Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn oán hận áo đỏ (8)

Phiên bản Dịch · 2432 chữ

Chương 9: Linh hồn oán hận áo đỏ (8)

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Trừ phi tại con ấu trùng.

Ánh mắt Tạ Trì đứng hình một lúc.

Một con pet 1.0 đạt tiêu chuẩn, sẽ không tự phát sinh bệnh mà dẫn tới bất kỳ phiền phức nào cho chủ nhân nuôi nấng nó cả, đó là thứ mà hắn từ lúc mới sinh thành bị viết vào trong danh sách gen, cho nên tuyệt đối không thể nào trong cơ thể hắn xảy ra vấn đề gì hết.

Vậy thì chỉ có thể là bộ phim kinh dị này giở trò ma quái.

Xuất phát điểm từ một nhu cầu cần thiết cho tình tiết phim, hắn bị trở thành diễn viên chảy máu cam.

Nghiêm Kính nói: “ Chuyện chẳng có gì to tát đâu, dự là bốc hỏa thôi, dẫu sao thì trong phim kinh dị này trời rất là nóng, đương nhiên cũng có thể là bổ sung quá nhiều cái gì đó, chứ đâu lại dễ dàng sinh bệnh như thế…”

“Thể loại suy nhược này nhìn cái là ra, dự là bệnh thật rồi, đi bệnh viện khám là chuẩn xác ngay.”

“ Thằng mù này thần kinh thô quá, lúc quay phim mà xem nhẹ một chút dị thường là trở thành nhạt nhẽo ngay.”

“ Tai côn trùng mà ra sao? Tao thấy nó cứ nhìn chằm chằm đầu ngón tay trỏ ngây người ra”

“ Đừng đoán mò, nói không chừng là chảy máu cam đơn thuần.”

Tạ Trì suy tư vài giây, rồi quyết định mang chuyện này bỏ sang một bên, trước mắt chuyện này không phải là trọng điểm, hắn phải tận dụng triệt để thời gian để điều tra chuyện xảy ra mười tám năm trước.

Tạ Trì đem giấy vẽ nữ quỷ gấp gọn gàng, rồi đút vào túi áo sơ mi, đứng dậy nói : “ Anh đi hỏi người dân quanh đây về tình hình công ty này như thế nào.”

Tạ Trì tối qua đã dùng máy tính để tìm kiếm thông tin về công ty này.

Mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng đây lại quả thực là một công ty có vốn đầu tư hùng hậu, và đã được niêm yết trên sàn, công ty mấy năm gần đây phát triển không ngừng, tốc độ phát triển kinh người, nữ bà chủ ngoài mở công ty này ra, còn đầu tư vào rất nhiều ngành nghề khác, tiền kiếm được nứt đố đổ vách.

Ma nhi nói nó chết mười tám năm nay rồi, công ty này vừa hay được dựng lên từ mười chín năm trước, lúc ma nhi chết, tòa nhà công ty chắc vẫn chưa hoàn thiện.

Ngoài cái này ra không còn mất cứ tin tức gì nữa.

Hai người đi ra khỏi tòa nhà, đúng lúc trên đường có người chạy thể dục buổi sáng, hắn chạy qua nán lại.

Giao thiệp chưa được một lúc, ông bác mặc áo cộc mở hết nấc máy trợ thính: “ Cậu nói các bà chủ nhìn trông rất trẻ đó hả, bà ấy là người nơi khác tới, chúng tôi ở đây hầu như không quen biết bà ấy , rồi ………tôi nhớ đại khái tầm hai mươi năm trước, bà ta cùng chồng đột nhiên chạy tới đây mua đất xây dựng tòa nhà này, chúng tôi năm đó còn nói bà ta là đầu óc có vấn đề mới chạy tới xó xỉnh này mở công ty, kết quả cậu đoán xem?”

Tạ Trì khẽ nhẹ nhíu nhíu mày nhìn không ra.

Bà chủ kia hai mươi năm trước kết hôn và có chồng rồi, nhưng mà rõ ràng bà ta nhìn chạc tầm ngoài ba mươi, bà ta không thể nào mười một, mười hai tuổi kết hôn được.

