không quan tâm đến lời nói của mình, vị cô nương kia đã vô cùng tức giận. Sắc mặt cũng đã trầm xuống, một tên ngoại lai lại dám vô lễ đến vậy, dù cho đến cả những đồng môn khác trong phái cũng không dám coi thường mà vẫn luôn nể cô vài phần.

Nhưng tên này thật không biết phép tắc! Nói rồi phất ống tay áo, từ đâu vài đạo kim châm mau lẹ phóng ra theo hướng Chu Hạ mà bay đến.

Hắn cũng nhanh chóng hiểu được chuyện đang xảy ra, chỉ thấy hắn mặt không biến sắc, bình tĩnh quan sát những ánh sáng lấp lóe đang bay với tốc độ kinh người kia.

Bỗng đâu bộp một tiếng, thì cả ba đạo kim châm kia đều đã nằm gọn trong tay y, trên từng thanh còn có cả tiêu ký của người dùng nó.

Tiêu Dao từ lâu vốn quang minh chính đại, không ngờ cũng có những thủ đoạn không dám nhìn người khác. Chu Hạ cười khẩy, vị cô nương kia tất nhiên thật sự nóng tính, vừa dứt lời thì đã vội động thủ.

Với ngoại nhân vô lễ như các người không cần phải chơi đẹp, tất nhiên bổn cô nương chỉ cảnh cáo, nếu ngươi còn phớt lờ lời nói của ta thì lần tiếp sẽ không còn nhân nhượng cho ngươi.

Những ám khi kia tất nhiên không có ý định lấy mạng Chu Hạ, vốn chỉ dành để cảnh cáo hắn. Nhưng sau khi chứng kiến Chu Hạ chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã dễ dàng bắt được ám khí của mình, cô thôi bực dọc mà thay vào đó là sự ngạc nhiên đối với hắn.

Nhưng Chu Hạ lạ không hề nghĩ như thế. Cảnh cáo? Hắn thật sự không dám tin tưởng. Nếu không phải do hắn luôn cẩn thận mà sẵn trong trạng thái phòng bị, và vạn nhất nếu những phi châm kia có độc thì những lời kia vốn là không dành cho hắn.

Không dám khinh suất, Chu Hạ vẫn âm thầm quan sát người con gái trước mặt, bởi lẽ hắn không muốn lại phải đối mặt với đám phi tiễn lạ lẫm kia một lần nữa.

Thấy Chu Hạ vẫn phòng bị như vậy, vị cô nương kia phá lên cười một tiếng, nói : “ Ngoại nhân võ công không tệ, bất quá ngươi đối với các trưởng lão vẫn là hảo hảo khách quý của bổn phái, nhưng đừng nghĩ ta không dám làm gì ngươi. ’’

Ý tứ hăm dọa trong những lời này Chu Hạ không câu nào không hiểu. Hắn im lặng không nói, chỉ hất tay một cái, những tiểu châm kia lại xé gió bay đến trước mặt tiểu cô nương nọ.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì lại nhanh vô cùng. Tốc độ so với lần nãy chỉ nhanh hơn chứ không thua kém, chỉ thấy vị cô nương kia hốt hoảng đưa tay lên mặt toang hất chúng ra.

Nhưng một màn khó tin đã xảy ra, những mũi châm đang trên tốc độ kinh nhân kia lại không hề chạm đến người cô, chỉ thấy bạch bạch vài tiếng, mũi châm như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống đất chỉ cách người vỏn vẹn cô nửa thước.

Mọi chuyện diễn ra vô cùng chóng vánh, khi cô còn chưa kịp định thần thì Chu Hạ đã thuấn thân ra một khoảng khá xa, hắn nở một nụ cười không mấy thân thiện với vị cô nương kia, rồi nhắm về một hướng mà chạy đi, bỏ lại những rắc rối không đáng có kia ở lại nơi hẻo lánh này.

Bạn đang đọc Tuyết Sơn sáng tác bởi atuyett07

Truyện Tuyết Sơn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi atuyett07
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.