Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa ngục

Phiên bản Dịch · 1249 chữ

Đây mới chính là nội dung của bức thư này, muốn nhắc tôi rằng, trong phòng hồ sơ này có quỷ. Chả trách tôi luôn cảm thấy lạnh sống lưng, thì ra là có người nhìn trộm.

Nhưng vào lúc tôi và Diệp Nhã Tuyết sắp chạy hết hành lang thì lại đột nhiên phát hiện, cả cái hành lang này giống như dài vô tận, chúng tôi vốn không thể chạy hết.

“Nữa, lại là trò này.” Đôi mắt tôi chợt lóe lên, chụp tay Diệp Nhã Tuyết bắt đầu xoay người lại chạy thật nhanh.

“Cậu làm gì vậy, đi tìm đường chết sao?” Diệp Nhã Tuyết hoảng sợ, cô ấy cũng thấy rằng chạy hướng này là vô lý.

“Đây mới chính là đường thoát.” Tôi bình tĩnh trả lời, sau khi trải qua kiếp nạn ở ký túc xá nữ lần đó, ma trận đối với tôi mà nói, đã chẳng nhằm nhò gì rồi.

Tôi đã nhận ta điều bất thường, nơi chúng tôi đang đứng rất nhỏ, tôi đã cảm nhận được, vì vậy, tôi kéo Diệp Nhã Tuyết đi nhanh về phía sau, quả nhiên, lối ra ở ngay trước mắt.

Lúc rơi vào ma trận, tôi sực nhớ ngay tới việc bị mất phương hướng, tôi vốn không nhìn đường, mà chỉ đi theo cảm giác của bản thân mình.

“Ha ha, vậy là đúng rồi.” Đúng lúc này, bên tai tôi vang lên một âm thanh rợn người, ngay sau đó, chúng tôi phát hiện, không gian xung quanh thay đổi, một lần nữa, chúng tôi trở về lại hành lang cũ, còn trước mặt chúng tôi, bỗng xuất hiện một thân hình rũ rượi, đang nhìn chúng tôi bằng một nụ cười tàn khốc.

Thân hình kinh dị này, da trắng xanh cực độ, trong tay cầm một cao dao phay rỉ sắt, trên thân dao là những vết máu loang lổ, mà, trên thân hình tàn tạ đó, là bộ quần áo rách nát, hai chân bên thấp bên cao... Nó cứ vậy mà đứng trước mặt chúng tôi, đầu ngoặt nghẹo chuẩn bị rớt xuống, máu chảy không ngừng.

Diệp Nhã Tuyết không chịu nổi, hét lên một tiếng kêu thảm thiết, nhìn con quỷ thân gầy cổ gãy trước mắt, tôi liền tỉnh táo lại. Tôi biết, một trò chơi sinh tử mới đã bắt đầu.

....

“Trong hai đứa mày, chỉ một đứa được phép rời khỏi đây, còn một đứa phải ở lại.” Nó mở miệng, giọng của nó khàn đục khô khan như đến từ địa ngục, khiến người nghe không khỏi rợn da đầu.

Cây dao rỉ sét loang lổ dính đầy máu tươi trên tay nó, khiến nó càng ghê tợn hơn, đã vậy, chân phải của nó, đã đứt tới hơn một nửa, với bộ dạng đó, nó nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy thù hận.

Nghe nói, người chết vốn luôn ganh tỵ với người còn sống, chỉ hận không thể đuổi tận giết tuyệt, thứ ghê tởm đứng trước mắt tôi cũng đang như vậy, nó mất chân, đầu mặt thì đầy máu, giống hệt như một con ác quỷ tới đây từ tầng sâu nhất của địa ngục.

Nó chặn đường chúng tôi, khiến chúng tôi kẹt ở hành lang, không ra ngoài được, sau lưng chúng tôi là góc cụt, không có bất cứ lối thoát nào, hay nói đúng hơn, nếu không thể vượt qua được con quỷ trước mặt, thì tôi và Diệp Nhã Tuyết sẽ chết tại đây.

“Ý của mày là, một trong hai đứa tao, nhất định phải ở lại một người, còn một người được phép đi sao?” Tôi hỏi nó.