Ông bác vừa mới định nói tiếp, Tạ Trì ngắt lời : “ Ông ơi, bà ta hai mươi năm trước lúc mới tới đây tầm bao tuổi?”

“ Chắc chắn phải tầm đầu hai đít chơi vơi, có điều tôi phải nói thêm đó là, bà chủ kia quả thật là….

Dùng từ nào để nói cho chuẩn đây, à à trẻ mãi không già! Bà ta mới đến vừa đen vừa béo, đồ sộ thô kệch, kết quả không hết một năm, biến thành người như thế này, vừa trẻ vừa tươi tắn xinh đẹp, còn ngon hơn nhiều minh tinh ở trên truyền hình.”

Nghiêm Kính cuối cùng nhận ra được điều gì đó, khổ sở nuốt nước bọt vào trong nói : “ Ông ơi, nghe ý của ông nói thì bà chủ kia lúc tới đây tầm hơn hai mươi tuổi, vậy chẳng phải giờ đã ngoài bốn mươi tuổi rồi…?”

“ Năm mươi rồi cũng nên, thế nên trước đây ông mới nói với mấy người bạn già, bà ta nhiều tuổi như thế rồi, còn có thể mang thai thì cũng thần kỳ thật!”

Năm mươi…..

Ông bác gãi gãi đầu: “ Vừa nãy ông nói tới đâu rồi nhỉ?”

Tạ Trì ân cần nhắc nhở : “ Ông vừa nói tới công ty của bà ấy.”

“ Ờ đúng rồi, ông nhớ ra rồi, thì bà ta cũng may mắn phết, bà ta mở công ty lúc đầu không phải không có vốn mà sầu thê thảm, kết quả là mua đại một tấm vé số, liền trúng giải độc đắc, ôi trời ơi.”

Nghiêm Kính không chịu được nói: “ Vãi đái” một tiếng, thế này quá nghịch ý trời rồi mà, cái tỉ lệ gì thế?”

Trẻ đẹp mãi không già? Số đỏ vận may đập lên đầu? Lẽ nào đó là tác dụng của cổ trùng?

Tạ Trì cũng có suy nghĩ này.

Nói chuyện cũng tương đối rồi, Tạ Trì nói cảm ơn xong vừa mới chuẩn bị đi về, ông bác kéo lấy hắn lại, thân thiện nói: “ Cậu bạn nhỏ trông đẹp trai quá, tình tình lại tốt bụng, kết hôn chưa vậy? Ông giới thiệu cho con một người nhé! Tiểu cô nương nhà cô hai của ông…”

“…..” Tạ Trì nổi hết cả gân xanh trên đầu, cười nói : “ Dạ không cần đâu ạ.”

Ông bác có chút thất vọng, nhìn Tạ Trì lại cảm thấy rất thích, tiếp tục nỗ lực nói: “ Cậu bạn nhỏ đừng vội từ chối, cháu cứ suy nghĩ đi, con gái nhà cô hai của ông dáng thì ngon, gương mặt thanh tú, lanh lợi đáng yêu, tính cách lại sôi nổi, chắc chắn rất hợp với cháu…”

“ Thật sự không cần đâu ạ,” Tạ Trì nhẹ cười nói, “ Cháu thích người cao hơn cháu, dáng người vuông vức, tính cách lạnh lùng chút, ngũ quan cương ngạnh sắc bén.”

Ông bác ngẩn người.

Tạ Trì khẽ khẽ cúi đầu biểu thị cảm ơn rồi cùng Nghiêm Kính quay về.

Nghiêm Kính cảm xúc một lời không nói hết : “ Tạ Ca, hình tượng anh muốn ở đây là …”

Ông lão ở đằng sau không chịu được bèn nói thầm : “ Nó muốn một thằng con trai sao?”

Bước chân Tạ Trì khẽ dừng lại, quay đầu hướng về ông ấy khẽ cười.

Ông lão mặt mày ngỡ ngàng.

Nghiêm Kính đi theo Tạ Trì về tòa nhà : “ Tạ ca, thế bây giờ chúng ta phải làm sao, trông kiểu dạng đi hỏi người khác hầu như hỏi không ra bí mật mười tám năm trước….”

Tạ Trì châm điếu thuốc, hít một hơi, mạn bất kinh tâm nói : “ Người khác hỏi không ra thì đi hỏi… người đương sự vậy.”

Nghiêm Kính bỗng chốc mở to mắt : “ Người đương sự? Là ý gì cơ? Anh chỉ bà chủ sao?”

Tạ Trì chưa kịp nói gì, Nghiêm Kính đã liên tục lắc đầu : “ Không được, không được, ứng dụng nói là không được công kích bà chủ đang mang thai đứa trẻ!”

Tạ Trì không nói: “…… Ai nói anh muốn công kích bà ta?”

Nghiêm Kính trong đầu mù mịt : “ Anh không công kích bà ta, thì anh làm sao để gài bà ta nói? Dẫu sao cũng là chuyện giết người, hỏi thẳng thừng thì làm sao bà ta có thể thừa nhận, nếu em giết người em cũng không bao giờ chịu thừa nhận, trừ khi anh trói em lại uy hiếp, nhưng ứng dụng lại nói không cho công kích bà chủ…”

Tạ Trì đành chịu chết sờ sờ đầu Nghiêm Kính: “ Anh không nói là muốn hỏi bà chủ.”

Nghiêm Kính hoàn toàn đờ người ra, cảm thấy khối óc của mình không đủ dùng: “ Tạ ca, anh không hỏi bà chủ, anh còn có thể hỏi ai?”

“ Cùng một vụ án giết người, có kẻ giết người, đương nhiên có người…..” Tạ Trì cười vẻ ý tứ thâm sâu “ người bị giết.”

“ Kẻ giết người vì để tránh họa mà giấu giấu giếm giếm, nói năng hàm hồ quanh co, không dùng thủ đoạn tinh vi, chúng ta không moi được bất kỳ tin tức quan trọng nào, người bị hại lại đỏ mắt mong chờ em đi lắng nghe cô ta nói, cứu rỗi cô ấy.”

“ Nếu đúng là bà chủ kia giết nữ quỷ đang mang thai ma nhi, trở thành người bị hại, anh nghĩ thế,” Tạ Trì ngập ngừng, khẽ cười, “ Nữ quỷ sẽ rất hoan nghênh chúng ta đến dò hỏi ả, giúp đỡ ả, ả sẽ nói cho chúng ta chuyện xảy ra năm đó.”

Bóng dáng hắn bước đi vào tòa nhà trông rất lả lướt phóng khoáng.

Nghiêm Kính sững sờ vài giây: “ Vãi lều!!! Tạ ca anh định đi hỏi quỷ à??”

Cậu ấy hiểu rõ ý cái nháy mắt của Tạ Trì, chỉ cảm thấy tam quan của mình lung lay rụng rời.

Tạ Trì ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, Nghiêm Kính vội sáp lên trước mặt : “Tạ Ca, anh đừng có hồ đồ, đó là quỷ đấy! Anh làm sao chắc chắn được nếu hỏi ra được chân tướng thì nó lại không giết anh?”

“ Vả lại,” Nghiêm Kính muốn nói nhưng lại thôi, “ Sao em thấy anh thích gần gũi với ma quỷ hơn là gần gũi với người thế!! Ma quỷ giết người không chớp mắt, hỏi bà chủ tuy hơi khó khăn, nhưng an toàn hơn nhiều so với quỷ….”

Nghiêm Kính da diết muốn biết : “ Vậy……”

Tạ Trì không buồn giải thích nữa : “ Tối nay em khác biết.”

Lúc chiều nay, bà chủ tới đây một chuyến, Tạ Trì hỏi bà vay ít tiền, còn bỏ sót nghĩa vụ nợ nần của mình hôm trước vay các nơi.

Giữa đường Tạ Trì đi mua 26 con xúc xắc và một cây nến.