“Đúng vậy, hai đứa mày chỉ có một đứa được ra ngoài, còn một đứa phải ở lại, tự mình tính đi.” Nó cười gằn, giọng khàn đặc, cây dao trong tay cứ khua khua, khiến cho Diệp Nhã Tuyết run bần bật trong lòng tôi.

“Nếu đã vậy thì cậu đi trước đi, chỗ này cứ giao cho tớ.” Tôi run rẩy nói với Diệp Nhã Tuyết, thật ra tôi cũng rất sợ, nhưng vẫn muốn để cho Diệp Nhã Tuyết thoát trước, tuy tôi nhát gan, nhưng cũng là một nam tử hán.

Vào thời điểm nguy nan, một thằng đàn ông như tôi, dĩ nhiên không thể đẩy Diệp Nhã Tuyết ra gánh vác thay mình.

“Tớ đi có sao không?” Diệp Nhã Tuyết run rẩy hỏi, đôi mắt đầy hy vọng nhìn tôi, tôi biết cô ấy rất muốn ra ngoài, bởi vì, ai ai cũng có tham vọng sống.

“Không sao, ở đây cứ để tớ đối phó.” Tôi trầm giọng, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, tôi vốn không phải là đối thủ của nó, nó với tôi, người quỷ bất đồng.

Dù là chuyến xe chở người chết hay là cầu thang ma trận, chỉ cần tìm ra quy luật, thì sẽ thắng. Nhưng con quỷ trước mắt tôi đây, dường như chưa để lộ bất cứ sơ hở nào.

“Nhưng mà...” Diệp Nhã Tuyết vẫn còn do dự.

“Này cô nương xinh đẹp, cô có thể đi, nếu không đi, thì cả hai đều chết.” Nó cười lạnh, dứt lời, nó né qua một bên.

“Cậu đợi nhé, tớ lập tức tìm người tới cứu cậu.” Dứt lời, Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi một cái rồi bắt đầu run rẩy rời đi, từ lúc đó trở đi, con quỷ cũng chẳng thèm nhìn theo cô ấy nữa, mà cứ xoáy ánh mắt vào tôi.

Nhìn ánh mắt tối tăm khiến người người sợ hãi của nó, đầu tôi bắt đầu tính toán, là quỷ hay là người, cũng đều có yếu điểm, chỉ cần tìm được yếu điểm của nó, chắc chắn tôi sẽ thắng.

“Nhóc con, hiện tại mày chỉ có một mình, đi theo tao đi.” Nó cười gằn, gương mặt vốn thấy ghê, giờ lại thêm méo mó, nó cầm dao trên tay, cứ vậy chầm chậm đi về phía tôi.

Nhìn nó đi tới, tôi bỗng nhận thức rõ tình hình, tôi đã phạm một sai lầm rất lớn, lẽ ra, tôi không nên để cho Diệp Nhã Tuyết rời đi, nếu cô ấy còn ở đây, nhất định hai chúng tôi sẽ không có việc gì.

“Ha ha, mày đã phát hiện rồi sao, nhưng muộn rồi.” Nó rên nhẹ, giọng nói đầy thỏa mãn.

“Đúng vậy.” Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ tiếc nuối, rốt cuộc thì tôi cũng đã biết mình sai ở đâu, vừa rồi, sở dĩ nó đứng xa chúng tôi như vậy, không phải vì nó không muốn tới, mà là không tới được.

Sinh khí phát ra từ hai người chúng tôi, khiến nó vô cùng kiêng kỵ, mỗi người, phàm là còn sống, trên người đều có sinh khí, người càng đông, thì sinh khí càng nhiều, quỷ sợ nhất là loại sinh khí như vầy. Đó cũng là lí do tại sao đông người thì sẽ ít gặp ma, còn ở nơi rừng núi vắng vẻ, lại thường xuyên xuất hiện ma quỷ oan hồn.

Là vì sinh khí của con người, có thể áp chế được tử khí của ma quỷ. Vừa rồi, con quỷ này vì vướng sinh khí của tôi và Diệp Nhã Tuyết, nên không tiếp cận được, cho nên nó mới cố tình nói, phải giữ lại một trong hai người chúng tôi.

Bạn đang đọc Tuyệt Vọng Phòng Học (Bản Dịch) của Vong Ký Ly Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12449651
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.