Đúng 10 giờ tối, tất cả diễn viên bắt đầu ngày thứ hai đi làm, theo lời chỉ dạy của Trương Lãm, từng người bọn họ vội vàng trở về tầng lầu của mình để làm việc , để tranh thủ mau chóng tụ họp lại với nhau.

Lúc này tại tầng năm.

Nghiêm Kính ngồi trên ghế sô-fa, đầu óc mù mịt hỏi : “ Tạ ca, anh kéo rèm cửa lên làm gì?”

Tạ Trì không nói, sau khi đem tấm rèm cửa sổ cuối cùng kéo lên, “ Tạch” một tiếng , tắt toàn bộ điện ở tầng năm.

Tầng năm bỗng chốc chìm vào bóng tối nặng nề sát khí.

Tạ Tri móc ra bật lửa, châm cháy nến mua lúc sáng, mượn ánh sáng nến màu lờ mờ chập chờn đi qua bên kia ngồi trên ghế sô-fa đối diện với Nghiêm Kính.

“ Hắn định làm gì đây”

“ Kì kì quặc quặc lại đáng yêu”

“ Tạ ca?” Nghiêm Kính cũng nhận ra được bầu không khí không thoải mái lắm, kếu lên một tiếng thăm dò.

“ Lát nữa tạm thời đừng nói chuyện.” Tạ Trì nói, từ trong túi quần móc ra con xúc xắc đã được hắn khắc chữ, tổng cộng 26 cái, mỗi một con xúc xắc đều khắc lên một chữ cái từ A-Z, không trùng lặp.

Tạ Trì đem tất cả xúc xắc nắm trong lòng bàn tay, dưới ánh nến nói : “ Ngươi có ở đây không?”

Hắn hỏi ra câu này, khẽ khép mắt lại, đem xúc xắc trong tay mình thả lên trên bàn.

Khi mở mắt, đồng tử Tạ Trì hơi hơi co lại.

Những xúc xắc khác tung tán trên trên bàn, chỗ gần nhất chỉ còn lại 3 cái xúc xắc, chữ khắc bên trên hợp lại thành……” YES”.

Nó ở đây.

Thật sự hiệu nghiệm, Tạ Trì hơi chu mép, rồi lại đem toàn bộ xúc xắc thu gom lại.

“ Ngươi là con nữ qủy ở trong thang máy hả?”

Tạ Trì bình tĩnh hỏi, rồi một lần nữa ném ra toàn bộ xúc xắc.

Câu trả lời lần này quả nhiên là ….. “ YES”.

“ Tôi muốn giúp ngươi, ngươi đồng ý giao tiếp với tôi không?” _____” YES”.

Tạ Trì chuyển sang câu hỏi chính: “ Là bà chủ giết hại ngươi đúng không?” ___ “YES”.

“ Ma nhi là con của ngươi?” ____ “YES”.

Toàn bộ suy đoán tới giờ phút này đã được chứng thực, nữ quỷ là bị bà chủ giết hại, đứa trẻ trong bụng nó bị rạch ra, trở thành ma nhi lêu lổng trong tòa nhà.

Tạ Trì trầm lặng vài giây, từ từ nói : “ Thi thể của ngươi….. ở đâu?”

Khoảng khắc hỏi ra câu này trong lòng hắn đã có đáp án.

___“ LIFT”. Lift, thang máy.

Quả nhiên.

Tạ Trì chăm chăm nhìn chữ này một lúc rồi cười.

Thi thể nữ quỷ, ở dưới đáy thang máy, cho nên nó mới bị nhốt trong thang máy, chỉ có thể giết người trong thang máy.

Nghiêm Kính không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy Tạ Trì tự độc thoại, cuối cùng cậu ta không kiềm chế được tính hiếu kỳ, mở con mắt âm dương, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên đông kết lại, suýt chút thì hét lên tiếng.

Cái tay quen quen của nữ quỷ, đang đẩy gạt xúc xắc, phơi ra các chữ thích hợp, biểu thị cho Tạ Trì tin tức mà hắn cần biết.

Bạn đang đọc Ứng Dụng Diễn Viên Phim Kinh Dị ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Diễn Viên Tế Rượu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.